Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 72: Nhà chúng ta có thêm một Tiểu Đậu Đinh



Máy tính vận hành phát ra tiếng động nhẹ, "di---di-----di" nhịp nhàng, cả căn phòng vô cùng yên tĩnh.

Triệu Duệ nhìn màn hình máy tính, đặt máy dò rồi tháo khẩu trang xuống, vừa nhập dữ liệu vào máy tính, vừa ngẩng đầu nói: "Tình hình hiện tại của đứa nhỏ rất tốt, rất khỏe mạnh, có thể nhìn ra hình người rồi, cậu nhìn này, đại khái có ngũ quan rồi, không biết lớn lên có chỗ kia giống cậu không nhỉ?"

Lời trêu chọc của anh ta chỉ đổi lấy sự im lặng, Triệu Duệ quay đầu lại, nhìn thấy Từ Từ Niên đang nằm ở trên giường, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hồn vía bay đi tận đâu đâu.

"Này, cậu đang nghĩ gì vậy? Tỉnh lại đi."

Triệu Duệ đẩy cánh tay của cậu, Từ Từ Niên nháy mắt tỉnh táo lại, nghiêng đầu để lộ chiếc cần cổ mảnh mai với vài dấu hôn rõ rệt.
"Ồ, Từ Từ Niên, cậu đúng là lợi hại, đã bảo rồi, đừng có không kiềm chế nổi mà lên giường với người đàn ông nhà cậu, cố chấp không nghe, tối hôm qua kịch liệt quá nhỉ, nhìn cổ cậu đi, rốt cuộc đứa nhỏ có phải con của gã đó không hả? Chết tiệt, cậu không thể làm chuyện kia, hắn đã đói khát đến mức như vậy, phải đè cậu ra làm một nháy mới được à?"

Triệu Duệ vừa nhìn thấy những dấu đỏ kia, lập tức nở nụ cười châm biếm, Từ Từ Niên nhếch khóe miệng cười gượng, "Xin lỗi, khiến anh lo lắng rồi......Giờ tôi cũng đang hối hận muốn chết đây."

"Cậu hối hận cái gì? Hối hận đã không đâm đứa trẻ thành cục máu rơi ra à?"

Từ Từ Niên biết Triệu Duệ miệng độc nên cũng không nói gì, chỉ nhếch khóe miệng, mặc quần áo tử tế rồi ngồi dậy, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng hiếm thấy, khác với dáng vẻ nghiêm nghị thường ngày của cậu.
Thấy sắc mặt cậu không đúng lắm, giọng Triệu Duệ dịu đi một chút, "Được rồi, lần sau chú ý là được, thỉnh thoảng vận động một chút cũng không phải là không thể, làm cũng làm rồi, đứa nhỏ cũng không sao, trở về đá tên đàn ông nhà cậu mấy cái là được."

Từ Từ Niên mỉm cười, "Không phải như anh nghĩ đâu, ngày hôm qua..."

Cậu dừng lại một chút, nghĩ đến cảnh hỗn loạn trong bếp tối qua với Cù Thành, cái cảm giác hoang mang hối hận đó lại hiện lên, cậu vuốt trán thở dài, "Tôi chỉ hối hận, ngày hôm qua không nhân cơ hội nói chuyện này ra, cho nên......mọi chuyện mới biến thành như vậy, giờ nghĩ lại, có vẻ như tôi đã phá hỏng mọi thứ rồi."

Triệu Duệ không hiểu ý cậu là gì, suy nghĩ hồi lâu, anh ta đột nhiên mở to mắt, "Từ Từ Niên, đừng nói với tôi là cậu chưa nói cho tên đó biết hắn lại được làm ba đấy nhé!?"
Từ Từ Niên hối tiếc thở dài, vò đầu bứt tóc, vô lực gật đầu một cái, cười tự giễu nói, "Có phải anh cũng nghĩ tôi điên rồi không?"

