Lão thái thái dầu muối đều không ăn, mềm cứng đều không chịu thế này, thậm chí còn nói những lời uy hiếp hắn, đôi mắt phượng của Vệ Giới hơi nheo lại, lạnh lùng nhìn nàng với tư thế từ trên nhìn xuống, cũng không nói gì, chỉ yên lặng mà nhìn.
Không phải Ly Diên không nhìn ra được sự giận dữ và lạnh lùng ẩn chứa trong đáy mắt hắn, nhưng sự cố chấp trong y học của nàng là điều người khác không cách nào lý giải được. Thay vì phải khiến bản thân thiệt thòi để thuận theo ý người khác thì chẳng thà ngay từ đầu đã không nhận làm việc này rồi.
Ly Diên nghĩ tới đây, kiêu ngạo mà hừ lạnh một tiếng, “cạch” một cái đóng hòm thuốc của mình lại, quay đầu đi ngay.
Vệ Giới không ngờ lại có người to gan đến như vậy, không nhận món nợ của hắn thì cũng thôi đi, lại còn dám tỏ thái độ trước mặt hắn. Vệ Giới liền quát lên không cần nghĩ: “Ngươi đứng lại cho bổn vương!”
Ly Diên khinh thường bĩu môi. Dám uy hiếp nàng ư? Đầu bị lừa đá rồi à?
Từ trước đến nay đều là người khác tới cầu xin nàng, còn chưa từng thấy người nào uy hiếp Quỷ Y nàng đâu. Lần trước sơ suất là vì hắn không biết nàng là ai. Nếu lần này đã biết nàng là ai thì nàng chắc chắn hắn sẽ không dám làm hại nàng. Nếu không, trên thế gian này không còn ai có thể cứu được hắn nữa, chờ chết đi thôi!
Sau khi Ly Diên phân tích lợi hại xong lại càng bạo gan hơn. Nàng vừa kéo cửa ra, sau lưng đã xẹt qua một làn gió mạnh. Khi nàng còn chưa phản ứng lại là tình huống gì thì cổ họng đã bị hắn bóp chặt lấy. Gương mặt khủng bố vì phẫn nộ mà sát khí nổi lên của nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng.
Đại khái là nàng quá bình tĩnh, thoáng chốc đã kích thích bản tính lạnh lùng vô tình của hắn. Chỉ thấy hắn vận sức bóp cổ nàng, đẩy nàng đập lên cánh cửa. Thoáng chốc gió lạnh thổi tới, sát khí trào dâng, nhiệt độ trong phòng hạ xuống dưới không độ.
“Muốn giết ta ư? Vậy ra tay đi chứ?”
Ly Diên tỏ vẻ rất trấn tĩnh, hoàn toàn ỷ lại vào việc trừ nàng ra không ai có thể cứu được người trước mắt này nữa, nàng tự tin hắn sẽ không làm hại đến nàng. Nhưng ngoài dự liệu của nàng, sau khi nam nhân trở nên phẫn nộ đến cực độ, dường như đột nhiên phát hiện ra điều gì, bàn tay đang khóa chặt cổ nàng bỗng di chuyển lên trên, bất giác vuốt lên phần tóc mai của nàng.
Ly Diên bị động tác bất ngờ này của hắn dọa cho sợ chết khiếp, đặc biệt là khi quan sát gương mặt của nam nhân này ở khoảng cách gần, nàng lại phát hiện ra hắn đẹp trai hơn nhiều so với những gì nàng nhìn thấy. Cho dù bên má phải có một vết sẹo còn xấu xí hơn cả con rết, nhưng bên trái mặt của hắn lại có thể coi là tác phẩm hoàn mỹ do thượng đế tinh tế tạc khắc nên. Đâu chỉ là đẹp trai, thật sự là đẹp đến người ta sửng sốt.
Ly Diên vốn đang phẫn nộ, sau khi phát giác hành vi “biến thái” của nam nhân lại khó hiểu mà mặt đỏ tim đập. Phát hiện này khiến Ly Diên vô cùng xem thường mình. Sao nàng có thể bị nam sắc mê hoặc được chứ?
Ra sức lắc đầu, gương mặt già nua nhăn nhẹo nghẹn đến đỏ lên, nàng chỉ trích đầy sắc bén: “Hay cho ngươi cái tên nhóc khốn kiếp này. Ngay cả lão nương mà ngươi cũng dám sàm sỡ. Khẩu vị ngươi cũng nặng thật đấy. Thế nào? Chỉ sờ mặt thôi thì có gì thú vị chứ? Hay là lão thân trực tiếp cởi áo tháo đai lưng ra luôn được không?”
Vệ Giới đang cẩn thận tìm vết tích mặt nạ vừa nghe lời này, cả người liền lập tức cứng ngắc, nhìn Ly Diên với ánh mắt không thể nào lý giải được, giống như đang chất vấn: sao nàng có thể tùy tiện nói ra những lời như vậy được?
Sau đó, đầu mày khóe mắt hắn tràn đầy vẻ chán ghét, động tác đang làm nửa chừng cũng bất giác ngừng lại.
Mà tứ đại hộ vệ ngoài cửa hoàn toàn không biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi nghe thấy lời Ly Diên nói thì đều nhũn cả chân, lảo đảo ngã khuỵu xuống đất. Ôi thần linh ơi, bọn họ vừa nghe thấy gì vậy? Lẽ nào chủ nhân nhà bọn họ thật sự đến mức đói bụng ăn quàng rồi ư?