Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 86



Edit + Beta: Họa Y Nhược Vũ

Nhìn Cù Thành vô lực rũ đầu, dựa vào tường thở hổn hển, Nhạc Chiếu cười nói: "Anh Thành, em tưởng đối với A Tứ anh sẽ lưu lại chút tình cảm, không ngờ anh lại thật sự ra tay giết anh ta."

"Thật tiếc cho một con chó trung thành, chậc chậc."

Hắn nói nhanh nhẹn, giọng điệu nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo chút hoạt bát thường ngày, nhưng trong cặp mắt xinh đẹp lại đầy vẻ mỉa mai và vui vẻ.

Cù Thành cúi thấp đầu không nói gì, vì trúng độc khom người lại, đầu gối khuỵu xuống đất, bắp thịt ở chân hơi run lên vì dùng sức.

Nhạc Chiếu nhìn người đàn ông luôn mạnh mẽ sát phạt quyết đoán này, trong lòng vặn vẹo trào dâng khát vọng chinh phục, họng súng nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc ngắn đen nhánh của hắn, "Sao không nói? Có phải không ngờ tới, có một ngày anh sẽ rơi vào tay tôi không?"

Cù Thành cười ngắn ngủi một tiếng, giọng khàn khàn, "Đúng, thật sự không ngờ tới, tôi nghi ngờ ai cũng không nghĩ đến nghi ngờ cậu, Nhạc Chiếu, cậu đúng là khiến tôi kinh ngạc, thà là một con chó của bang Khôn chứ không nguyện ý là người của bang Thanh Long."

Nhắc tới đây sắc mặt Nhạc Chiếu đột nhiên biến sắc, họng súng nện mạnh vào gáy Cù Thành, "Anh câm miệng cho tôi!"

Khoảnh khắc họng súng giơ lên, Cù Thành bắt được cơ hội, bất ngờ đứng dậy rút súng ra, tình thế đột ngột thay đổi, Nhạc Chiếu bóp cò ngay lập tức, viên đạn đáng lẽ trúng đầu Cù Thành, bị hắn nghiêng đầu tránh được, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, viên đạn sượt qua tai với sức nóng như thiêu đốt, súng trong tay Cù Thành lúc này cũng kề trên ngực Nhạc Chiếu.

Máu từ tai chảy ra, rơi xuống nền gạch bóng loáng màu kem, tỏa ra một màu đỏ chói mắt.

Sắc mặt Nhạc Chiếu liền thay đổi, ánh mắt bỗng nhiên tối sầm lại, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc, hắn ta không ngờ Cù Thành trúng độc rồi còn có thể đứng dậy được, thậm chí còn có thể chĩa súng vào hắn ta!

Trúc mã thân thiết ngày xưa, lúc này lại đối đầu gay gắt.

"Anh Thành, anh giỏi lắm. Hồi đó, anh trai của tôi giao phó tôi cho anh, có chết cũng không nghĩ đến, có một ngày anh sẽ dùng súng chĩa vào tôi."

Lời nói Nhạc Chiếu mang theo châm chọc, sắc mặt Cù Thành như tờ giấy, thấp giọng ho khan vài tiếng, cười nhạo nói: "Nếu anh Long vẫn còn sống, có lẽ anh ấy cũng sẽ không ngờ tới, em trai mình coi như bảo bối, có một ngày sẽ đầu quân cho kẻ thù, tự tay phá hủy bang Thanh Long, giết sạch những người anh em đã sống chết cùng anh ấy."

"Đó cũng là do anh ép tôi, Cù Thành!" Sắc mặt Nhạc Chiếu tái mét, ngón tay đặt ở cò súng, chỉ cần nhẹ dùng sức là có thể bắn vỡ đầu Cù Thành.

"Tôi ép cậu?" Cù Thành cười khùng khục, do cười quá lớn nên lồ ng ngực đau nhói, vì giữ tỉnh táo, trên trán hắn chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, "Nhạc Chiếu, tôi tự hỏi, tôi đối với cậu không tệ, từ nhỏ đến lớn, anh Long đối với cậu như nào, tôi thậm chí còn tốt hơn, cậu là em trai nhỏ trong mắt tất cả anh em trong bang, bọn họ tin tưởng cậu vô cùng, nhưng cậu đã đối với bọn họ thế nào?"

