Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1922



Chương 1922:

Lâm Thủy Dao không ngôc, bà sông đến tuổi này, người nào thích bà, bà vẫn có thể nhìn ra được.

Nhớ năm đó bà xông xáo Đề Đô, thu được một nhóm lớn fan hâm mộ, cái gì mà fan mẹ, fan bạn gái, fan cuồng, fan não tàn… chỗ nào cũng có.

Ha ha, thôi không nhắc đến huy hoàng năm đó nữa.

Kỳ thực bà đã sớm hoài nghi Lệ Quân Mặc thích bà, song, bà không có chứng CỨ: Hiện tại, bà dường như bắt được ông rồi.

Nhìn săc mặt cứng ngắc đên xanh mét của ông, Lâm Thủy Dao nói khẳng định: “Lệ tổng, anh thực sự thích tôi rồi!”

Lệ Quân Mặc nhìn bà, bà hiện tại đã biết ông thích bà, trong con ngươi lóe sáng ấy lộ ra vài phần giảo hoạt, giống như con hồ ly nhỏ đã đắc ý nhếch lên cái đuôi nhỏ.

Lệ Quân Mặc mím môi: “Lăn xuống khỏi đùi tôi!”

Ông đột nhiên gầm như thế, Lâm Thủy Dao lanh lẹ đứng dậy.

Lệ Quân Mặc lạnh mắt liếc bà, đi khỏi phòng bao, biến mắt.

Lâm Thủy Dao mang Đặng Tường đã say khướt về phòng tổng thống, mới vừa đi vào, Lâm Thủy Dao la một tiêng: “Quỳ xuống!”

Chân Đặng Tường mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên thảm.

Trong tay Lâm Thủy Dao đã có một thanh thước, bà nhìn Đặng Tường: “Đưa tay ral”

Đặng Tường uống say, bây giờ bị hù dọa như vậy, rượu đã tan đi phân nửa, hắn nhìn Lâm Thủy Dao, làm bộ đáng thương sắp khóc, bà cô Lâm Thủy Dao này quá hung, dọa bé con sợ quá khóc rồi này.

Năm đó Lâm Thủy Dao trốn chết đến Hải Thành, người phụ nữ chưa kết hôn đã có con, có rất nhiều chuyện không tiện, nên bà và con trai quản gia mình Hạ Chân Quôc kêt hôn giả, dĩ nhiên, bà cùng Đặng Tường cũng là giả.

Mười mấy năm trước Đặng gia vẫn là vương huân quý tộc, khi đó Đặng lão phu nhân còn sống, Lâm Thủy Dao trở về Lan Lâu Cổ Quốc, nghênh đón một năm gian nan nhất của Lan Lâu.

Một năm kia trên biển toàn bộ đều đóng băng, toàn bộ Lan Lâu đóng băng ba thước, đường trên biển phong bế, chặt đứt tất cả đường đi ra ngoài.

Lâm Thủy Dao nghĩ rất nhiều cách, do lực một người căn bản không cách nào đả thông tuyến vận chuyển trên biển, vì vậy bà tìm được Đặng lão phu nhân.

Bà đã từng đã cứu Đặng lão phu nhân, Đặng lão phu nhân đáp ứng một tiếng sẽ trợ giúp, thê nhưng điêu kiện là, bà phải gả cho Đặng Tường.

Khi còn son trẻ Lâm Thủy Dao cũng từng rất cứng đầu, nhưng bà chỉ là lén trốn đi thời gian rất ngắn, bà dùng thời gian ngắn nhất đi qua đường một người phụ nữ nên đi, không bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc đặc sắc nào, nhiều năm sau đó bà cần mẫn trên cương vị của mình, tận tụy nuôi sống toàn bộ người dânLan Lâu.

Lúc đó bà liền đối mặt với lựa chọn, có nên bán mình hay không?

Lâm Thủy Dao lựa chọn, không!

Bà gánh vác hết thảy trách nhiệm và gông xiềng là do số phận trao tặng, nhưng bà không khuất phục vận mệnh.

Bà nói với Đặng lão phu nhân – tôi sẽ không gả cho con trai bà, như vậy đối với các bà không có chút ích lợi nào, thế nhưng, tôi có thể bán tự do cho bà, làm nô lệ cho Đặng gia hai mươi năm.

Cuối cùng, bà và Đặng lão phu nhân ký một tờ kế ước bán mình.

Đặng lão phu nhân vài năm trước đã qua đời, nhưng Lâm Thủy Dao biết ơn ân tình năm đó, không cách nào để mặc Đặng gia tiêu vong dưới tay Đặng Tường, nên bà trực tiếp dạy Đặng Tường thành cấp dưới của mình, để hắn theo bà học hỏi làm ăn, cam đoan cả đời hắn sống phóng túng, vinh hoa phú quý.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.