Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 289



Chương 289:

 

“Vậy em muốn ăn gì?”

 

_ Lê Hương kéo bàn tay to của anh: “Mạc tiên sinh, đi với em sang đây!”

 

Lê Hương đựa Mạc Tuân đến trong phòng thuốc, sau đó lấy ra hộp cơm như bảo bồi: “Chiều nay Song Song có gọi phần com cho em, không ngờ đến lại có ích rồi này, anh bỏ lò vi sóng hâm lại nha, Mạc tiên sinh, tối nay mong anh có thê hạ thân phận tôn quý cùng em ăn cơm hộp nhé.”

 

Trái tim Mạc Tuân mềm nhũn, nhìn thấy :. dáng vẻ ngoan ngoãn nũng nịu của cô, cô thầy rõ vẻ mệt mỏi nơi hàng mày anh, nên mới chiều ý anh.

 

“E)HGIG Lê Hương đi đến lò vi sóng để hâm nóng cơm hộp, Song Song gọi cho cô rất nhiều cơm, sợ cô ăn không no, bên trong còn có một đùi gà rât lớn và ba món xào nhỏ với thịt và rau, màu sắc và mùi thơm rất ngon.

 

“Mạc tiên sinh, đồ ăn trong viện : nghiên cứu của chúng em nổi tiếng ngon, nhiều người đên đây cũng nghe tiếng mà đên đó, nhất định không thua kém đầu bếp của anh, không tin thì nễm thử này.” Lê Hương dùng thìa nhỏ đút cho anh.

 

Mạc Tuân không có cảm giác thèm ăn, lưng thẳng lười biếng dựa vào ghê, nhưng khi cô đưa chiếc thìa nhỏ qua, anh ngoan ngoãn ăn một miếng, hình như là thịt lợn ướp cá xé nhỏ, ăn rất ngon.

 

“Ngon không?” Lê Hương cong mắt hỏi anh.

 

Mạc Tuân gật đầu: “Ử, ngon.”

 

Lê Hương tự mình ăn mây miêng cơm, sau đó cầm đùi gà đưa lên miệng anh: “Này, anh án đùi gà trước đi, đàn ông mà, phải bổ sung chút SUG) Mạc Tuân nhướng mày kiếm, bị cô chọc cười, thập giọng hỏi cô: “Sao? Tối nay cần anh mắt sức hả?”

 

“Ăn của anh đi, anh vẫn cứ không nói chuyện thì đáng yêu hơn!” Lê Hương nhét cái chân gà vào miệng, chặn miệng anh lại.

 

Mạc Tuân nhìn vành tai tuyết, trắng nhỏ nhắn của cô Ủng đỏ, căn một miếng đùi gà, sau đó đút cô ăn.

 

Hai người cùng nhau ăn đùi gà, từ một hộp đầy đồ ăn ăn hết sạch, buổi tối này hai người vô cùng hài lòng.

 

“Mạc phu nhân, chúng ta về nhà nhé?”

 

“Hai ngày nay ở viện nghiên cứu em có thê khá bận, phải đi làm sớm chút, Mạc tiên sinh, hay là đừng vê nữa, tôi nay anh ngủ với em nha.”

 

“Ngủ ở đâu?”

 

“Bây giờ em là nhân viên chính thức của viện nghiên cứu rồi, có ký túc xá riêng, ở ngay đó.” Lê Tú Loan dùng mắt chỉ chỉ.

 

Mạc Tuân đưa tay ra, trực tiếp ôm ngang người cô: “Vậy bây giờ chúng ta đi ngủ ngay thôi.”

 

Trong ký túc xá, hai người đều tắm rửa đơn giản, sau đó năm trên giường, Mạc Tuân dựa vào đầu giường, Lê Hương ngoan ngoãn năm trong tay anh.

 

“Mạc tiên sinh, bây giò anh có thể nói cho em biết tại sao anh không vui không?” Lê Hương hỏi.

 

Mạc Tuân xoa xoa cái đầu nhỏ của cô: “Hôm nay bác anh đến, đến U Lan Uyễn thăm bà nội.”

 

Lê Hương nhanh chóng giương mắt nhìn anh: “Bác gái ruột sao?

 

Được đấy, Mạc tiên sinh, bác gái của anh đi thăm bà nội, anh cố ý không đưa em về, còn nói dối lấy tài liệu gì đó, anh có ý gì hả, có phải cảm thây không mang em ra ngoài được không hả?”

 

Lê Hương siết chặt nắm đấm nhỏ của cô, tức giận đập anh hai cái.

 

Mạc Tuân nắm chặt quả đấm nhỏ của cô: “Bác anh chê cười em đấy, nói em chỉ mới tốt nghiệp cập ba, bà ây giới thiệu một nữ thiên tài y học.

 

cho em anh, nhìn điệu bộ chắc bà ấy rất thích cô gái thiên tài đó.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.