Giọng hắn rất bình tĩnh, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ là rất bình tĩnh nói ra những lời này, sắc mặt Nhạc Chiếu thay đổi, nhưng một lúc sau hắn ta lại nở một nụ cười rạng rỡ, "Đúng vậy, anh đối rất tốt với tôi, có điều không bằng Từ Từ Niên, trên dưới bang Thanh Long cũng đối xử với tôi không tệ, nhưng cuối cùng, chủ nhân mà họ nhận cũng chỉ là Cù Thành anh, mà không phải Nhạc Chiếu tôi."

"Cho nên, rất lâu về trước tôi đã thề trong lòng rằng, một ngày nào đó toàn bộ bang Thanh Long sẽ là của tôi, anh cũng vậy, sẽ là của tôi, không ai có thể cướp đi, ai cũng không được!"

Họng súng đen trước mặt khẽ động, Nhạc Chiếu là công tử sống trong nhung lụa từ nhỏ, chưa từng đụng tới dao súng, nếu không phải đã hạ độc toàn bộ bang Thanh Long, cậu ta tuyệt đối không dám nhảy ra vào lúc này.

Cù Thành yên lặng nghe cậu ta nói, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cậu ta, ""Rất lâu" mà cậu nói là bao lâu? Từ lúc nào cậu bắt đầu gia nhập bang Khôn?"

"Tôi không tài nào nghĩ ra, rốt cuộc tại sao cậu lại chọn phản bội bang Thanh Long? Lẽ nào bang Khôn tốt như thế, đáng giá để cậu tự tay phá hủy nhà mình?"

Hắn đứng không vững, chỉ có thể dựa vào tường, Nhạc Chiếu nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt này của hắn, cười giễu một tiếng, vẻ mặt phức tạp, xen lẫn chút đắc ý cùng căm hận, "Bang Thanh Long là nhà anh, nhưng không phải nhà của tôi, từ lâu nó đã không còn một cắc quan hệ nào đến tôi rồi."

"Mười năm trước, anh trai tôi chết, bang Thanh Long sụp đổ, anh em kẻ chết người bị thương, kẻ vào tù, kẻ tháo chạy thoát thân, khi đó có ai từng nhớ đến tôi?"

"Tôi toàn tâm toàn ý muốn đi theo anh, nghĩ rằng coi như người khác không muốn tôi, anh nhất định sẽ không, nhưng anh đã làm gì? Anh biết rõ tôi thích anh, cũng chỉ có anh, nhưng anh lại bỏ tôi để vào tù! Anh có nghĩ một khi vào đó, anh có thể cả đời không ra được nữa không, khi đó tôi mới 18 tuổi, một người để dựa vào cũng mất, anh bảo tôi sống làm sao?"

Cù Thành hít sâu một hơi, ánh mắt bình tĩnh, "Khi đó anh cậu sắp chết, tôi không thay anh ấy vào tù, chẳng lẽ nhìn anh ấy chết trong đấy sao?"

"Vậy nên tôi nên bị anh vứt bỏ đúng không?" Nhạc Chiếu không khống chế được rống lên, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy không cam lòng.

Mở miệng, giọng nói cậu ta mang theo chút run rẩy, "Anh vốn dĩ không biết mấy năm này tôi làm sao để sống, anh vào tù, anh trai chết, tôi lưu lạc khắp nơi, không có chỗ để đi, nếu không phải được lão đại bang Không vừa ý, anh nghĩ rằng tôi còn có thể sống đến ngày hôm nay sao!?"

Nhắc đến quá khứ, khuôn mặt xinh đẹp của Nhạc Chiếu hiện ra vẻ tuyệt vọng và thống khổ, cậu ta chợt kéo mạnh tay áo mình lên, để lộ ra vết kim châm bầm tím trải đầy cánh tay, dù đã bôi thuốc che đi nhưng vẫn cực kỳ chói mắt.

"Lúc đó các anh đều không quan tâm đ ến tôi, tôi lang thang khắp nơi với mấy ngàn tệ mình đã tiết kiệm được trong bang. Khi đó nghiện m@ túy, gần như sắp chết, là anh Lệ bang Không cứu tôi, còn đưa tôi đến thành phố Y, ở cùng một chỗ với anh ấy, anh ấy cho tôi rất nhiều tiền, tôi không còn phải lo không mua được thuốc nữa, khi đó những người được gọi là "người nhà" như các anh đang ở đâu?"