“Cậu còn có chút tự mình biết mình đấy, không tệ.” Triệu Duệ chế nhạo, nhìn Từ Từ Niên, muốn cạy đầu cậu ra xem xem, nhưng nghĩ lại, cảm thấy cậu không phải là người do dự không quyết như vậy.

"Tại sao lại không nói? Bởi vì tình cảm hai người không ổn định, hay là hắn ta không thích trẻ con?"

“Cũng không phải vậy.” Từ Từ Niên vò đầu bứt tai, cảm thấy tâm tình hiện tại của mình ngoại trừ Triệu Duệ ra không còn ai có thể chia sẻ nữa, nên nói hết tất cả cho anh ta biết.

Cậu nói chầm chậm, từ việc tám năm trước bị Từ gia hãm hại tống vào tù, đến việc sau đó ra tù gặp lại Cù Thành như thế nào, rồi nói đến hiện tại, sự nghiệp thành công, sắp báo được thù lớn.
"Năm đó anh cũng thấy, lúc tôi mang thai Oa Oa có dáng vẻ gì rồi đấy, khi đó tôi không dám ra ngoài, ngày nào cũng như chiếc vỏ rỗng chờ đủ tháng, chỗ nào cũng không đi được, việc gì cũng không được làm, trừ thở ra tôi giống như người tàn phế vậy. Cảm giác nó thống khổ dài đằng đẵng, cuối cùng máu chảy đầm đìa, anh biết không, khi ông nội tôi chết máu cũng chảy nhiều như vậy đấy, cho nên giờ nghĩ lại....Tôi vẫn cảm thấy có chút sợ hãi."

Từ Từ Niên tự cười nhạo bản thân, cảm thấy rất mất mặt, cậu cứng rắn quen rồi, không muốn chia sẻ những nỗi sợ hãi xấu hổ này với người khác. Dù gì cũng đã có một đứa con, còn sợ sinh, nói ai mà tin?

Triệu Duệ im lặng nghe, vẻ mặt khẽ dao động, trong lòng đột nhiên có chút đồng cảm với Từ Từ Niên.

Người đàn ông này, bình thường cứng rắn như thép, nhưng dẫu sao cậu cũng chỉ là một con người. Vì là một người đàn ông đã từng trải qua nỗi sợ sinh con, cho nên sau này phải biến thành tâm tính đàn bà, không chút khúc mắc, chấp nhận sinh đứa thứ hai, vứt bỏ sự nghiệp và hận thù, ngoan ngoãn ở nhà làm người "vợ tốt, mẹ tốt" chờ sinh con sao?
Có chút sợ hãi là không thể nào kháng cự được, giống như người sợ ma thôi, ngay cả khi họ đã nhìn thấy ma rồi, thấy lần nữa thì vẫn sẽ sợ như thường thôi.

"Nếu như cậu thật sự không muốn, giờ phá vẫn còn kịp. Mặc dù cậu có thể chất đặc biệt, nhưng cũng không phải là không có cách. Tôi có thể tự mình giúp cậu." Triệu Duệ thở dài, vô cùng bình tĩnh đề nghị.

Từ Từ Niên mỉm cười, lắc đầu kiên định nói, "Không cần, tôi không yếu đuối đến mức vậy đâu, bởi vì sợ mà gϊếŧ chết đứa con trai quý giá của mình, tôi và Cù Thành đều thích trẻ con, Oa Oa ngày nào cũng mong được làm anh. Tôi sẽ giữ lại nó."

"Vậy cậu còn kéo dài như vậy làm gì? Gần ba tháng đến nơi rồi, không giấu được nữa đâu."

