Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2205



Chương 2205:

 

Tiêu Thành khiêu khích nhìn sang, mày kiếm hơi nhướng: “Chúng tôi khi đó, còn không chơi với cậu, cho nên, cậu là từ góc nào chui ra?”

 

Cô Dạ Cân không nói chuyện, ánh mặt sang 5 của anh rơi trên tay Tiêu Thành, sau đó từ trong cổ họng bật ra vài câu: “Anh có thể lấy bàn tay bản thỉu của anh từ trên mặt Có thái thái tôi ra rồi đấy, tôi không thích người đàn ông khác chạm vào người phụ nữ của tôi, tôi từ góc nào chui ra không quan trọng, mắấu chốt là tôi hiện tại cảm thấy anh rất chướng mắt, thông thường người khiến tôi thấy chướng mắt sẽ biến mắt ở trước mắt tôi.”

 

“,.” Tiêu Thành vũng nhịn không được nhìn Cố Dạ Cần với cặp mắt khác xưa, anh chắc chắn là thằng em rẻ láo toét nhất lịch sử rồi, dám nói anh vợ như Vậy.

 

Song Tiêu Thành vẫn thu tay về, bởi vì anh cảm thây Cô Dạ Cân đã đên cực hạn rồi, ánh mắt kia sắp sửa ghim rất nhiều lỗ máu trên tay anh rồi: “Cậu tên là gì, Có Dạ Cẩn?”

 

Có Dạ Cần nhìn Tiêu Thành, không lên tiếng.

 

Tiêu Thành đứng lên, hai tay đút trong túi quần, anh dùng một ánh mắt từ trên cao nhìn xuống quan sát Cố Dạ Cẩn một lần: “Tôi nhớ ra cậu, rất nhiều năm trước, tôi từng ở ngoài cửa Diệp gia gặp qua cậu.”

 

“Lúc đó cậu chỉ mới là thiếu niên mười mấy tuồi, ánh năng bên ngoài tươi sáng rực rỡ, cậu lại một mình đứng trong góc tối u ám, khi đó tôi nhìn cậu nhiều hơn đôi chút, liền biết cậu thiếu niên đó há là vật trong ao.”

 

“Rất nhanh Linh Linh và bọn nhỏ trong đại viện tan học trở về, tôi thấy ánh mắt của cậu rơi vào Linh Linh đang đắm chìm trong ánh mặt trời thật lâu, gần như tham lam nhìn lên, từ một khắc kia trở đi, tôi đã không thích cậu.”

 

“Người giống như cậu, tôi đã thấy qua, ở trong ao đầm bản thỉu Cố gia kia, cậu quá cô độc, lại quá khát vọng những thứ tốt đẹp, cậu sẽ không kiềm hãm được bị những thứ tốt đẹp hấp dẫn, nhưng dòng máu đen tối trong nội tâm cậu lại thôi thúc cậu sinh ra dục vọng chà đạp và phá hủy, cậu muốn lôi kéo những thứ tốt đẹp ấy cùng nhau xuống địa ngục.”

 

“Linh Linh là hòn ngọc quý trên tay Diệp gia, bố tôi lúc còn sống cũng nhắc qua cậu, tôi và bố giống nhau, cũng không muốn đề cậu và Linh Linh ở cạnh nhau.

 

Chúng tôi không phải là vì xuất thân của cậu, người như cậu sẽ không kém xuất thân, mười năm hai mươi năm sau trong đám con nít ở đại viện, tất cả đều sẽ bị cậu quảng về phía sau, chúng tôi chẳng qua là cảm thấy, cậu và Linh Linh là người của hai thế giới, Linh Linh cần một người đàn ông sạch sẽ thuần túy.”

 

Cố Dạ Cẩn lặng lặng nghe, anh cũng không biết năm đó anh ở cửa Diệp gia nhìn lên Diệp Linh kia đồng thời đã bị hai bố con Diệp Thanh Đề và Diệp Minh thu hết vào đáy mắt, đương nhiên anh cũng không hề bất ngờ, bố con Diệp gia đều không thích anh, cho là anh không phải chồng của Diệp Linh.

 

Nếu như Diệp gia không ngã ngựa, đôi bố con Diệp gia còn ở đó, anh không có khả năng có được Diệp Linh.

 

Anh vân luôn biết, Diệp Linh là anh trộm mà có được.

 

Đoạn đường Diệp Minh đi qua này, gặp gỡ rất nhiều người, ánh mắt rất độc, những lời này của anh đã rõ ràng phân tích nhân tính của Cố Dạ Cần.

 

Cố Dạ Cần không có biểu cảm nào, chỉ nhàn nhạt câu đôi môi mỏng: “Vậy thì thật xin lỗi, làm hai người thất vọng rồi, nhiều năm như vậy người đàn ông sạch sẽ thuần túy một gã tôi lại chẳng gặp được, có tôi trần ở chỗ này, bọn họ liền vào không được, hiện tại cô ấy là của tôi, chỉ thuộc về một mình tôi, các người nói cũng không tính.”

 

Nghe giọng điệu kiêu ngạo điên cuồng của anh, Tiêu Thành nhướng mày, trong mặt mày lộ ra vài phần cảm khái bất đắc dĩ: “Hiện tại Linh Linh đã là vợ cậu, trong bụng còn đứa con của cậu, đương nhiên là không tính.”

 

Cố Dạ Cần nhìn Tiêu Thành: “Tôi sẽ không trước bắt kỳ ai tiết lộ thân phận của anh thế nhưng, anh phải biến mắt ở trước mắt tôi, biến mắt càng xa càng tôt.”

 

Tiêu Thành cảm thấy Cố Dạ Cần thật đúng là trời sinh người bạc bẽo: “Vậy được rồi, tôi đây đi theo trình tự, cuối cùng hỏi một câu, cậu yêu Linh Linh không?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.