Cù Thành cười lạnh một tiếng, bình tĩnh nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: "Nếu hận tôi và bang Thanh Long như vậy, cậu còn trở lại làm gì? Ở lại bang Khôn không được sao."

"À, tôi đoán ra rồi, kẻ mà cậu gọi là anh Lệ kia đá cậu khỏi bang Không đúng không? Cũng phải thôi, ngủ với một tên nghiện m@ túy khẳng định không có gì thú vị, ngộ nhỡ kịch liệt một chút, cậu chết trên giường thì mất hứng đến mức nào chứ, có phải hắn chê cái mông của cậu, cậu mới đi theo Mặt Sẹo không?"

Câu này chọc đến nỗi đau của Nhạc Chiếu, mặt cậu ta lập tức biến sắc, ấn nòng súng lên đầu Cù Thành, hận không thể một phát gi ết chết hắn, nhưng lại cố gắng nhịn xuống, sau đó huýt sáo một tiếng, nhóm người bang Khôn tràn vào, ai cũng cầm súng trong tay, nhắm thẳng họng súng vào Cù Thành.

Tình hình trong đại sảnh rất nhanh lập tức biến đổi, tất cả anh em bang Thanh Long đều ngã xuống, duy có Cù Thành trụ lại, bị bang Khôn vây thành vòng tròn, trên đầu là họng súng của Nhạc Chiếu.

"Anh Thành, anh tốt nhất nên thành thật một chút, dù anh có mạnh đến đâu, một đấu mười, nhất định không có cơ hội thắng, chưa kể bây giờ anh còn đang bị trúng độc, nếu không nhanh đến bệnh viện rửa dạ dày, tính mạng của anh khó mà giữ nổi."

Cù Thành cười khàn một tiếng, cơ thể cao lớn suy yếu dựa lên bức tường phía sau, dáng vẻ có mấy phần chán nản, có thể dễ dàng nhận thấy thể lực đã đến cực hạn, hắn hoàn toàn không nhìn đến đám tay chân của bang Khôn đang xông tới, chỉ nhìn Nhạc Chiếu một cái rồi hỏi: "Mặt Sẹo cho cậu lợi ích gì, để cậu bán mạng cho hắn?"

Nhìn thấy Cù Thành giống như thú dữ sắp ch*t vùng vẫy, bị bao vây tấn công nhiều như vậy, sắc mặt Nhạc Chiếu giãn ra mấy phần, sau đó trên mặt mang theo một chút ý cười, "Tôi không cần bán mạng cho hắn, chúng tôi chỉ là quan hệ hợp tác."

"Lần này tôi trở về giúp hắn cướp lấy Hào Đình và địa bàn bang Thanh Long, hắn đương nhiên sẽ cho tôi rất nhiều tiền, anh cũng biết thành phố Y nằm giữa biên giới Trung Quốc - Myanmar, kiếm m* t*y ở đó dễ như ăn cháo, đời này tôi cũng không cần lo lắng không mua được hàng nữa, sau này tôi cũng sẽ thay anh tiếp quản bang Thanh Long, đến lúc đó cũng coi như anh đã hoàn thành di nguyện của anh trai tôi, tất cả mọi người đều vui vẻ, không thể tốt hơn nữa, anh nói có phải không anh Thành?"

Cù Thành thở hổn hển một hơi, ngẩng đầu hỏi, "Cho nên từ khi mới bắt đầu cậu về bang Thanh Long chính là có mưu đồ khác?"

Nhạc Chiếu gật đầu cười, "Kinh ngạc lắm sao? Có phải cảm thấy cả đời này của tôi đều nên bị anh trêu đùa xoay vòng vòng, giống như cún con, anh muốn thì xoa mấy cái, không cần thì có thể lập tức đá một cái bay ra ngoài? Tôi nói cho anh biết Cù Thành, cái bang này do tôi định đoạt, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy."

Mặt Cù Thành không cảm xúc, giống như không hề thấy ngạc nhiên với đáp án này, "Nếu thứ cậu muốn là bang Thanh Long, vậy tại sao trước đó tôi trả cho cậu thì cậu lại không cần?"

