Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 91



Edit + Beta: Họa Y Nhược Vũ

Vụ án nổ tung ở ngoại thành, nhanh chóng lên trang đầu báo xã hội, không ai nghĩ tới màn này nhìn như sự cố bình thường, lại dẫn ra hai băng nhóm cực lớn buôn lậu m@ túy xuyên quốc gia.

Sau khi cảnh sát nhận được email ẩn danh, cực kỳ coi trọng, một đội xông tới hiện trường vụ nổ, một đội khác cấp tốc liên lạc cục cảnh sát thành phố Y, căn cứ vào tin tức tố cáo, một mẻ bắt gọn thế lực tàn dư của bang Khôn, đồng thời kéo màn giao dịch đẫm máu về sản xuất và buôn bán m@ túy ở Đông Nam Á, kết hợp hành động quốc tế, cuối cùng đưa tất cả nghi phạm đến tòa án, chịu hành quyết của pháp luật.

Phán định cuối cùng của Mặt Sẹo là sợ tội tự sát, thi thể đã giao cho cơ quan công an xử lý, còn Nhạc Chiếu mặc dù được cảnh sát phát hiện kịp thời đưa đi bệnh viện, nhưng lúc ngã xuống lầu thì đã ngừng thở rồi.

Nửa tháng sau, Từ Từ Niên đột nhiên nhận được điện thoại từ nhà tù Mông Sơn, nói Từ Tân Niên ch*t bất đắc kỳ tử, lúc Cù Thành cùng cậu đi nhà tù lĩnh nhận xương cốt nghe nói, Từ Tân Niên ở trong tù bị hành hạ rất thảm, bản thân đã liệt, lại còn nhiễm giang mai, cuối cùng cưỡng chế điều trị không có hiệu quả, chỉ giữ lại cho Từ Từ Niên một nắm tro cốt, đương nhiên những thứ này đều là bàn sau.

Một hồi phong ba đi qua, thành phố S vẫn tấp nập ồn ào, náo nhiệt như cũ.

Mùa xuân này, cuối cùng tập đoàn Từ thị của Từ Từ Niên nghịch chuyển xu hướng suy tàn, không chỉ trả tất cả các khoản nợ, thậm chí liên tiếp 3 quý, hiệu quả kinh doanh tăng tiến ổn định, cả công ty khoác lên mình diện mạo mới, lúc chia lợi nhuận cổ đông đều vui không khép được miệng, tấm bảng hiệu cũ Từ thị cuối cùng rạng rỡ sức sống trong tay Từ Từ Niên.

Trang trại Thanh Nguyên giờ đây quy mô mở rộng, liên kết với làng du lịch Hào Đình, thành lập trang viên hiện đại nuôi trồng kinh tế tích hợp nghỉ ngơi giải trí, ngay cả giống rau diếp cá, loại cỏ nhỏ vốn không đáng giá cũng đã tạo ra làn sóng bùng nổ tại phương Bắc. Không ít lão nông dân nhìn thấy trang viên kiếm được tiền, dồn dập tới học hỏi kinh nghiệm, Từ Từ Niên vui vẻ tiếp nhận, truyền lại hết kinh nghiệm làm giàu của bản thân cho thôn dân, giúp thôn núi nhỏ Thanh Nguyên thoát khỏi nghèo khó, thậm chí còn được chính phủ trao tặng danh hiệu "Xí nghiệp tiên tiến", trở thành người đàn ông độc thân giàu có trẻ tuổi nhất thành phố S.

Một thời gian ngắn, trong tạp chí, trên ti vi, trong quán ăn, trên trạm dừng... Phàm là những nơi Từ Từ Niên có thể xuất hiện, không hiểu sao đều sẽ xuất hiện một đống cô gái nhỏ, còn thường xuyên nhận các loại quây nhiễu môi giới xem mắt.

