Thanh Thần khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Hồng Ngọc đang chật vật bò ra khỏi hồ nước cạn, lạnh lùng nói: "Chỉ chút công phu này của ngươi, làm sao giấu giếm được ám vệ trong sáng ngài tối trong ngự thư phòng? Nực cười là ngươi còn gióng trống khua chiên chạy tới kêu vương gia kháng chỉ. Ngươi có biết có người đang đợi ngươi tới làm vậy hay không? Quả thực là ngu xuẩn!"
Hồng Ngọc vì những lời của Thanh Thần mà rùng mình dữ dội. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đỏ bừng, muốn mở miệng phản bác. Nhưng sau khi rơi xuống nước dường như nàng đột ngột tỉnh táo lại, nhìn Thanh Thần, một câu cũng không nói nên lời.
"Hoàng đế ca ca của ngươi tính toán hơn ai hết. Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho thất ca thì sau này đừng đến nữa." Dứt lời, Thanh Thần không thèm nhìn nàng, quay người bỏ đi.
Sau khi hắn đi, hai nữ ám vệ lặng yên không tiếng động xuất hiện bên hồ nước, kéo Hồng Ngọc đã sớm đờ người tại chỗ ra ngoài, tìm chỗ tắm rửa thay quần áo.
Lúc Thanh Thần trở về trùng hợp đụng phải Hạ Vân Hà cũng đỏ mắt chạy tới. Đôi mắt đen của hắn trầm xuống, lạnh lùng đứng đấy.
Hạ Vân Hà nhìn thấy hắn thì hơi sững sờ, nhưng rồi nhanh chóng ngoan ngoãn gật đầu, đi lướt qua hắn.
Thanh Thần nhìn bóng lưng nàng ta, khóe môi cong lên thành nụ cười đùa cợt. Nữ nhân không biết tự lượng sức gì, còn thật sự coi mình chiếm được một chỗ cắm dùi ở vương phủ rồi hả? Sở dĩ cho nàng ta vào hoàn toàn là vì Hồng Ngọc ghét nàng ta nhất, cố tình nữ nhân này còn không nhìn ra người ta chán ghét mình, cố gắng nịnh hót làm thân.
Giờ thì hay rồi, Hồng Ngọc vốn đã mang tâm trạng khó chịu, thấy nàng ta làm sao hòa nhã nổi?
Hồng Ngọc là công chúa hoàng thất, tất nhiên có sự kiêu ngạo của mình. Nàng vốn tưởng rằng Vệ Giới đối xử đặc biệt với mình, nhưng khi tận mắt nhìn thấy thất ca từ trước đến nay không gần nữ sắc ăn điểm tâm ngọt mà hắn ghét xưa giờ, làm sao còn nhịn được? Đặc biệt bánh ngọt kia còn do nữ nhân nàng ghét nhất làm ra.
Lúc này chỉ cần thất ca nói thêm một câu, chuyện gì mà Hồng Ngọc không làm được? Đặc biệt là nàng còn không cần nể mặt nữ nhân này, hậu quả tất nhiên là chuyện bọn họ vừa thấy.
Thanh Thần bất đắc dĩ lắc đầu. Lúc hắn trở lại U Nguyệt lâu, nhìn thấy bóng người lạnh lùng đứng trước cửa sổ, không tiếng động giật mình.
"Ngày mai còn phải bận rộn, sao không mau đi nghỉ ngơi đi? Huynh yên tâm, sắp tới sẽ không có bất kỳ ai tới quấy rầy huynh nữa."
"Không đi, chẳng lẽ còn ở lại chờ huynh an ủi? Ta thật sự không hiểu nổi huynh. Tuy nói không ghét nàng ta, nhưng cũng không thể đối xử đặc biệt với nàng ta chứ, nếu không sao người nọ lại nghĩ tới việc dùng nàng ta để khích bác huynh?
Phì, đúng là ngu xuẩn. Hắn ta cho rằng huynh cũng giống như hắn ta, vì vị trí kia mà có thể không từ thủ đoạn, đến cả muội muội ruột của mình cũng không buông tha? Buồn cười hơn chính là, hắn ta xem huynh thành cái gì? Ma ốm bệnh tật liên miên? Huynh có yếu đến mức chỉ là một thịnh hội của bốn nước cũng làm khó được huynh sao? Chuyện này không buồn cười ư?"
Thanh Thần có thể khẳng định, người Vệ Giới hỏi là Hồng Ngọc chứ không phải Hạ Vân Hà kia.
Nhiều năm đánh giết như vậy, hắn ta không mệt, bọn họ cũng mệt rồi. Hiện tại hắn ta sợ tới mức không tiếc bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, cả người vô dụng như vậy cũng tính toán, chuyện này có tính là chó cùng rứt giậu hay không?
"Ta tin, hắn ta còn sống mệt hơn chúng ta. Bởi vì không có giây phút nào hắn ta ngừng tính toán. Ngẫm lại cũng rất đáng thương."
Trong miệng nói đáng thương, nhưng trên mặt lại không có chút thương xót, thậm chí còn kèm theo hàn ý lạnh lẽo. Chuyện này đủ để thấy được hắn đã hận người kia đến thấu xương.
"Sáng sớm mai ta muốn nhìn thấy tất cả thông tin của thịnh hội bốn nước bốn nước lần này."
Đáng thương Thanh Thần cằn nhằn cả buổi, người đối diện không có phản ứng thì thôi đi, vậy mà phút cuối cùng còn tạt một gáo nước lạnh.
Đến khi Thanh Thần kịp phản ứng, trước mắt làm gì còn bóng dáng người nọ. Hắn tức giận nện một quyền lên bệ cửa sổ: "Đáng ghét, không ngờ ta nói lâu như thế, huynh xem như đánh rắm hả?"