Từ Từ Niên mím môi, suy nghĩ một lát mới chậm rãi mở miệng, "Ban đầu tôi kéo dài, là muốn tranh thủ thêm một chút thời gian, tốt nhất là trước khi bụng không thể giấu được nữa, giải quyết xong Từ Kiến Quốc và Từ Tân Niên, vực dậy Từ thị, cũng coi như cho ông nội tôi một câu trả lời. Ông cụ chết không rõ ràng, thù này tôi phải tự mình báo. Giờ vất vả lắm tôi mới nắm được nhà họ Từ trong tay, nếu còn trì hoãn nữa, sẽ để cho Từ Kiến Quốc có thời gian nghỉ ngơi lấy sức, tìm được cách lật đổ tôi, thời cơ quý báu như vậy, tôi không thể vì nuôi con mà phá bỏ lời thề với ông nội được."
"Trước tôi nghĩ, tôi chỉ cần một tháng, chỉ cần một tháng này tôi tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng xử lý chuyện Từ gia, đào tạo được người giúp đỡ gánh vác trang trại và Hào Đình, không phụ lòng ông nội, không phụ lòng Cù Thành tin tưởng giao Hào Đình cho tôi. Đến lúc đó tôi sẽ dừng lại ngay lập tức, nói chuyện tiểu Đậu Đinh cho anh ấy biết, sau đó tìm một nơi sống vui vẻ thoải mái qua ngày, tới lúc đó tên kia có không muốn đi cùng tôi, tôi cũng phải trói anh ấy đi theo."

Triệu Duệ một mực không nói gì, nghe Từ Từ Niên nói vậy xong, hoàn toàn bị sốc.

Ban đầu, anh ta không hiểu cậu đang làm gì, thậm chí còn thấy cậu khác người, nhưng sau khi nghe những lời này, ý nghĩ ấy đã hoàn toàn bị xóa sạch.

Nếu một người không muốn liên lụy bạn, dù có đang mang thai cũng sẵn sàng làm việc như một cái máy, như một kẻ tham công tiếc việc rửa sạch hận thù và gánh nặng trên người, chỉ để có thể sau này không âu không lo, chuyên tâm ở bên cạnh bạn, phần tình cảm dịu dàng thâm tình như vậy, mấy ai có thể làm được?
Đáng tiếc, tính cách của cậu Từ Từ Niên này thực sự quá quật cường quá cứng rắn, trong lòng giấu tình cảm sâu nặng như vậy cũng không nói ra, là đàn ông cũng sẽ hiểu lầm chứ?

Triệu Duệ khẽ nở nụ cười, tháo ống nghe ra nói: "Vậy bây giờ, sao cậu lại hối hận không nói cho anh ta biết?"

Từ Từ Niên bị động vào chỗ đau, bất lực nhếch khóe miệng, hạ mi xuống, không biết đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, bật cười, "Ngày hôm qua anh ấy đến nhà nấu cơm cho tôi, rõ ràng cái gì cũng không biết làm, nhưng càng vụng về muốn học, dáng vẻ đó khiến tôi cảm thấy rất có lỗi với anh ấy. Tối hôm qua tôi nghĩ cả đêm, suy cho cùng, đây là chuyện của hai người, tôi lại đã tự mình quyết định, trì hoãn nữa sẽ chỉ gây ra hiểu lầm. So với anh ấy, trả thù và sự nghiệp dường như không còn quan trọng nữa."
Triệu Duệ bật cười, "Sao ngày hôm qua cậu không nói, chạy đến đây than thở với tôi làm gì?"

Từ Từ Niên xoa xoa trán, "Bởi vì khi tôi suýt bật thốt ra thì anh gọi điện đến cho tôi, sau đó anh ấy có vẻ tức giận, không nói với tôi câu nào nữa, giờ tôi hối hận xanh cả ruột rồi đây."

Một tiếng sét đánh trên đầu Triệu Duệ, khiến nụ cười trên mặt anh ta đông cứng lại, "Cậu...cậu vừa nói tên đàn ông nhà cậu làm gì ấy nhỉ?"

Từ Từ Niên buồn cười nhưng lại không dám cười, "Uh...... Anh ấy là người đứng đầu bang Thanh Long, anh không cần phải sợ, anh ấy rất tốt."