Hôm nay trùng hợp là ngày khai trương chi nhánh thứ 100 nhà hàng riêng của Triệu gia, ai cũng biết Triệu gia và Từ gia một khi mở tiệm mới, ông chủ Từ đều sẽ đích thân đến hiện trường thể hiện tài năng, cho nên từ khi trời còn chưa sáng, ở cửa tiệm mới đã xếp một hàng dài, 9 giờ sáng đốt pháo xong, hàng loạt thực khách tràn vào, vừa nhìn thấy Từ Từ Niên áo trắng mũ trắng, mặc một thân trang phục đầu bếp, rất nhiều cô gái kích động hận không thể lập tức vẫy khăn lụa.

Từ Từ Niên đứng ở giữa sân khấu xoay, xung quanh ba tầng trong ba tầng ngoài tụ một vòng người, cậu dùng ngón tay gõ gõ thực đơn sau lưng, nhướn mày cười, "Các vị muốn ăn gì nào?"

Khoai lang nướng phô mai

Tôm đuôi phượng tỏi băm hoa sen

Đùi cừu nướng muối

Chân gà hầm đường phèn A Giao (cao da lừa)

...

Từng món ngon từ trong miệng thực khách báo ra, khóe miệng Từ Từ Niên lộ nụ cười, không nhanh không chậm nhào bột, bên này còn không quên dùng nồi gốm ninh canh trên lò, bên trong dùng các loại nấm rừng để tạo vị tươi, rải lên trứng cá lóng lánh đỏ hồng, chỉ ngửi mùi thôi khiến ai cũng thèm, lại ngẩng đầu nhìn đầu bếp tay dài chân dài, khuôn mặt như ngọc, cẩn thận tỉ mỉ trước mắt, trong lòng càng không bĩnh tĩnh nổi, nếu như trong nhà có thể có một người đàn ông vừa đẹp trai vừa nấu ăn ngon, quả thực là sướng ch*t mất!

"Ông chủ, ngoài đời anh còn đẹp trai hơn cả trong ảnh, có thể cho xin số điện thoại không? Nếu không có số điện thoại, cho ID Weibo, Wechat cũng được, tôi tuyệt đối chỉ im lặng theo dõi!"

"Ông chủ, ông chủ, nghe nói anh vẫn chưa kết hôn đúng chứ? Anh thích đối tượng như thế nào? Anh đừng nói vội, tôi lấy sổ ra ghi lại."

"Ông chủ tay nghề của anh tuyệt vời quá, lại dùng '6 bí quyết', ăn rồi còn muốn ăn nữa đó!"

"Nói chứ ông chủ Từ này, sao gần đây anh có vẻ béo hơn một chút so với trước kia, ngay cả bụng cũng nhô lên rồi, có phải nấu cơm ngon quá, tự cho bản thân ăn đến mập luôn?"

Lời vừa dứt, một loạt các cô gái đều cười, đến cả thực khách xung quanh cũng không nhịn được cười, kết quả vừa ngẩng đầu lại phát hiện ông chủ Từ vốn nên tự nhiên không biết vì sao mặt đột nhiên đỏ bừng, sau khi vừa cười vừa nói một câu"Mấy cô gái nhỏ đừng quan tâm nhiều như vậy", tiếp tục cúi đầu nấu nướng, trong lúc đó bất luận ai cũng không cách nào cạy miệng của câu ra được nữa.

Đợi đến khi một bàn món ngon được bày lên, lúc các thực khách ăn ngấu nghiến, ngẩng đầu lên lần nữa đã không tìm được bóng người.

"Ấy? Ông chủ Từ đi đâu rồi?"

Đúng vậy, bây giờ ông chủ Từ ở đâu? Đương nhiên là bị người nào đó kéo vào sau bếp không một bóng người, lập tức chống ở trên tường.

"Ưm... Anh đừng hôn, ở ngoài còn có nhiều người..."

Một âm thanh rất nhỏ từ trong khe cửa chui ra, sau đó lại giống như bị người khác chặn lại trong miệng.

Cù Thành ôm eo Từ Từ Niên, cách lớp áo đầu bếp màu trắng, vuốt v e sống lưng cao gầy của cậu, môi ngậm một chút cánh môi cậu, dùng rằng tinh tế mài cắn, "Nhiều người thì sao, sợ gì chứ, vừa hay để bọn họ nhìn xem ông chủ Từ của chúng ta đã có chủ rồi, để đám ong ong bướm bướm kia sớm biết khỏi phải tương tư."

