Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1613



Chương 1614:





Mạc Từ Tước ngắn ra, trong tròng mắt u trầm nhanh chóng lóe lên chút gì, ước chừng một phút đồng hồ sau, ông xoay người rời đi.






vietwriter.vn



Mạc Từ Tước đi.





Diệp quản gia hoàn toàn thở dài một hơi, bước nhanh đi theo.





Trong chiếc limo, Mạc Từ Tước lười biếng dựa vào chỗ ngồi phía sau, lần này ông cũng không xem văn kiện, mà là lấy ra điện thoại của mình, ông đang đọc truyện cỏ tích công chúa và ky sĩ.





Công chúa và ky sĩ nhất định không thể ở chung với nhau, sứ mệnh của ky sĩ là bảo vệ công chúa, bảo vệ hạnh phúc của công chúa, mà sứ mệnh của hoàng tử mới là cùng hạnh phúc với công chúa.






vietwriter.vn



Mạc Từ Tước cất điện thoại di động, ông quay đầu nhìn phong cảnh trôi nhanh phía ngoài cửa sổ, ước chừng đã hiểu ý Lê Hương.





Nhiều năm như vậy, ông chính là ky sĩ của Liễu Anh Lạc, không phải hoàng tử.





Mạc Từ Tước lại nghĩ tới vừa rồi nắm cát mịn đặt trong lòng bàn tay Lê Hương, cát mịn càng nắm chặt, chảy mắt càng nhanh, biện pháp duy nhất, chỉ có thể buông tay của mình ra.





Diệp quản gia thận trọng theo dõi sắc mặt tiên sinh nhà mình: “Tiên sinh, ngài cũng đừng trách thiếu phu nhân, thiếu phu nhân thông tuệ vô song, làm việc đều có lý do của mình, tôi thấy thiếu phu nhân đang cởi ra gút mắt giữa ngài và phu nhân.”





Mạc Từ Tước nhìn Diệp quản gia, như cười như không: “Thiếu phu nhân thiếu phu nhân, ông bây giờ luôn mồm đều là Thiếu phu nhân, Diệp quản gia, bây giờ đến tột cùng ông nghe ai?”





Diệp quản gia cả kinh, đầy đầu mồ hôi lạnh: “Tôi… tôi đương nhiên là thề sống chết thuần phục tiên sinh!”





“Mà thôi.” Mạc Từ Tước ngược lại lộ ra chút ý cười: “Không riêng gì ông, hiện tại ngay cả lão phu nhân cũng cùng Lê Hương hãm hại tôi, Mạc gia này, sớm muộn sẽ đưa trên tay con bé, ông cũng không làm gì sai.”





Diệp quản gia hết sức sợ sệt nhìn Mạc Từ Tước, xem ra…





tiên sinh cũng đã công nhận thân phận đương gia chủ mẫu của thiếu phu nhân.





Mạc Từ Tước im lặng vài giây, sau đó lại cầm điện thoại mình lên, ông bắm một số điện thoại.





Cú điện thoại này không phải gọi cho Liễu Anh Lạc, mà là cho Lý Ngọc.





Lê Hương chính thức trở về, Tình Nhi lo lắng nói: “Công Chúa, cuối cùng người đã trở về, ngày mai sẽ là sinh nhật 20 tuổi của Trầm Tiểu Liên kia, tôi còn sợ Công Chúa không về kịp.”





“Tôi không ở đây máy ngày nay, đóa bạch liên hoa và ba mẹ cô ta có gây ra động tĩnh gì hay không?” Lê Hương hỏi.





Tình Nhi hết sức tức giận: “Mạc tổng không phải tổ chức sinh nhật cho Trầm Tiểu Liên đấy sao, địa điểm đã quyết định, ở trong khách sạn xa hoa nhất ở hải cảng Hoa Tây, tôi còn nghe nói đôi bố mẹ kỳ lạ kia của Trầm Tiểu Liên đã sướng đến phát rồ rồi, mấy ngày này vô cùng kiêu ngạo, gặp ai cũng nói Mạc tổng là con rẻ tương lai của bọn họ, sinh nhật ngày mai bọn họ mời hết bà con chú bác hàng xóm ở vùng núi tới, khoe khoang một phen, thực sự là đường làm quan rộng mở, hắt cằm lên tận trời.”





So sánh với sự phẫn nộ của Tình Nhi, Lê Hương hết sức bình tĩnh, cô mỉm cười nói: “Ừ, tôi biết rồi.”





“Công Chúa, người thực sự không hề tức giận? Mạc tổng đến tột cùng muốn làm cái gì, anh ta đã nâng Trầm Tiểu Liên một nhà lên trời rồi, thật sự quá đáng!”





“Mạc Tuân đến tột cùng muốn làm gì ngày mai sẽ biết, Tình Nhi, chúng ta đi thôi.” Lê Hương đứng dậy.





Tình Nhi nghi ngờ nói: “Công Chúa, chúng ta đi đâu ạ?”





Tình Nhi thực sự là cảm giác mình như hoàng đế không vội thái giám gấp, lần này hành vi của Mạc Tuân thực sự quá mức làm người buồn nôn, bố mẹ Trằm Tiểu Liên hành xử quá gai mắt, bên ngoài truyền lời nói điên khùng, cô ấy cũng bị chọc tức, thế nhưng Công Chúa của cô lại không nồi giận chút nào, thật kỳ quái.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.