Nhắc tới cái này, nụ cười của Nhạc Chiếu cứng lại, đôi mắt xinh đẹp tức khắc vặn vẹo, hắn cầm súng chĩa vào đầu Cù Thành, cúi đầu dùng âm thanh chỉ hai người mới nghe thấy được nói, "Đây cũng là bởi vì anh, nếu như anh có chút xíu nào lương tâm với tôi, anh và bang Thanh Long cũng không đi đến tình trạng này."

Nhắc đến việc này, trong đầu Nhạc Chiếu không khống chế được nhớ tới việc cũ.

Mặc dù hắn không có bản lĩnh gì lớn, nhưng cũng không phải kẻ ngu, năm đó khi bị anh Lệ lôi kéo gia nhập bang Khôn, hắn biết người khác chỉ là h@m muốn tươi mới nhất thời, sau khi chơi chán rồi sẽ lập tức đá bay, hoàn toàn không có một tí tình cảm thật nào với hắn. Kết quả ác mộng thật sự diễn ra, khi đó hắn giống như con chó bị anh Lệ giẫm đạp, nghiện thuốc lại tái phát, dưới bước đường cùng, hắn chỉ có thể thỏa hiệp với Mặt Sẹo ngấp nghé hắn đã lâu.

Người đàn ông kia quả thực rất ghê tởm, khi sờ vào bản thân, hắn nhịn rất lâu mới không nôn ra, vì để sống tiếp, hắn vẫn luôn khổ sở nhẫn nại, mãi cho đến khi có một ngày Mặt Sẹo phái hắn trở về bang Thanh Long làm nội gián, trong lòng hắn vậy mà mang theo chút mừng thầm.

Một khắc kia khi thấy Cù Thành, loại vui mừng này càng không kìm nén được, hắn cũng muốn tìm một người mình thích sống những ngày hạnh phúc, mười mấy năm rồi, người duy nhất hắn từng thích chỉ có Cù Thành.

Hắn nghĩ đến lần này trở về có lẽ là một cơ hội tốt ngàn năm có một, chỉ cần hắn có thể ở cạnh Cù Thành, bang Không gì đó, Mặt Sẹo gì đó, toàn bộ đều biến hết đi, cho đến lúc đó cả bang phái đều là của hắn, tiền của Hào Đình nhiều như vậy hắn tiêu cả đời không hết, chỉ cần bắt được trái tim Cù Thành, hắn không cần phải tiếp tục sợ bang Khôn và Mặt Sẹo nữa.

Cho nên, vì có thể nắm giữ trái tim của Cù Thành, hắn lùi một để tiến ba bước, bất chấp liều lĩnh trái lời Mặt Sẹo, không dễ dàng tiếp nhận bang Thanh Long, chẳng qua là không muốn để Cù Thành phát hiện hắn trở lại chỉ vì đoạt quyền.

Nhưng ai mà ngờ được, chính một ý nghĩ sai lầm này, xử trí theo cảm tính, Cù Thành vậy mà lại cho hắn một bạt tai nặng nề trước mặt tất cả mọi người, không chỉ hạ thấp tình cảm mấy chục năm của hai người không đáng một xu, thậm chí còn chắp hai tay dâng cả Hào Đình cho Từ Từ Niên, khiến toàn bộ mộng đẹp của hắn trong nháy mắt tan thành mây khói!

Nhạc Chiếu nói từng câu từng từ, mỗi một chữ đều giống như nghiến răng nghiến lợi nói ra, giọng nói của hắn cực kỳ thấp, người bang Khôn xung quanh hoàn toàn không nghe được hai người đang nói cái gì.

"Cù Thành, anh không biết tôi ghét Từ Từ Niên bao nhiêu, hắn cướp anh đi rồi, còn lấy đi cả Hào Đình, dựa vào cái gì chứ!? Anh đồng ý với anh tôi sẽ chăm sóc tôi, nhưng nhiều năm như vậy, anh đã làm được việc gì rồi? Lòng lang dạ sói chính là để nói anh!"

Nhắc tới Từ Từ Niên, Cù Thành chợt mở to hai mắt, con ngươi âm u, cong lên một nụ cười lạnh châm chọc, "Lòng lang dạ sói? Cậu cũng xứng đáng nói câu này, khi đó nếu như không phải Từ Niên cứu cậu, cậu đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi."

