Trương Liêu hai mắt tràn đầy đau khổ cùng giận dữ, không kìm được tâm tình trực tiếp xông vào trong phòng.
Đập vào mắt hắn là một khung cảnh khiến kẻ khác thú huyết sôi trào, Liễu Ngọc thân không mảnh vãi đang nằm dưới thân Đồng Phi mặc hắn dày vò.
Trương Liêu con mắt lập tức đỏ bừng, lửa giận công tâm, một ngụm nghịch huyết không nhịn được từ trong miệng phun ra.
Mà Đồng Phi cùng Liễu Ngọc đang mây mưa trên giường, cũng bị Trương Liêu xông vào khiến cho chấn động, Liễu Ngọc càng là sắc mặt xoạt một cái biến thành tái nhợt, vội vàng đẩy Đồng Phi qua một bên, đem quần áo mặc vào, nhìn Trương Liêu lắp bắp nói :
-Lão . . . lão công !
Đồng Phi thì lại ngoài ý muốn nhìn xem Trương Liêu, trong ấn tượng của hắn, dường như tên này không nên xuất hiện ở đây vào thời điểm này mới đúng.
Trương Liêu lần đầu cảm thấy hai tiếng “ lão công “ từ trong miệng thê tử của mình phát ra lại khó nghe như vậy, suýt chút nữa lại phun ra một ngụm máu tươi, ngón tay run run chỉ vào Liễu Ngọc nói :
-Liễu Ngọc ! Ta tự nhận đối đãi với nàng không tệ, vì cái gì nàng lại phản bội ta ?
-Ta . . .
Liễu Ngọc không lý do để phản bác, vẻ mặt trắng xanh lẫn lộn đứng ở đó không biết trả lời thế nào.
Trương Liêu thấy nàng không trả lời, trong lòng càng thêm tức giận, cả người giống như mất hết lý trí chạy tới nắm lấy hai vai Liễu Ngọc, lớn tiếng gào thét :
-Nàng có biết, ta vì nàng bỏ ra bao nhiêu không ? Nàng rõ ràng đã nói sẽ chung thuỷ với ta tới đầu bạc răng long, thế nhưng bây giờ thì thế nào ? Vì sao lại phản bội ta ? Rốt cuộc ta đã làm gì sai ? Vì cái gì a ?
Nói đến sau cùng, Trương Liêu cơ hồ là dùng toàn lực hét lên, như muốn diễn tả tất cả thống khổ uất ức trong lòng.
Liễu Ngọc càng nghe càng khó chịu, rốt cuộc quyết định không im lặng nữa, cũng lập tức nổi giận quát lên :
-Vì cái gì ? Bởi vì ngươi quá nghèo a ! Ngay cả một món trang sức ra dáng đều không thể mua cho ta ! Liễu Ngọc ta sao có thể suốt đời chung sống với một kẻ thấp hèn như ngươi ? Nếu như ngươi có thể làm được giống Đồng Phi ca, ta sao có thể phản bội ngươi ? Đồng Phi ca có thể cho ta những thứ ngươi không bao giờ có thể cho ta, vậy ta theo hắn có gì là sai Nếu như ngươi có thể làm được giống Đồng Phi ca, ta sao có thể phản bội ngươi ?
-Ngươi . . .
Trương Liêu giận đến mức không thể nói gì thêm được nữa, bao nhiêu năm hắn cực khổ làm việc, thế nhưng sau cùng lại nhận được kết cục đau đớn như vậy, thực sự là đắng cay đến cực điểm.
-Vù !
Một đạo quyền ảnh từ phía sau Liễu Ngọc đột nhiên xuất hiện, mạnh mẽ đánh lên mặt Trương Liêu, đem hắn đấm bay ra ngoài, chấn động đến thổ huyết.