Áo trắng to rộng của Từ Từ Niên bị vén lên, lập tức cả cái bụng to tròn lộ ra, bên tai truyền đến tiếng thực khách bên ngoài hi hi ha ha, còn cậu lúc này vốn nên ngồi ở vị trí ông chủ, lại bị Cù Thành đè ở nơi này giở trò, nhất thời mang tai càng đỏ, "Anh so đo với mấy cô gái nhỏ kia làm gì, họ cũng đâu có ý gì khác, cười cười nói nói khá đáng yêu."

Nghe xong cái này sắc mặt Cù Thành càng đen hơn, hừ một tiếng, gặm môi Từ Từ Niên, "Đều hỏi em đã kết hôn chưa, có đối tượng chưa, còn nói không có ý gì khác? Ánh mắt kia của bọn họ hận không thể đoạt em về nhà, cũng tại em chậm chạp như vậy."

Từ Từ Niên nghiền ngẫm nhướn mày cười cười, "Em thực sự chưa kết hôn mà, nữ độc thân theo đuổi nam độc thân cũng coi như chính đáng, phù hợp với bản năng, anh ngạc nhiên cái gì?"

Cù Thành hung hăng nhíu mày, đánh mông cậu, "Em còn dám thừa nhận? Em cmn còn muốn đá anh tìm phụ nữ?"

Vừa nói hắn vừa giơ tay sờ Tiểu Đậu Đinh đã lớn 5 tháng, làm mặt bất bình, "Con nghe thấy chưa, sau khi cha giúp ba con báo thù xong, thì giống như bcs, dùng xong liền vứt. Uổng công con và cha vào sinh ra tử nhiều lần như vậy, còn chưa gặp mặt đã muốn chia cách cha con, sau này mẹ kế chăm sóc con, những ngày tháng đó con khó sống rồi, ôi con ngoan của cha ơi."

Chậc, lại nữa... Từ Từ Niên vỗ trán.

Từ sau khi người này diệt trừ tận gốc bang Khôn liền giao lại bang phái cho A Tứ, bản thân vui vẻ ung dung tự tại biến thành người nhàn rỗi, suốt ngày đến tiệm của cậu ăn chùa, còn không quên ngày ngày diễn một màn như này cho Tiểu Đậu Đinh, thật sự là không cần mặt già nữa rồi.

Biết người này lại bắt đầu ghen lung tung, Từ Từ Niên không có cách nào đành phải dâng lên môi mình, giữa lúc mở ra đóng lại mang theo tiếng cười nói, "Em đâu có nói muốn tìm phụ nữ, mẹ của Đậu Đinh và Oa Oa, cả đời này đều là anh, ai cũng không cướp đi được, vừa lòng chưa?"

Cù Thành bật cười lắc lắc đầu, nói như thật với Tiểu Đậu Đinh, "Con ngoan, con nói cha với Từ Từ Niên ai mới là mẹ con? Con quyết định ai thì giơ chân nhỏ lên đoán người đó."

"Này này, tên vô lại anh phạm quy rồi, cũng không ở trong bụng anh, đương nhiên đá không đến lượt anh!"

Từ Từ Niên kéo lỗ tai hắn, Cù Thành giả bộ kêu a a một tiếng, sau đó nhân lúc mọi người không chú ý kéo cậu vào trong lòng, đè lên tường hôn môi.

Hai người răng môi hòa quyện, triền miên kịch liệt, tiếng cười Cù Thành truyền ra từ kẽ môi, cơ thể không khống chế được ép về phía trước, cả người dính sát lên Từ Từ Niên.

Lúc này, Tiểu Đậu Đinh vốn đang ngoan ngoãn bỗng nhiên động đậy, đạp một cái, trúng đúng vào bụng Cù Thành.

Từ Từ Niên sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được bật cười: "Thấy không, người nó đạp là anh, mẹ, đứa, nhỏ!"