"...." Fuck!! Đây không phải là xã hội đen sao?

Lần đầu tiên Triệu Duệ cảm thấy làm một bác sĩ tiết niệu, còn phải gánh vác sứ mệnh giúp đàn ông sinh con, thực sự áp lực quá lớn.

Sau khi tiễn Từ Từ Niên đi, lải nhải dặn dò một loạt những điều cần chú ý xong, Triệu Duệ thở một hơi dài, đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ tối, anh ta đóng cửa phòng siêu âm* rồi nhét ống nghe vào túi, quay người bước xuống lầu, đẩy mở phòng khám tiết niệu.
*nguyên văn là B siêu: siêu âm kiểu B (Brightness Mode): Là kiểu hiển thị dưới dạng thang xám theo thời gian thực, mức thang xám tỉ lệ với cường độ tín hiệu. Khi hình siêu âm hiện trên màn hình có nền đen, các tín hiệu cường độ mạnh hiện lên màu trắng, không có tín hiệu hiện lên màu đen, còn các tín hiệu với cường độ trung gian thể hiện qua các sắc xám (thang xám).

Căn phòng vốn trống không, không biết từ lúc nào đã có thêm một người khác, hắn nặng nề dựa trên bàn, ngậm điếu thuốc còn chưa tắt, bộ đồ màu đen nửa hở, lộ ra một khoảng ngực rắn chắc như sắt.

Khi nhìn thấy Triệu Duệ đẩy cửa đi vào, hắn nhìn từ trên xuống dưới, híp mắt nở nụ cười, "Bác sĩ Triệu phải không?"

Triệu Duệ hơi sửng sốt, không phản ứng kịp.

Người đàn ông nhướng mày, "Xin chào, tôi tên là Cù Thành."
Nghe thấy hai chữ cuối, Triệu Duệ vô thức nâng kính lên, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng gió lạnh thổi qua, không ổn, lớn chuyện rồi.....

***

Từ Từ Niên lái xe đi lung tung trên đường không có mục đích, lúc trong lòng đang suy nghĩ, lại càng mất tập trung, xe đi vòng vèo trên đường, nhất thời cũng không biết đích đến là đâu.

Mấy ngày này Cù Thành cho bản thân kỳ nghỉ dài, vẫn luôn ở trong tứ hợp viện, vốn là một chuyện rất tốt, nhưng trải qua việc không vui tối qua, đã sớm trở về, khiến cho Từ Từ Niên có chút lo lắng không yên.

Nhiều năm như vậy, cậu đã sắp quên cái cảm giác lo lắng bất an là gì, nhưng giờ phút này tâm tình của cậu giống như lại trở về lúc thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, bởi vì mắc lỗi, muốn xin lỗi lại không biết nên mở miệng như thế nào, muốn đến gần, lại sợ vừa gặp liền chiến tranh lạnh một trận.
Tại sao lại thành như vậy…

Từ Từ Niên dùng sức nắm tóc, bây giờ hận không thể đánh mình hai cái bạt tai.

La Tiểu Mậu từng nói, con người này của cậu là người chuyên quyền độc đoán, cho dù là ý tốt cũng muốn chôn trong lòng, quyết định chuyện gì cũng không thương lượng với người khác, vẫn luôn cô độc một mình như thế, ngoài lạnh trong nóng lại cứng đầu cố chấp, y như một con lừa.

Có lẽ đánh giá này thực sự khách quan, nếu ngay từ đầu cậu không đặt ra thời hạn một tháng cho bản thân, giấu kín không nói chuyện về tiểu Đậu Đinh, hôm qua cũng sẽ không biến thành như vậy.

Một người đàn ông lúc đang phát tình, không cho bất kỳ lý do gì đã cắt ngang, còn nhận điện thoại của người khác xong đi thẳng, chuyện này dù là ai cũng không thể tha thứ được nhỉ?

