Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2259



Chương 2259:

 

Đây là lần đầu tiên bé con cử động, còn là phản ứng với Cố Dạ Cần, quả nhiên tiểu tình nhân đúng là không chọc nỗi.

 

Cố Dạ Cẩn còn không biết những thứ này, anh chỉ rất vui, thật sự rất vui, anh in một dấu hôn thật đậm trên bụng Diệp Linh: “Bé con, bố cũng yêu con, rất yêu rất yêu con.”

 

Diệp Linh nhìn hai bố con giao tiếp với nhau, trái tim ngập tràn ấm áp, cô chậm rãi cong đôi môi đỏ mọng.

 

“Chồng ơi, em mệt rồi, muốn ngủ” Diệp Linh nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt.

 

Cố Dạ Cần biết công hiệu của thuốc đã phát tác, thời khăc cô nhăm mắt đó, chính là thời điểm quên đi anh.

 

Cố Dạ Cần giữ thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay của mình, anh ghé vào bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Vợ à, có phải cho tới nay anh chưa từng nói với em?”

 

“Cái gì cơ?” Diệp Linh mơ mơ màng màng hỏi.

 

“Vợ ơi, anh yêu em.”

 

Anh nói, vợ ơi, anh yêu em.

 

Đây là lần đầu tiên anh nói lời yêu với GÓI Diệp Linh câu đôi môi đỏ mọng, gật đầu: “Dạ, em biết.”

 

Cô biết anh yêu cô, rất yêu rất yêu.

 

Diệp Linh thực sự cảm thấy rất mệt, tất cả ý thức đều đã tiêu tán, cô phải ngủ rồi.

 

Lúc này bên tai chậm rãi truyền đến tiếng nói khàn khàn của người đàn ông: “Linh Linh, tuy là… anh biết đây là… hy vọng xa vời thế nhưng, mời… đừng thực sự quên anh đi, anh tên là… Cố Dạ Cần…”

 

Sáng sớm hôm sau, Diệp Linh mở mắt ra, cô mờ mịt nhìn một vòng trong phòng, không biết hiện tại mình đang ở đâu.

 

Lúc này cửa phòng bị đây ra, một giọng nói quen thuộc dễ nghe vang lên: “Linh Linh, cậu đang nghĩ gì đó?”

 

Diệp Linh xoay người, Lê Hương tới.

 

Mờ mịt trong lòng Diệp Linh trong nháy mắt nhanh chóng bị vuốt xuống, vô luận là khoảng thời gian gian nan cỡ nào, cô bạn thân Lê Hương đều ở bên cạnh cô.

 

“Lê Hương, sao cậu lại tới đây?”

 

Lê Hương đi tới, sau đó vươn tay, kéo ra rèm cửa sổ phòng, ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài chiếu đến, tỏa ấm cả căn phòng: “Linh Linh, tớ tới đón cậu, chúng ta đi thôi.”

 

“Đi? Đi đâu?”

 

“Linh Linh, cậu không phải muốn đến nơi có phong cảnh xinh đẹp, vừa không có người quen biết cậu, bắt đầu lại cuộc sống sao?”

 

Nhìn đôi mắt trong vắt của Lê Hương, Diệp Linh chậm rãi cong môi, đúng vậy, cô muốn bắt đầu lại.

 

Cả người Diệp Linh đắm chìm trong trong ánh mặt trời, cô chậm rãi hít thở sâu một hơi, trong lòng bỗng trào dâng niềm khao khát và dễ chịu chưa từng có, nhưng cô không chắc chắn: “Lê Hương, tớ thực sự có thể bắt đầu lại sao?”

 

Lê Hương dùng sức gật đâu: “Đương nhiên rồi Linh Linh, mỗi ngày trong tương lai sẽ là trái tim của anh hướng về, mây mù tản ra, một ngày nắng đẹp lại đến.”

 

Trong con ngươi nhợt nhạt kia của Diệp Linh từ từ nhuộm vào sắc màu, cô nhẹ giọng nói: “Ừ, tớ cũng tin vậy.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.