"Hừ, do ngoài ý muốn thôi, lại lần nữa!" Cù Thành nổi giận, nhào tới lại cắn chặt Từ Từ Niên.

Từ Từ Niên cười ha ha, ngửa đầu phối hợp với hắn, len lén liếc nhìn ngón áp út tay phải trống không của Cù Thành, bọt nước mềm mại trong lòng phảng phất tràn đầy ra.

Hừm... Cũng đến lúc tóm cổ gã này rồi.

*******

Mùa đông lạnh lẽo đã hoàn toàn biến mất, đầu đường cuối hẻm thành phố S lại tràn ngập hoa đón xuân vàng rực, mầm xanh mới nhú trên cành, đất đai hồi sinh, vạn vật tranh sắc.

Oa Oa mặc một chiếc áo phông siêu nhân có thêu chữ S lớn màu đỏ vàng, trên tay cầm một túi gạo nếp, cố gắng ngửa đầu mới nhìn thấy Từ Từ Niên, "Ba, chúng ta đi bệnh viện xem em trai ạ?"

Từ Từ Niên mặc áo khoác cùng màu giống Oa Oa, dùng một chiếc áo len màu nâu nhạt che bụng, phía trước còn có cặp sách nhỏ của Oa Oa che, bụng được che giấu rất kỹ, những người đi ngang qua đều nhìn chằm chằm vào Oa Oa trắng mập, không chú ý đến Từ Từ Niên. Điều này khiến cậu rất vui, đồng thời không nhịn được muốn cười, cảm giác như phát hiện ra tiểu tử Oa Oa trừ ăn với ngủ ra còn có bản lĩnh mới.

Cậu nắm tay con trai, cười lắc đầu: "Hôm qua Cù Thành cùng ba đến đó rồi, chú Triệu con nói em trai rất khỏe, gần nửa năm nữa sẽ chào đời, con muốn có em trai không?"

"Muốn ạ." Oa Oa gật đầu, cười toe toét, "Con và anh tiểu Hắc chuẩn bị xong quần áo cho em trai rồi, đợi gặp em ấy con sẽ tặng cho em ấy."

Từ Từ Niên kinh ngạc nhướng mày, "Quần áo gì cơ?"

Con thỏ chết bầm nhà con mới bây lớn, đã biết may quần áo rồi?

Oa Oa nhét một cái bánh gạo nếp vào miệng, má phồng lên, sau đó đưa tay tìm vật gì đó trong chiếc cặp sách nhỏ.

Một lúc sau, cậu nhóc lấy ra một cục giấy nhàu nát, giống như khoe khoang đưa cho Từ Từ Niên xem: "Ba nhìn đi, đây là do con vẽ đó, anh Tiểu Hắc còn khen con vẽ đẹp."

Từ Từ Niên cúi đầu nhìn, sau đó gần như cười không thành tiếng.

Trên tờ giấy vẽ nhàu nát, lộn xộn vài thứ miễn cưỡng có thể coi là "quần áo", được vẽ bằng đủ các loại cọ màu, bên cạnh còn có chú thích.

【 Đậu Đinh ●●, làm cho em, anh của em Oa Oa ●●】

Con thỏ chết bầm này còn biết dùng bính âm Hán ngữ (Pinyin)? Nhưng ai nói cho cậu biết ●● này là gì được không?

"Oa Oa, đây là do con tự viết hả?"

Tiểu gia hỏa ưỡn ngực đắc ý nói: "Không phải, chữ này là anh tiểu Hắc viết, anh ấy rất lợi hại, còn biết viết cả chữ."

"Vậy... cái vòng tròn màu đen này là gì?" Từ Từ Niên kinh ngạc, tiểu Hắc so với tiểu hỗn đản nhà mình thông minh hơn nhiều.

"Ừm... Là em trai và anh nha. Anh Tiểu Hắc nói không biết viết, cho nên vẽ hai quả trứng màu đen lên, nhưng con biết em trai nhất định có thể hiểu được, bởi vì con xem hiểu. Nếu em ấy không hiểu, thì chính là đồ ngốc."

Từ Từ Niên: "....."