"Từ Từ Niên cái đồ ng* xuẩn!" Cậu dùng sức xoa mặt, trong lòng không ngừng mắng chửi bản thân, vừa nghĩ tới ánh mắt thâm trầm và gương mặt lạnh lẽo của Cù Thành tối qua, trái tim hổ thẹn liền đau nhói.
Là cậu nghĩ quá nhiều, lo lắng chồng chất, tưởng rằng kéo dài thời gian một tháng thì có thể giải quyết xong tất cả chuyện phiền não trước kia, nhẹ lòng đón chào sinh mệnh nhỏ mới cùng Cù Thành, đáng tiếc tính một đằng ra một nẻo, nhìn thấy sắc mặt Cù Thành, cậu đã hoàn toàn thỏa hiệp đầu hàng rồi.

Chẳng qua chỉ là một câu nói, sao phải vậy chứ?

Từ Từ Niên vò tóc đã rối như tổ quạ, hít sâu một hơi, dừng xe két một cái, nhìn về một con hẻm nhỏ cách đó không xa, trong lòng đã có chủ ý.

Cậu cầm ví và điện thoại mở cửa xe, dọc theo con hẻm đi ra, rẽ một cái quả nhiên nhìn thấy một siêu thị thực phẩm nhập khẩu.

Cậu nhớ lần trước lúc đi ngang qua đây cùng với Cù Thành, hắn từng nói rượu vang trắng ở siêu thị này uống rất ngon, có thời gian nhất định phải chuyển toàn bộ rượu của tiệm này về nhà, mỗi ngày thỏa mãn con sâu thèm ăn trong mình.
Từ Từ Niên cười cười, đẩy cửa đi vào, tốn một chút sức lực, cuối cùng cũng tìm được loại rượu vang trắng Cù Thành nói kia, cầm lấy chai rượu màu xanh sẫm, cậu nghĩ một chút, lấy điện thoại ra.

"Từ Niên." Điện thoại vang lên rất nhanh, truyền đến giọng nói trầm thấp của Cù Thành.

Từ tối hôm qua đến hôm nay hai người chưa nói câu nào, Từ Từ Niên hiếm khi khẩn trường, "Anh có ở nhà không?"

"Có."

Bình thường luôn là Cù Thành nói liến thoắng, lần đầu tiên lạnh nhạt như vậy, Từ Từ Niên càng thêm thấp thỏm, siết chặt chai rượu vang trắng, mím mím môi nói, "Cù Thành, chuyện hôm qua... xin lỗi anh."

Cù Thành không lên tiếng, tiếng hít thở từ ống nghe truyền tới, Từ Từ Niên thấy hắn không có phản ứng gì, kiên trì nói tiếp, "Em đã mua rượu vang trắng anh thích uống nhất, một lúc nữa sẽ về đến nhà, hôm nay em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, anh ở nhà đợi em được không?"
Cậu chưa bao giờ nói nhỏ nhẹ nhún nhường như thế này với Cù Thành, lúc này hạ cái tôi xuống, trong giọng nói có chút khẩn trương, âm thanh luồng điện xẹt xẹt thông qua ống nghe truyền đến đối diện, mang theo chút mềm nhẹ, thanh thuần, còn có chút ý lấy lòng.

"Ừ, vừa hay anh cũng có chuyện nói với em, hy vọng chúng ta nói cùng một chuyện."

Giọng của Cù Thành không có bất kỳ dao động nào trả lời một câu, sau đó ngắt điện thoại.

Thế nhưng so với giọng nói lạnh nhạt của hắn, biểu hiện trên mặt hắn lúc này lại cực kỳ thâm thúy, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt hào hứng làm thế nào cũng không giấu được. Hắn nhìn báo cáo kiểm tra trong tay, còn có hình ảnh siêu âm cục thịt viên nhỏ nhỏ kia, giống như đã chạm được vào cảm nhận nhiệt độ cơ thể của tiểu Đậu Đinh.