"Ha ha ha..." Nhạc Chiếu cười lớn, siết chặt nắm đấm, "Không cần hắn cứu! Tôi buồn nôn nhất cái dáng vẻ giả bộ kia của hắn!"

"Bây giờ tôi hối hận đến xanh ruột, ban đầu tôi không nên mềm lòng với anh, nếu không bang Thanh Long đã sớm là của tôi rồi. Cùng bởi vì anh tặng hết những thứ này cho Từ Từ Niên, tôi không hoàn thành nhiệm vụ, Mặt Sẹo đã phái mười mấy người đuổi giết tôi, chặt đứt một chân của tôi, chảy nhiều máu như thế, lúc tôi nằm bệnh viện, anh ở đâu? Từ Từ Niên cmn căn bản không hề bị thương, dáng vẻ nửa sống nửa chết nằm trong bệnh viện diễn cho ai xem!? Bộ dạng làm bộ làm tịch kia của hắn, cũng do anh coi hắn như bảo bối nâng trong tay mà ra!"

"Tôi nằm trong viện lâu như vậy, mỗi một ngày đều ngóng trông anh có thể đến thăm tôi, dù chỉ là trò chuyện cùng tôi cũng được, nhưng anh không đến! Tôi đều nghe bọn họ nói rồi, mỗi ngày anh đến bệnh viện, đưa thuốc đưa cơm cho Từ Từ Niên, chỉ cách có một tầng, vậy mà anh cũng không có thời gian đến thăm tôi một lần?"

"Cù Thành cmn anh thất tín bội nghĩa! Năm đó luôn miệng nói sẽ chăm sóc tôi cả đời, nhưng không làm được chuyện nào cả, anh không có tư cách nhắc đến anh trai với tôi!"

Nói đến đây, mặt Nhạc Chiếu tái mét, Cù Thành mặt không cảm xúc một mực lắng nghe, không phản bác cũng không hồi đáp, giống như sức lực toàn thân đã bị rút sạch hoàn toàn, giống như con thú bị nhốt không cách nào giãy giụa được nữa, "Cho nên lần trước cậu chém bị thương, là Mặt Sẹo cố ý dạy dỗ cậu? Vì chưa hoàn thành nhiệm vụ, cậu vẫn có thể sống trở lại, hắn ta tiếp tục làm giao dịch mới nào với cậu? Vì sao cậu muốn hãm hại A Tứ?"

Dù cho ý thức hỗn loạn, tư duy của Cù Thành vẫn cực kỳ nhanh nhạy, lời nói sắc bén chọc đến vấn đề mấu chốt nhất, Nhạc Chiếu hơi ngừng một chút, sắc mặt trầm xuống, vô cùng căm hận sự thông minh của hắn, cười giễu một tiếng nói, "Anh Thành, anh cũng thật là đơn giản, đã như vậy rồi vẫn có thể đoán được rõ ràng. Bỏ đi, dù sao anh cũng chỉ là ch* cùng rứt giậu thôi, nói cho anh biết cũng không sao, coi như có ch*t cũng để anh làm quỷ hiểu biết."

Khi đó chỉ cần anh đối tốt với tôi một chút, có lẽ tôi cũng sẽ không ra tay ác độc với anh như vậy, nhưng đã cướp đi bang Thanh Long, còn đưa tất cả tiền cho Từ Từ Niên, anh nói tôi phải làm sao? Không có tiền thì không có m* t*y, nếu như tôi tiếp tục làm người tốt, trong mắt anh tôi vĩnh viễn chỉ là một con ch*, người và tiền cả đời này đều không lấy được đến tay, còn phải sống những ngày bị bang Khôn đuổi giết cả một đời, kèo trao đổi này thực sự quá không đáng giá."

"Nếu anh đã nhẫn tâm với tôi như vậy, đương nhiên tôi không thể để cho anh và tiện nhân Từ Từ Niên kia sống tốt, làm người tốt tôi sẽ trắng tay, mà ở cùng với anh Mặt Sẹo, ít nhất tôi còn có thể giữ được một mạng, cớ sao mà không làm."

Hắn chầm chậm nói, Cù Thành cũng đã cạn kiệt sức lực, trước mắt tối đen từng trận, thân thể không ngừng trượt xuống, cuối cùng ngã nhào ra đất, miễn cưỡng chống đỡ một hơi.