Ai tới nói cho cậu biết tại sao con trai bảo bối của cậu lại ngốc nghếch như vậy? Ra đời một cái là biết chữ thì không phải em trai của con, mà là thần tiên rồi.......

Hai cha con vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, nháy mắt đã đến trước cửa tiệm trang sức nơi lần trước cùng Cù Thành chọn nhẫn.

Tới lần nữa, các cô phục vụ trong cửa hàng đã biết Oa Oa, vừa nhìn thấy hai cha con bước vào, dễ thương đến nỗi tâm can run rẩy.

"Oa Oa lại tới rồi!"

"Áo phông siêu nhân dễ thương quá!"

"Ba ba cũng đẹp trai, cha con hóa trang ha!"

Nhóm người nếu không phải vì công việc, thật sự muốn lên nhéo má Oa Oa một cái, nhóc con không sợ lạ, vừa thấy chị gái xinh đẹp liền vẫy vẫy bàn tay nhỏ, cười khanh khách nói: "Chào chú dì ạ ~"

Nhóm chị gái mắt sáng lên, lặng lẽ móc quà vặt trong túi ra, nhét vào chiếc cặp sách nhỏ của Oa Oa.

"Từ tiên sinh, lần hẹn trước sao anh lại không tới ạ?" Người phục vụ thu hồi ánh mặt đặt trên Oa Oa, nhìn Từ Từ Niên cười hỏi.

Nhắc tới đây, Từ Từ Niên dừng một chút, nhớ lại một loạt rắc rối do Nhạc Chiếu và Mặt Sẹo gây ra, mỉm cười nói: "Trước tôi có chút việc bận, không kịp tới, chiếc nhẫn tôi đặt làm đã sửa xong chưa?"

"Vâng, đã nhờ nhà thiết kế sửa rồi ạ, không biết có vừa ý Từ tiên sinh không." Người phục vụ quay người, lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc hộp nhung màu xanh, mở ra đặt trước mặt Từ Từ Niên.

Khoảnh khắc chiếc hộp được mở ra, Oa Oa bên cạnh nhìn thấy màu sắc lấp lánh, thốt lên "Wow, đẹp quá!"

Trên đệm nhung đen có hai chiếc nhẫn màu trắng bạc, bên trên có đính một viên kim cương nhỏ, tổng thể hình dáng thuôn dài, nhìn đơn lẻ cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một chiếc nhẫn nam rất bình thường, nhưng hai chiếc ghép lại với nhau thì có thể tạo thành một trái tim hoàn chỉnh.

Phía sau chiếc nhẫn có khắc một dòng chữ, một cái là "Hold your hand", cái khác là "Till death do we part".

Ý nghĩa đơn giản nhất của nó chính là "nắm tay cùng nhau già đi, cho đến chết mới chia xa".

Từ Từ Niên cầm chiếc nhẫn lên nhìn, nở nụ cười, đôi mắt hẹp dài nhu hòa lấp lánh.

"Dòng chữ này đúng là vẽ rồng điểm mắt, khó trách ngài muốn sửa lại, sau khi khắc chữ lên xong, ngay cả tôi cũng không nhịn được muốn đem chiếc nhẫn này tặng cho người yêu của tôi."

Người phục vụ bên cạnh cười nói, Từ Từ Niên lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Cậu vốn tưởng rằng cả đời này cũng không cảm nhận được cái mùi vị "rời ai mà không thể sống được", cho đến khi gặp được Cù Thành, cho đến khi cùng anh trải qua bao nhiêu gian khổ, nhìn lại mới phát hiện, trên đời này thật sự có một người khiến bạn không thể nào quên được, ẩn trong buồng tim, khắc cốt ghi tâm, cho dù trước đó cảm thấy chán ghét, cũng có thể như ăn mật, cười trộm như một kẻ ngốc.

Tất cả là lỗi tại tên khốn Cù Thành đó, thật buồn nôn khi hắn làm ra chuyện này, quả thực là hết thuốc chữa.

"Ba, ba đang cười gì vậy?"

