- Ta… - bây giờ hắn mới chú ý xung quanh không ít người tụ tập hóng chuyện mới im lặng.
- Ta thay hắn xin lỗi đệ Cung Kỳ nhưng nữ tử này vừa rồi ra tay trước mặt không ít người, đệ định tính sao đây? - hắn liếc nhìn cô không có thiện chí.
- Bắt nguồn không phải từ kẻ bên cạnh ngươi sao? Ta không thấy việc làm muội ấy có gì sai, là ngươi đã ngầm cho phép hắn phỉ báng ta trước toàn thể người ở đây, ngươi cảm thấy muội ấy sai khi bảo vệ ta sao?
Hắn cạn lời trước sự lươn lẹo của Cung Kỳ nhưng Cung Kỳ nói không sai, hắn đúng là ngầm cho phép Mạnh Kiên ba hoa, biết tính của Mạnh Kiên tức giận thì sẽ không kiểm soát được lời nói nhưng hắn vẫn im lặng mặc kệ, nhưng hắn sẽ không bỏ qua chuyện này.
- Ta nghĩ chuyện này nên mời Tông chủ làm chủ xem ai là người đúng.
Cung Kỳ sắc mặt lạnh lẽo nhìn hắn, định mang Tông chủ ra doạ hắn sao? Xem ra hắn không định bỏ qua chuyện này dễ dàng.
Vừa đúng lúc Tông chủ cùng các trưởng lão đi tới.
- Đã xảy ra chuyện gì ở đây vậy? - ông ta nhìn Cung Liễn sắc mặt ẩn nhẫn tức giận còn Cung Kỳ nhíu mày lạnh lẽo có lẽ đã hiểu một chút.
- Bọn ta chỉ xảy ra chút mâu thuẫn, nhưng ta không ngờ đệ tử của quý Tông môn lại mất bình tĩnh ra tay với người bên cạnh ta như vậy. - hắn ngầm ám chỉ nhìn về phía cô.
Tông chủ nghe lời hắn kể lại nhìn về phía cô cũng hiểu chuyện, sắc mặt có chút tức giận, hôm nay là đại hội tỷ thí Tông môn, bọn họ lại làm ra chuyện mất mặt như vậy đúng là không để ông ta vào mắt.
- Trường An lại là ngươi nữa sao? Lần này lại là chuyện gì, ngươi không thể bớt gây chuyện một chút sau?
- Ông thì biết cái gì? Lúc bọn họ sỉ nhục huynh ấy, ông đang ở đâu? Bọn họ sỉ nhục huynh ấy là đang tát vào mặt Tông môn này, có vẻ ông rất thích việc bị người khác sỉ nhục nhỉ? - cô gân cổ cãi lại ông ta.
- Ngươi… - Tông chủ không nói nên lời, ôm ngực tỏ vẻ sắp ngất tới nơi, từ khi nào một Lý Trường An nghe lời ông ta răm rắp lại có thể có năng lực cãi lại ông ta như vậy.
Trưởng lão kế bên bất bình, nhíu mày lên tiếng trách móc cô.
- Lý Trường An, không được hỗn xược ai dạy ngươi nói chuyện như vậy? Không tôn ti trật tự, dù là ai sai trước ngươi cũng không thể ra tay như vậy, đó là ngươi sai, cần phải bị phạt.
- Ò… - cô thu lại dáng vẻ hổ báo, nấp sau lưng Cung Kỳ.
Cung Kỳ hiểu ý cũng đứng chắn cho cô.
- Là lỗi của ta, nếu muốn phạt thì cứ phạt ta không cần làm khó muội ấy.
Lần này tất cả mọi người xung quanh đều bất ngờ, Cung Kỳ trước giờ không thích xem vô chuyện người khác, luôn là trung gian giữa các cuộc trò chuyện mà bây giờ lại vì bảo vệ cho một nữ tử mà nhận lỗi về phía mình.
- Cung Kỳ, ngươi… - lần này đến lượt trưởng lão cạn lời, cơ thể ông ta lung lay sắp đổ thì Kỷ Lâm Lễ tiến lên đỡ lấy.
- Sư phụ, cẩn thận một chút, người không còn trẻ nữa rồi, bình tĩnh lại đi.
