Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2346



Chương 2346:

 

Anh lại chính là Cố Dạ Cẳn!

 

Trăm phương ngàn hướng kiếm bao lần, bỗng nhiên quay đầu ngoảnh lại người đã đứng dưới ngọn đèn lay lát.

 

Hóa ra, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.

 

Trong đầu Diệp Linh dường như có tia lửa điện, đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh, cô nhớ ra, rồi, cô đã nhớ lại mười năm của cô và Cố Dạ Cần.

 

Đoạn đường bị đẩy mạnh phòng sinh này, Diệp Linh như đi qua nửa đời trước của mình, mười năm của nửa đời trước này, bao nhiêu nước mắt và ác mộng đan xen, tất cả tình ái cô đã giao phó cho những năm tháng xưa, rời khỏi anh đã trở thành đường sống duy nhất của cô.

 

Nhưng, cô vẫn không thể nào rời khỏi anh.

 

Chiêc nhân cưới anh đeo vào tay cô, khắc lên tình yêu sâu đậm chẳng muốn ai hay biết.

 

dloveL.

 

Buồi tối anh ôm cô, đã từng chôn ở cổ cô lệ rơi đầy mặt, khóc giống như một đứa trẻ, anh hèn mọn thành tín cầu xin – Linh Linh, đừng rời bỏ anh.

 

Đã từng phí hoài bao lần, lễ thành nhân năm 18 tuổi đúc nên tiếc nuối lớn nhất, anh từng nói không bao giờ buông tay cô ra, những lời này là lời hứa hẹn của anh trao cho cô cả đời, anh dùng tên giả A Sinh, vĩnh viễn ở cạnh cô và con.

 

Những thứ này đại khái đều là điều khiến cô không thể rời khỏi anh, không thể quên đi anh, bởi vì từ ánh mắt đầu tiên của rất nhiều năm trước, ngoài song cửa Diệp gia, tình yêu của anh đã sớm ăn sâu bén rễ, so với cô tới sớm hơn rất nhiều.

 

Bởi vì tình yêu của anh, ở một đường chông gai hòa lẫn máu tươi vẫn nồng nàn sâu sắc như cũ, so với cô càng thêm kiên định càng thêm thâm trầm.

 

rang 8 Bởi vì tình yêu của anh…

 

Hết thảy đều bởi vì tình yêu của anh…

 

Hốc mắt trắng nõn của Diệp Linh đỏ bừng, bên trong bốc lên nhiệt khí nóng bỏng, hàng mi dài run lên, từng giọt lệ nặng trĩu rơi xuống.

 

Tách một tiếng, đèn trong phòng sinh bật lên, Diệp Linh cảm thấy nhức mắt, hốt hoảng nhắm mắt lại.

 

Cả thê giới đang điên đảo xoay vân.

 

“Mẹ của bé đừng quá lo lắng, nào, theo nhịp tôi đếm, chúng ta bắt đầu hít sâu.”

 

“Hít vào, thở ra, hít vào… dùng sức!”

 

Ngón tay mảnh khảnh của Diệp Linh níu chặt ga giường phía dưới, cô dùng hết khí lực toàn thân để sinh đứa bé này.

 

Con của cô và Có Dạ Cần.

 

Nhưng, không sinh ra được.

 

Đau quá đau quá.

 

Một chút khí lực của cô đã dần dần mắt đi.

 

“Linh Linh! Linh Linh!”

 

Có người đang gọi cô.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.