Nhìn bộ dạng này của hắn, Nhạc Chiếu cười một tiếng, cũng không chĩa súng vào hắn nữa, vui vẻ bước đi thong thả bên cạnh hắn, hưởng thụ cảm giác nắm chặt người đàn ông này trong tay.

"Lúc đó tôi bỏ lỡ cơ hội, không giành lại bang Thanh Long và Hào Đình, lại nghĩ nếu quay lại chỉ có thể là đánh rắn động cỏ, cho nên tôi đã đặt chủ ý lên người A Tứ. Tôi biết anh ta là thân tín của anh, uy tín trong bang rất cao, nếu muốn trai cò đánh nhau ngư ông được lợi, triệt để phá rối cả bang phái, thì nhất định phải ra tay lên nhân vật then chốt này giải quyết mọi việc đều nhẹ nhàng thoải mái, trách thì chỉ có thể trách số mệnh anh ta không may, làm thân tín của người nào đó không tốt, nhất định muốn đi theo anh, bỏ qua một cái bia đỡ đạn rõ ràng như này không dùng đến, chẳng phải tôi thành kẻ ngu sao?"

"Vì vậy, sau khi bị Khôn bang dạy cho một bài học, cậu lập tức nghĩ đến việc đổ mọi thứ lên đầu A Tứ, còn cố tình nói với tôi rằng trong bang có kẻ phản bội để khiến tôi nghi ngờ và xóa bỏ sự nghi ngờ với "người bị hại" là cậu?"

Nhạc Chiếu cười nhẹ, đôi mắt xinh đẹp mang theo đắc ý, "Không sai."

"Chuyện Từ Tân Niên chạy trốn cũng nằm trong kế hoạch của cậu?"  

Nhắc tới Từ Tân Niên, Nhạc Chiếu cười nhạo một tiếng, "Đúng thì thế nào, tôi lấy danh nghĩa A Tứ ra lệnh cho A Vĩ điều vệ sĩ của nhà họ Từ đi, thậm chí còn không quên cho anh ta đổ vỏ, lấy trộm điện thoại của A Vĩ, thế mà hắn lại không giết được Từ Từ Niên, đúng là thứ ngu xuẩn."  

Đôi mắt Cù Thành u ám như sắp nhỏ mực, hắn bật cười, ôn tồn nói: "Nếu đã âm thầm giúp hắn nhiều như vậy, tại sao cuối cùng khi hắn bị giết thì cậu và Mặt Sẹo lại không cứu hắn? "

Nhạc Chiếu khinh thường nhướng nhướng chân mày, lông mi chớp chớp, trong lúc lơ đãng toát ra phong tình, tiến đến trước mặt Cù Thành cười nói, "Khi quân cờ đã không còn giá trị lợi dụng thì phải quyết đoán vứt đi, tôi giúp hắn nhiều như vậy, hắn đều không thành công, nếu còn đi cứu hắn, chẳng phải sẽ khiến anh Thành nghi ngờ sao? Mục đích của tôi còn chưa đạt được, sao dám khiến anh nghi ngờ tôi, có đúng không?"  

Cù Thành sắc mặt bình tĩnh, dựa vào tường ngẩng đầu nhìn Nhạc Chiếu, khóe miệng giật giật, "Để tôi đoán lại, lúc trước cậu trốn ở bệnh viện không ra ngoài, còn lấy lý do buổi tối không ngủ được không cho phép các anh em gác đêm cho cậu, để tiện liên lạc với Mặt Sẹo. Sau đó lại nghe nói muốn tập hợp hết các anh em trong bang Thanh Long đến làm tiệc tẩy trần cho cậu, hơn nữa còn là A Tứ đích thân chuẩn bị, cậu liền động thủ vu oan giá họa, có suy nghĩ hạ độc đoạt quyền, đúng không?"

Nhạc Chiếu ngẩng đầu cười khúc khích, khuôn mặt tuấn mỹ tựa như vương miện bằng ngọc dưới ánh sáng đèn pha lê, "Thật không may anh Thành, anh biết quá muộn rồi, hiện giờ toàn bộ người trong bang Thanh Long đều trúng độc, lúc này phỏng chừng đã chết sạch, A Tứ trung thành và tận tâm với anh cũng bị anh giết, anh lại bị người của tôi bao vây, giờ còn ai có thể tới cứu anh đây?"  