Đồng Phi thân ảnh xuất hiện tại Liễu Ngọc bên người, lúc này hắn cũng đã mặc vào y phục, đưa tay ôm lấy Liễu Ngọc eo thon, ánh mắt khinh bỉ nhìn Trương Liêu nói :
-Đồ phế vật ! Gần 30 tuổi chỉ mới là Tam Tinh Vũ Đồ, ngay cả một quyền của ta cũng không tiếp nổi ! Loại người như ngươi, sao đủ tư cách làm chồng Tiểu Ngọc ? Bản thiếu gia mới là nàng trong đời tình yêu đích thực ! Nếu như ngươi biết khôn, lập tức rời bỏ nàng, để nàng được tự do ! Nếu không, bản thiếu gia nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi !
Liễu Ngọc nghe tình nhân nói vậy, trong lòng vừa ngọt ngào vừa đắc ý, một chút tự trách cũng biến mất không còn gì nữa, thần sắc tràn đầy si mê nhìn Đồng Phi.
Không sai ! Trương Liêu chỉ là một cái “ nông dân “ tầm thường mà thôi, căn bản không cách nào so sánh với Đồng Phi, chỉ có loại nam nhân vừa có địa vị vừa có thực lực như Đồng Phi mới xứng với giai nhân là nàng ! Trương Liêu chẳng qua chỉ là dựa vào vận khí cứt chó mới may mắn lấy được nàng trước đó, thế nhưng con cóc không thể giữ được phượng hoàng, nàng ở với hắn nhiều năm như vậy, xem như cũng đã rất có tâm rồi.
Quả đúng như Đồng Phi nói, hắn mới là tình yêu đích thực của nàng ! Anh hùng phối giai nhân, là chuyện kinh thiên nghĩa địa !
Trương Liêu lồm cồm từ dưới đất bò dậy, nhìn thấy đôi nam nữ đang liếc mắt đưa tình mà trong lòng càng thêm đau đớn.
Đã cướp vợ người khác lại còn nói được chính khí như vậy, có loại người vô sỉ hơn tên Đồng Phi này sao ?
Cũng bởi vì Đồng Phi, Liễu Ngọc mới phản bội hắn ! Nếu như không có Đồng Phi xuất hiện, Liễu Ngọc như cũ là người vợ hiền của hắn, vĩnh viễn cũng không thay đổi !
Tất cả là tại tên khốn Đồng Phi !
-Ta phải giết ngươi !
Trương Liêu nộ hoả bốc cao, lập tức hướng về Đồng Phi xuất thủ, lúc này hắn cũng đã bất kể địa vị của đối phương cao như thế nào, hắn chỉ biết, bản thân nhất định phải xé xác kẻ đã phá hoại gia đình của mình !
-Chỉ bằng cũng xứng ?
Đồng Phi xuỳ cười một tiếng, trong mắt có nồng đậm trào phúng cùng khinh thường.
Hắn thân là Vũ Đồ Thất Tinh, tự nhiên không cần sợ Trương Liêu tu vi chỉ có ba sao Vũ Đồ.
Đồng Phi tuỳ ý oanh ra một quyền, cũng chẳng cần dùng toàn lực, thế nhưng một quyền này lại đem Trương Liêu đánh bay, cả người đụng vỡ bức tường, bay thẳng ra ngoài đại môn.
Trương Liêu chỉ thấy lục phủ ngũ tạng đau đớn khó chịu, vùng vẫy một hồi muốn đứng lên, thì nhưng lại vô tình khiến thương thể càng thêm nặng, máu tươi từ trong miệng không ngừng phun ra.
Tu vi chênh lệch quá lớn, Trương Liêu lại chẳng phải thiên tài có năng lực vượt cấp chiến đấu, vì thế liền bị Đồng Phi đánh tới thừa sống thiếu chết.
-Phế vật quả nhiên là phế vật !
Đồng Phi ôm Liễu Ngọc từ trong nhà đi ra, vẻ mặt trêu tức nhìn xem Trương Liêu.
-Đôi cẩu nam nữ !
Trương Liêu đè nén thương thế trong người, phẫn hận phun ra một câu.
-Ngươi muốn chết !