Triệu Duệ ở đối diện không nhìn nổi nữa, lặng lẽ di dời tầm mắt, mặc niệm ba phút cho Từ Từ Niên, lúc này bỗng nghe Cù Thành hỏi, "Bác sĩ Triệu, nó là con trai hay con gái?"
Từ Từ Niên cầm điện thoại đứng im một lúc, lần đầu tiên có cảm giác bị Cù Thành lạnh nhạt, nói thật trong lòng không dễ chịu chút nào.

Nhìn xem, báo ứng luôn đến nhanh như vậy, cậu thật sự phải tự xem lại mình rồi, sau khi bị Cù Thành nuông chiều thành thói, đến nỗi đã quên mất hắn cũng không phải là một chú chó trung thành bị mình vân vê nhào nặn, mà vẫn luôn là một con báo có răng nanh dài, cũng có lúc nóng nảy.

Trong lòng Từ Từ Niên tràn đầy áy náy, vô thức sờ bụng một cái.... Ngốc quá, bây giờ thú nhận sẽ được khoan hồng mày vẫn còn tức giận sao?

Mua chai rượu vang trắng cuối cùng đi ra khỏi siêu thị, lúc này đã hơn 10 giờ tối, đèn đường hai bên lập lòe, trên phố tối đen như mực, ngay cả một bóng người cũng không có.

Từ Từ Niên vội vã về nhà, cầm lấy chai rượu đi đường tắt trở về, băng qua con hẻm hẹp dài lúc nãy chính là chỗ cậu đỗ xe.
Lúc này trong hẻm tối đen một mảng, một tòa nhà bên cạnh thấp thoáng hiện lên đốm sáng, còn truyền ra âm thanh sột soạt, Từ Từ Niên không rảnh quan tâm mấy thứ này, cầm điện thoại soi đèn pin, tiếp tục đi về phía trước.

Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng "A", trực tiếp xé toạc toàn bộ màn đêm tĩnh lặng, sau đó hai bóng người đen thùi lùi bỗng nhiên bị người khác ném ra ngoài cửa sổ, trực tiếp nằm bò trên đất, trên lầu nhỏ bốc lên đốm lửa truyền ra tiếng vang ầm ầm và tiếng kêu gào.

Từ Từ Niên sợ hết hồn, sắc mặt lập tức biến đổi, cậu không biết bản thân gặp phải cái gì, cũng không kịp suy nghĩ những người này đang làm gì, tắt đèn pin ở điện thoại xong vội chạy về hướng ngược lại.

Hai người bị ném xuống đất, hình như bị thương rất nặng, một người trong đó vịn vào người kia lảo đảo bò dậy, lại ngã nhào mấy lần trên đất, nhìn thấy Từ Từ Niên phía xa quay đầu bỏ chạy, giống như dùng hết toàn lực hét lớn yếu ớt, "Cứu... cứu mạng! Cứu chúng tôi với!"
Lúc này trên trán Từ Từ Niên đã đổ mồ hôi lạnh, không nghĩ tới vậy mà lại xui xẻo gặp phải ân oán giang hồ, mắt thấy người trên lầu nhỏ đã đuổi đến, người kia lại cầu cứu khàn cả giọng, cậu thực sự không nhìn được người khác chịu chết, dưới tình huống khẩn cấp lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Màn hình chiếu sáng khuôn mặt cậu, người vốn đang kêu cứu kia đột nhiên ngừng lại, sau đó mừng như điên hét lớn, "Anh Từ! Anh Từ cứu chúng em!"

Ngón tay Từ Từ Niên run lên, hoàn toàn không nghĩ đến hai người kia vậy mà lại quen biết mình, nhất thời sắc mặt cậu khẩn trương, lý trí nói cho cậu biết thân thể mình bây giờ tuyệt đối không thể quản chuyện không đâu, nhưng nếu như là người quen, cậu không có lý nào ném bọn họ đi chịu chết.

