Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1892



Cố Dạ Cần một tay đút trong túi quần nhìn thoáng qua, yết hầu nam tính cuộn lên xuống, sau đó chạy tới.

Anh vươn tay.

Diệp Linh vẫn chờ người phía sau kéo khóa cho cô, tay người nọ đã duỗi tới, nhưng, rơi vào bờ eo như rắn nước của cô.

Nặng nề bóp một cái.

A.

Cơ thể Diệp Linh rất mềm, liền rên một tiếng, cô xoay người, gương mặt tuấn mỹ nhã nhặn của Cố Dạ Cẩn liền nhanh chóng phóng đại trước mặt cô.

“Có Dạ Cần, sao lại là anh?”

Diệp Linh cảm giác da thịt bên eo mình đau rát, không cần nhìn cũng có thể š đoán được anh bóp đỏ cô rôi, hôm nay anh vẫn là một thân tây trang hợp thể màu đen hoàn hảo, trên mặt đeo mắt kính gọng vàng càng thêm vài phần thương nhân tỉnh anh, thế nhưng ai mà ngờ anh “hạ tay” với phụ nữ mạnh nhữ Vậy, ác độc bóp mạnh cô.

Cố Dạ Cẩn ga lăng biết quan tâm không tồn tại, Diệp Linh còn nhớ rõ lần trước ở Phượng Vũ Cung, anh cũng bóp cô một cái, một lần kia là ở… ngực Cô.

Da thịt cô mềm, sau đó ngực liền xuất hiện vết xanh tím, rất nhiều ngày mới tan được.

Hiện tại anh lại làm ra vết tích trên người cô.

h Cô Dạ Cân nhìn cô, như cười như không: “Không phải anh, em tưởng ai?”

“… Gỗ tổng, anh nhìn đi, anh bóp tôi ra dấu luôn rồi này.” Diệp Linh bất mãn lên án.

Cố Dạ Cần cảm giác mình rất oan, anh đối với những người phụ nữ khác vô cùng ga lăng, thế nhưng duy chỉ đối với Diệp Linh, dường như đụng đến cô, sẽ lưu lại dấu vét của mình trên người cô.

Ánh mắt Cố Dạ Cẩn đi xuống, thờ ơ nhìn thoáng qua chiếc váy trên người cô: “Em mặc thành như vậy, không phải để cho đàn ông bóp em à?”

“.” Biến thái! Anh tưởng ai cũng biến thái như anh àI ự Bông lúc này Lê Hương đi đên, cô vừa nhìn thấy Cố Dạ Cẩn bước chân liền dừng lại, có bóng người anh tuấn như ngọc Cô Dạ Cần che kín, Lê Hương chỉ mơ hồ thấy được bóng của một người phụ nữ, lại xét thêm biệt hiệu của Cố Dạ Cẩn ở bên ngoài, nên phản ứng đầu tiên của Lê Hương chính là mình đi nhầm vào hiện trường trêu gái của anh: “Sorry thật ngại quá, tôi đi nhầm phòng, quấy rầy rồi, cáo từ.”

Nói xong, Lê Hương xoay người muốn rời đi ngay.

Nhưng không đúng mài Ban nãy bóng người phụ nữ kia hình như là… Linh Linh, đây cũng là phòng của cô.

Ôi chao, hiểu lầm rồi.

Lê Hương lại quay người trở về, đôi mắt trong vắt rơi trên mặt Cố Dạ Cần, đem xấu hỗ hóa thành ý cười: “A Cố tổng, sao anh lại tới đây?”

Cố Dạ Cần hai tay đút trong túi quần, anh dùng ánh mắt chỉ chỉ chiếc váy lụa mỏng màu lam trên người Diệp Linh: “Cái váy này là cô để cho cô ấy mặc?”

“.” Lê Hương ngắn ra, cô không thể tin nhìn Cố Dạ Cần, anh… anh là đang chỉ trích cô?

Hình như ở đây là… là… địa bàn của cô mài . : “Đúng vậy, là tôi đê Linh Linh mặc, Cô tổng, có vấn đề gì à?” Lê Hương nhanh chóng phản ứng lại.

Cố Dạ Cẩn cau lại mày kiếm: “Không cho phép mặc bộ này, đổi bộ khác.”

Lê Hương: “…”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.