Giọng nói mềm mại của Oa Oa vang lên, kéo suy nghĩ của Từ Từ Niên lại, chỉ vào chính mình hỏi: "Vô cùng... rõ ràng sao?"

"Giống như khi meo meo Chân Gà nhìn thấy con chó husky bên cạnh. Chú La nói rằng cái này gọi là rơi vào tình yêu." Oa Oa cười híp mắt ngoạm chiếc bánh bao vào miệng.

Từ Từ Niên bị con trai nhìn thấu tâm tư lập tức có chút khó chịu, giơ tay gõ đầu nhỏ của nó, "Thật là lộn xộn, còn nhỏ mà học cái không tốt không hà"

"Ai da đau! Đau quá, ba nhéo mặt con, mặt con lớn ra rồi nè!"

Oa Oa che mặt lớn của mình và chạy vòng vòng như một chú thỏ con, Từ Từ Niên vội vàng đuổi theo bé, "Đừng chạy nhanh như vậy, nhóc con! Cẩn thận kẻo té ngã bây giờ!"

Từ Từ Niên cầm hộp nhẫn và đẩy cửa tiệm trang sức ra, túm lấy cổ áo Oa Oa, cậu bé bị nhấc lên không trung la "oai oái", chiếc ủng nhỏ rơi vào cái xô bên cạnh, vừa lúc đó, một người lao công đang dọn dẹp vệ sinh, nước bắn tung tóe lên quần áo của anh ta.

"Thật xin lỗi, là lỗi của tôi khi không trông chừng bé cho tốt, quần áo của anh có sao không?" Từ Từ Niên ấn đầu Oa Oa, vội vàng xin lỗi người lao công.

Người này đội một chiếc mũ đồng phục của trung tâm mua sắm, che nửa khuôn mặt, khi nghe thấy giọng nói của Từ Từ Niên, anh ta sững người một lúc, vội vàng lắc đầu, nhưng lại luống cuống thế nào làm rớt cây lau nhà bên cạnh xuống.

"Xin lỗi chú, cháu không cố ý." Oa Oa cũng biết mình gây chuyện, liên tục xin lỗi, chổng mông cúi xuống giúp người lao công nhặt cây lau nhà lên.

Người này lại lắc đầu, anh ta thậm chí không thèm nhìn Từ Từ Niên và Oa Oa, anh ta hoảng loạn quay người cùng với cái xô trên tay.

Đúng lúc này, quản lý trực ban của trung tâm thương mại vẫy tay với anh ta từ xa, "Đổng Phong, có khách hàng ở đây làm đổ Coca cola, tới đây thu dọn một chút đi!"

Nghe thấy hai chữ "Đổng Phong", Từ Từ Niên sững sờ ngây ra một chút, sống lưng người lao công kia cứng đờ cả người, chạy đi không chút do dự.

Lúc này Từ Từ Niên mới chợt nhận ra bóng lưng của người này quen thuộc như vậy, vội gọi một tiếng: "Đổng Phong!"

Người nọ dừng bước lại, Từ Từ Niên dắt tay Oa Oa, bước nhanh tới, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, há hốc miệng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ nói: "Là anh đúng không? Gỡ mũ ra cho tôi xem nào."

Người nọ sững người tại chỗ, như thể biết điều này là có muốn tránh cũng không thể tránh khỏi, vì vậy anh ta bỏ mũ xuống và ngẩng đầu lên để lộ khuôn mặt lẽ ra rất đẹp trai, nhưng bây giờ lại không cạo râu, để râu ria xồm xoàm và một gương mặt mang dáng vẻ trải qua sương gió phong trần.

Đây thực sự là Đổng Phong... Đôi mắt của Từ Từ Niên kinh ngạc mở to.

Đổng Phong ngẩng đầu lên nhìn Từ Từ Niên, khóe miệng mấp máy như rất muốn nặn ra một nụ cười, nhưng khi nhìn thấy hộp nhẫn kim cương trên tay Từ Từ Niên, ánh mắt anh lập tức tối sầm lại, anh chua xót nói, "... Từ Niên." . Truyện Tiên Hiệp

=================================

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.