Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2313



Chương 2313:

 

“Thế nhưng tôi không thể chạy loạn, phải luôn ở cạnh anh, quán bar người lắm mắt nhiều, không thể để đụng vào bụng, tôi nói đúng chưa?” Diệp Linh dí dỏm nháy mắt.

 

Mỗi lần ra ngoài Có Dạ Cần đều sẽ căn dặn những lời này, Diệp Linh nhắm mắt cũng có thể nói lầu lầu.

 

Cố Dạ Cần xoa xoa mái tóc cô, nắm tay cô đi ra ngoài.

 

Rất nhanh đã đến quán bar, nhạc sàn đinh tai nhức óc, trong sàn nhảy người người nhảy múa điên cuồng, Cố Dạ Cần và Diệp Linh tìm một ghế lô vắng vẻ ngồi xuống.

 

“Nhanh lên một chút! Các cô gái, tốc độ nhanh một chút, Thành gia sắp tới, các cô phải muốn xuất ra trạng thái tốt nhất tới hâu hạ Thành gia, nêu như tôi nay Thành gia chọn trúng người nào, mang người đó trở về qua đêm, đó chính là chuyện tốt, là phượng hoàng bay lên đầu cành đó! Má mì mang theo một tốp các cô gái đi ra.

 

Những cô gái này đều là chủ chốt trong quầy bar, ai ai cũng xinh đẹp, kiểu nữ sinh thanh thuà, kiểu tiểu yêu tinh yêu mị, kiểu ngự tỷ cool ngầu, nhìn mà hoa mắt.

 

Nghe nói Thành gia sắp tới, những cô gái này đều chỉnh sửa làn váy, bọn họ đều âm thầm chờ mong mình là người được chọn trúng.

 

Anh trai sắp tới sao?

 

Diệp Linh đều có chút nóng lòng, cô đã lâu không gặp anh trai rôi, không biệt anh trai có khỏe không.

 

Lúc này cửa quầy bar “oanh” một tiếng đầy ra, hơi lạnh phía ngoài tập kích n, một đám thủ hạ áo đen vóc người hung hãn nối đuôi nhau đi vào, cung kính canh giữ ở hai bên đường.

 

“Tránh ra, mau mau tránh ra, dám cản đường của Thành gia, có phải không muốn sống nữa hay không!” Thủ hạ thô lỗ xua đuổi khách trong quầy bar.

 

Đám khách tới cái quầy bar t tiền này u là nhân vật không giàu cũng quý, thế nhưng bọn họ nghe được tên Tiêu Thành mặt đều biến sắc, rất nhanh lui sang một bên.

 

Lúc này một tiếng bước chân trầm ổn vang lên, là tiêng giày vừa dày vừa nặng đạp trên thảm đỏ, sau đó một thân ảnh đồ sộ xông vào ánh mắt, Tiêu Thành tới.

 

Ngày hôm nay Tiêu Thành mặc đồ đen, phía trên áo thun đen, vải áo mỏng lộ rõ bắp thịt chập chùng, quần dài en được một dây lưng buộc quanh vòng hông tám khối cơ bụng, phía dưới một đôi giày đen, vóc người quả thực tốt đến mức làm người ta chảy máu mũi ròng ròng.

 

Tiêu Thành đến đã đưa tới oanh động nơi này.

 

“Các cậu mau nhìn, Thành gia tới!”

 

“Oa, Thành gia kìa, vóc người này vừa nhìn liền biết… hàng to không lo chết đói.”

 

“Mau tỉnh lại đi má ơi! Đều nói Thành gia chỉ đi đứng thôi cũng thành xuân dược đó, muốn liếm màn hình mời qua bên này xếp hàng.”…

 

Diệp Linh nghe mấy cô gái bên người hưng phấn xì xào bàn tán, nơi này là Hồng Kông, địa bàn của anh trai, Diệp Linh xem như đã chân chính thấy được mị lực của anh trai.

 

Ông chủ quầy bar đợi đã lâu, ông ta khúm núm chào hỏi về phía Tiêu Thành, sau đó Tiêu Thành ngắng đầu, cặp mắt u trầm kia nhàn nhạt quét qua.

 

Đại sảnh mới vừa rồi còn hỗn loạn trong nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ, thậm chí có người cúi đầu, khuất phục dưới khí tràng cường đại không tiếng động của Tiêu Thành, cũng không dám đối diện với anh.

 

Lúc này Diệp Linh nghe được tiếng mấy cô gái bên cạnh sắp sửa đánh : “Anh ấy đang nhìn tôi kìal”

 

“Không phải, anh ấy nhìn tôi!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.