Ông ta là Đại trưởng lão, sư phụ dạy dỗ riêng cho Kỷ Lâm Lễ.
- Ngươi xem hai đứa nó như vậy, sao ta có thể không tức giận. - ông ta thở hồng hộc chỉ tay về phía hai người.
Kỷ Lâm Lễ mím môi không biết làm thế nào cho phải, khi nghe Lý Trường An tấn công khách tham dự, hắn đã không tin, hắn nghĩ Trường An đã thay đổi không còn là Trường An kiêu ngạo như trước đây hễ chút là xảy ra chuyện, điều này làm hắn nghi ngờ cô có thật sự thay đổi? Nhưng khi biết cô là vì Cung Kỳ, hắn thở phào nhưng trong lòng luôn có một tia lấn cấn không vui, hắn không biết là vì cái gì, đặc biệt là bây giờ còn thấy cô nấp sau lưng Cung Kỳ.
- Trường An sẽ không tự nhiên đánh người, sao người không hỏi những người liên quan xem họ có thật sự giống như lời Trường An nói, sỉ nhục Nhị sư đệ không? - Kỷ Lâm Lễ lần đầu tiên lộ ra vẻ lạnh lùng nhìn Cung Liễn và tên kế bên.
Mạnh Kiên có chút chột dạ nép sau lưng Cung Liễn, Cung Liễn hiểu được tình hình cũng lên tiếng giải thích.
- Chuyện này quả thật là do Mạnh Kiên sai trước, lời nói có hơi nặng lời nên ta sẽ thay hắn chịu trách nhiệm. - hắn có tỏ ra là một người sư huynh tốt, như vậy có thể lấy được sự đồng tình, đồng thời có thể lấp liếm qua chuyện này.
Những người xung quanh có một chút lay động nhưng Thủy Linh Lung và huynh đệ Cố gia hoàn toàn không tin chuyện này.
- Sao vừa rồi lúc hắn ta nói Cung Kỳ là con chó của Thiên Huyền Tông không thấy ngươi nói như vây? - Thủy Linh Lung khịt mũi khinh thường nói.
Lời này vừa nói ra làm không khí xung quanh tĩnh lặng.
- Linh nhi, im đi. - La Tử Dương tiến lên cản cô lại.
- Ta nói đâu có sai? Thiên Huyền Tông không lẽ bao che người ngoài phỉ báng người trong Tông Môn?
Nghe được lời này sắc mặt của Tông chủ và Trưởng lão xám xịt, đang nghĩ xem giải quyết như thế nào mới ổn thoả.
- Nếu chuyện này như lời thiếu chủ Thuỷ Linh Tông nói vậy cả hai bên đều sai, chuyện của Trường An ta nhất định sẽ phạt nó nhưng hai vị cần cho bọn ta một lời giải thích. - Trưởng lão vuốt râu nhíu mày nhìn hai người kia.
Sắc mặt Cung Liễn lạnh đi, trong mắt hiện lên một sự tàn nhẫn nhưng nó chỉ loé qua, hắn vẫn lấy lại dáng vẻ tự nhiên tươi cười, nhưng vẫn có vài người nhận thấy sự tàn nhẫn loé qua của hắn.
- Được thôi, ta đồng ý cùng hắn nhận sai.
- Tên này đúng là giả tạo, rõ ràng không cam lòng nhưng miệng vẫn tươi cười chấp nhận. - lần này Cố Thiên cũng khinh thường nhìn hắn.
- Đệ nói nhỏ thôi, có những thứ dù chúng ta thấy rành rành nhưng cũng đừng để lộ cho người khác thấy. - sắc mặt Cố Huyền bình tĩnh tự nhiên nhìn những chuyện xảy ra trước mắt.
- Nhưng nữ tử kia vừa rồi cũng không khỏi làm chúng ta hết hồn, không ngờ nàng ta thật sự ra tay, xem ra nàng ta rất quý Cung Kỳ, vậy là chúng ta không thể tuỳ tiện chọc ghẹo hắn rồi. - Cố Thiên cười ranh mãnh nhìn về phía cô và Cung Kỳ.
Cố Huyền cũng dời mắt nhìn cô đang nấp sau Cung Kỳ thở dài.