Đồng Phi ánh mắt loé lên sát khí, thân hình lao về phía Trương Liêu, quyền cước lập tức tung loạn xạ lên người đối phương, Trương Liêu lại không có chút sức phản kháng nào, bị đánh tới máu me đầy mình, khuôn mặt biến dạng.
Bởi vì hai người đánh nhau động tĩnh có chút lớn, vì thế dẫn đến không ít người đi đến xúm lại quan sát, trong đó có không ít người biết Trương Liêu, thậm chí còn có giao tình với hắn, thấy Trương Liêu bị đánh thê thảm như vậy, trong lòng khỏi bất bình, mặc dù e ngại Đồng Phi không dám xông vào tiếp ứng, thế nhưng có mấy người ở bên ngoài la hét, ý bảo Đồng Phi dừng tay.
Đồng Phi nghe mọi người xung quanh bàn tán, lông mày khẽ nhíu lại, cũng chẳng muốn dây dưa nữa, trực tiếp một chưởng đánh nát Trương Liêu đan điền.
Trương Liêu một thân công lực bị phế, đau tới há miệng kêu thảm một tiếng, hầu như ngất đi, thế nhưng Đồng Phi lại chẳng có chút nào thương xót, một bàn tay khác hạ xuống, chuẩn bị đem Trương Liêu triệt để giết chết.
-Đủ rồi !
Đúng lúc đó, một đạo thanh âm lạnh như băng từ trong đám người đứng xem vang lên, một đạo thân ảnh như quỷ mị trong nháy mắt liền xuất hiện ở bên cạnh Trương Liêu, một tay đem Đồng Phi thủ chưởng bắt lấy.
Người đến là một nam tử trẻ tuổi, áo trắng như trích tiên, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ tới cực điểm, không phải ai khác chính là Vương Hạo Thần.
Vương Hạo Thần vốn dĩ muốn tìm đến Đồng gia cùng đám bằng hữu cũ gặp mặt, ai biết giữa đường lại gặp Trương Liêu đang bị người đánh đập tàn nhẫn. Theo Vương Hạo Thần nhận biết, Trương Liêu chính là một cái lòng dạ đơn giản lại thiện lương người, vì thế khi hắn nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền vội ra tay ngăn cản, ít nhất, cũng muốn làm rõ mọi chuyện rồi mới nói.
May mắn cho Trương Liêu, nếu như không phải Vương Hạo Thần trùng hợp ở gần đây, vậy hắn cái mạng này e rằng khó giữ được.
…..
Đồng Phi không ngờ lại nửa đường lại có người dám xuất thủ ngăn cản hắn hành sự, ánh mắt liền lạnh lại, âm trầm nhìn Vương Hạo Thần nói :
-Ngươi biết ngươi đang làm cái gì ?
Vương Hạo Thần mí mắt cụp xuống, cũng chẳng đáp lời, bàn tay truyền đến một cỗ kình lực, trực tiếp chấn bay Đồng Phi.
Đồng Phi thân hình bạo lui hơn mấy chục bước mới miễn cưỡng dừng lại, cảm thấy hổ khẩu một trận đau rát, cánh tay hầu như không nhấc lên nổi, trong lòng lập tức kinh hãi gần chết.
Người trẻ tuổi kia đến cùng có thân phận gì ? Thực lực làm sao lại đáng sợ như vậy ?
Vương Hạo Thần chấn lui Đồng Phi về sau, liền đi tới bên cạnh Trương Liêu, nhìn thấy thảm trạng của đối phương thì không khỏi thở dài một hơi.
Hắn đến chậm một bước, Trương Liêu đan điền đã bị phá, lúc này đã không khác gì một cái phàm nhân.
-Trước bảo vệ tính mạng của hắn lại nói !
Vương Hạo Thần lấy ra một viên đan dược trị thương cho Trương Liêu ăn vào, sau đó một tay đặt lên vai đối phương, vận chuyển nguyên khí hỗ trợ Trương Liêu chữa trị thương thể.
Đan dược rất có hiệu quả, không bao lâu sau Trương Liêu liền tỉnh lại.