Cù Thành cười trầm thấp kèm theo tiếng ho khan, ánh mắt bình tĩnh như nước, "Vậy giờ cậu muốn thế nào? Bắn chết tôi ngay lập tức?"

Nhạc Chiếu sắc mặt ảm đạm bất định, cậu ta dí súng lại gần một chút, nói nhỏ: "Anh Thành, em có thể không giết anh, chỉ cần anh bằng lòng giao ra tất cả địa bàn của bang Thanh Long, tự tay g iết chết Từ Từ Niên rồi ở bên em, em sẽ tạm tha cho anh, thế nào?" 

Cù Thành cười một tiếng, thở dài không nghe rõ rồi bình tĩnh nhắm mắt, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Nhạc Chiếu sắc mặt lạnh đi, nhíu mày thật chặt, "Cù Thành, tại sao anh không nói lời nào? Ý là đồng ý sao?"

"Bởi vì, những gì tôi muốn biết đã hỏi xong rồi."  

Cù Thành chậm rãi mở to mắt, khóe môi hiện lên nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt thoáng chốc sáng lên, thần thái đó nháy mắt gợi lên ký ức sâu trong nội tâm Nhạc Chiếu, giống như người đàn ông dũng mãnh ác liệt không gì có thể cản được đã quay lại, điều này khiến trong lòng cậu ta trào ra sự hốt hoảng trước giờ chưa từng có.  

Không... có gì đó không ổn...  

Nhạc Chiếu đột nhiên đưa mắt nhìn về phía A Tứ đang nằm ở bên cạnh, anh ta bị bắn vào ngực, trên mặt đất chỉ có một vũng máu gần khô, chuyện này tuyệt đối không thể!  

Cậu ta bỗng trừng lớn hai mắt, không chút do dự nổ súng về phía Cù Thành, thế nhưng Cù Thành càng nhanh hơn cậu ta, hắn đã đánh đòn phủ đầu ngay trước khi bóp cò súng, nhảy vọt lên bắn một phát về phía đầu gối Nhạc Chiếu, tiếp theo lộn một cái tại chỗ, một viên đạn đã găm vào bức tường mà hắn vừa dựa vào!!  

Nhạc Chiếu ngã xuống đất, vừa muốn nâng súng phản kích, lại bị người từ phía sau đột nhiên nhào tới đè lại ngay lập tức, sau đó vặn người, dùng tay ấn vào cây cột đối diện, thân thủ nhanh kinh người, ngẩng đầu nhìn lên không phải A Tứ đã tắt thở từ nãy còn có thể là ai!?  

Tình thế đột ngột thay đổi, hơn chục anh em bang Khôn chỉ sững người trong giây lát rồi giơ tay bắn, nhưng tất cả những người trong sảnh tiệc lẽ ra bị trúng độc lúc này lại mạnh mẽ đứng dậy, cả chục người ngay lập tức bị mấy trăm người vây quanh, viên đạn của bọn chúng thậm chí còn chưa ra khỏi nòng, thì đã bị mấy trăm phát đạn bắn loạn gi*t ch*t.

Một loạt tiếng pằng pằng pằng liên tiếp vang lên, cửa sổ sát đất của phòng tiệc vỡ nát rơi đầy sàn.

Mười mấy người không ai sống sót, hoàn toàn chìm trong vũng máu.  

Nhất thời, toàn bộ hội trường im lặng một cách kỳ lạ chỉ còn tiếng thở nặng nhọc.

Nhạc Chiếu bị ném xuống đất, hai tay bị trói sau lưng, bị bao vây bởi ánh mắt phẫn hận của hàng trăm người bang Thanh Long, nếu ánh mắt có thể giết người thì bây giờ cậu ta đã chết không dưới trăm lần.  

A Tứ một chân bước vào vũng máu, sau đó quay lại và đứng trước mặt Cù Thành, "Anh Thành, tổng cộng có 16 người, tất cả đều bị giết."  

Cù Thành đứng dậy, lấy trong túi ra một điếu thuốc bỏ vào miệng, người bên cạnh giúp hắn châm lửa, vài vòng khói bay đi liền bắt gặp ánh mắt rợn người của Nhạc Chiếu.  

"Tiểu Nhạc, trò này chơi vui không?"

  =======================================

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.