Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2381



Chương 2381:

 

Em là con đường trở về của anh.

 

Em là bí mật mà anh chẳng muốn kẻ nào biết.

 

Lúc này chỉ muốn lớn tiếng nói với em — anh yêu eml

 

Trong nháy mắt, Tiểu Điềm Điềm đã ba tuổi, đến tuổi đi nhà trẻ rồi.

 

Tiểu Điềm Điềm hoạt bát đáng yêu miệng ngọt, lại hệt như cục bột nhỏ thơm, quả thực là người gặp người thích.

 

Cố Dạ Cẩn mang Tiểu Điềm Điềm đi gặp một người, đó chính là bà nội của Tiểu Điềm Điềm – Ôn Lam.

 

Đối với chuyện Tiểu Điềm Điềm đi gặp Ôn Lam này, Diệp Linh cũng không phản đối, tất cả chuyện cũ đều đã tan thành mây khói, cô đi ra rồi, cũng không muốn cắt đứt huyết mạch thân tình của Tiểu Điềm Điềm và bà nội ruột.

 

Mây năm này Ôn Lam một mực trong viện dưỡng lão điều dưỡng, cơ thể của bà ta ngày càng sa sút, chỉ khi nào Tiểu Điềm Điềm tới, bà ta mới lộ ra mỉm cười.

 

Ôn Lam rất yêu Tiểu Điềm Điềm, trước khi Tiểu Điềm Điềm tới, còn bảo cho người làm nữ đầy bà đi siêu thị tự tay chọn quà cho Tiểu Điềm Điềm.

 

Tiểu Điềm Điềm cũng rất yêu bà nội của mình, mỗi lần đi đều sẽ chui trong lòng Ôn Lam líu ra líu rít kể đủ chuyện cho bà nghe, trọc Ôn Lam cười ha ha.

 

Hôm nay ánh nắng xán lạn, Tiểu Điềm Điềm lại tới trại an dưỡng thăm Ôn Lam.

 

Lúc đi trên đường thời điểm, đột nhiên có một cậu bé bướng bỉnh nhảy ra ngoài, vô cùng thô lỗ nói: “Cậu chính là Tiểu Điềm Điềm! Cậu lại đến thăm bà nội cậu?”

 

Tiểu Điềm Điềm gật đầu: “Đúng vậy.”

 

“Tiểu Điềm Điềm, bà nội tôi nói bà nội cậu không phải người tốt, bà ta chính là một lão yêu quái!” Cậu bé chống nạnh nói.

 

Khuôn mặt nhỏ phần điêu ngọc trác của Tiểu Điềm Điềm lạnh xuống, biểu thị mình tức giận, giọng nói non nớt gắn lên từng chữ từng câu phản bác: “Cậu nói bậy! Bà nội tôi không phải là lão yêu quái!”

 

“Tôi không nói bậy, bà nội tôi nói bà nội cậu trước đây làm rất nhiều chuyện xấu, suýt chút nữa hại chết mẹ cậu, thiếu chút nữa hại chết cậu!”

 

Tiểu Điềm Điềm chau mày, đôi mắt đen to chuyển động: “Tôi không tin lời bà cậu nói, bà nội cậu thích ở sau lưng người khác nói bậy như thế, vậy nói rõ bà ấy rất bà tám!”

 

Tiểu Điềm Điềm xoay người rời đi.

 

Cậu bé gấp gáp, kỳ thực cậu muốn ở trước mặt Tiểu Điềm Điềm tìm tồn tại cảm giác, hiện tại Tiểu Điềm Điềm không để ý tới cậu, cậu vươn tay đẩy Tiểu Điềm Điềm một cái: “Bà nội cậu chính là lão yêu quái!”

 

Tiêu Điêm Điêm không đứng vững, trực tiếp té xuống đất.

 

Lúc này Ôn Lam đúng lúc đi ra, bà ta thấy Tiểu Điềm Điềm chậm chạp không tới, nên đi ra tìm, ai biết đúng dịp thấy Tiểu Điềm Điềm ngã xuống đất.

 

Ôn Lam sắc mặt đại biến, đẩy xe lăn lên trước: “Tiểu Điềm Điềm! Tiểu Điềm Điềm con không sao chứ! Người đâu!

 

Mau tới!”

 

Ôn Lam bát chấp hai chân tàn phé của mình, vươn tay định ôm Tiểu Điềm Điềm, thế nhưng thật bất hạnh, chính bà lại ngã xuống xe lăn, chật vật ngã ngồi trên mặt đất.

 

“Tiểu Điềm Điềm, đừng sợ, bà nội ôm một cái.” Ôn Lam ngôi dưới đât, vươn tay ôm lấy Tiểu Điềm Điềm, bà còn rất sốt ruột kiểm tra Tiểu Điềm Điềm có bị thương không: “Điềm Điềm, có phải ngã đau chỗ nào không, mau nói cho bà nghel”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.