Người kia không ngừng kêu cứu, vịn vào một người khác gần như đã xụi lơ, khập khiễng chạy về phía trước, "Anh Từ! Em là A Cường của bang Thanh Long đây!"
Mấy chữ cuối cùng trực tiếp khiến da đầu Từ Từ Niên tê rần, vừa mới cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho Cù Thành đã nhìn thấy người trên lầu đuổi tới, một trong số đó nhìn thấy có thêm một người, sau đó hét lên một tiếng, "Bọn hắn có người giúp! Phải gọi viện binh! Không thể thả bọn hắn đi!"

Một đám người giống như kẻ điên xông lên, Từ Từ Niên mắng to một tiếng, lúc này thật sự có trốn cũng không trốn được nữa!

Cậu chạy lên bắt được hai người đang bị truy đuổi, dùng sức đẩy bọn họ chạy về phía trước, "Phía trước có xe của tôi, tôi mang các người chạy! Các người theo sát tôi!"

Đến gần nhìn một cái mới phát hiện trên mặt hai người đều là máu, người gọi là A Cường bị thương cực kỳ nặng, toàn thân không có chỗ nào lành lặn, người đàn ông hắn đỡ bên cạnh thương không nặng, nhưng hiển nhiên đã bị dọa sợ, sau khi nhìn rõ mặt Từ Từ Niên thất thanh kêu lên một tiếng, "Là anh!"
Trong con hẻm tối đen không nhìn thấy thứ gì, nhưng thông qua bóng đêm lờ mờ vẫn giúp Từ Từ Niên nhìn ra được dáng vẻ của người này, hắn không phải ai khác, chính là Nhạc Chiếu đã nhiều ngày không gặp!

"Chặn bọn hắn lại! Không thể thả bọn hắn đi!"

Người phía sau càng đuổi càng gần, chân của Nhạc Chiếu gãy rồi, A Cường bị thương máu thịt be bét, chỉ có Từ Từ Niên cả người không mất một sợi tóc nào, nhưng thể lực hiện tại của cậu căn bản không được, muốn kéo hai người đàn ông trọng thương rời đi quả thực là vô vọng.

Ch*t tiệt...Cmn cái vận c*t chó gì thế này! Nếu như có thể cậu không muốn làm kiểu thánh mẫu lo chuyện bao đồng thế này một chút nào!

Mắt thấy tốc độ càng lúc càng chậm, sau lưng đột nhiên bay tới một cây gậy, Từ Từ Niên bỗng nhiên cúi đầu, bụng bởi vì động tác mạnh lập tức phát đau, cậu không khống chế được ngã nhào một cái, điện thoại di động trong túi rơi trên mặt đất, chìm vào trong đêm tối, căn bản không tìm được.
Mồ hôi lạnh túa ra, ánh mắt Từ Từ Niên lập tức trầm xuống, cậu nhất định không muốn chôn vùi bản thân và con mình ở đây vì cái việc gϊếŧ người do thù hận khó hiểu này.

Dưới tình thế cấp bách, cậu tàn nhẫn đập vỡ chai rượu vang trắng trong tay vừa mới mua, cầm một nửa mảnh vụn thủy tinh nhét vào trong tay Nhạc Chiếu, "Nghe đây, ba người cùng đi chỉ làm vướng víu, chúng ta chia ra làm việc, A Cường chặn sau, Nhạc Chiếu anh bị thương nhẹ nhất, cầm lấy cái này đánh yểm trợ cho A Cường, tôi đi lái xe, lập tức đến đón các người, lên xe rồi chúng ta sẽ an toàn!"

Dù sao A Cường cũng có kinh nghiệm thực chiến, biết Từ Từ Niên nói rất đúng, kéo một thân máu không chút do dự xông tới, đánh nhau với mười mấy người đàn ông cao to, dùng hết sức lực giúp Từ Từ Niên và Nhạc Chiếu tranh thủ thời gian.
Từ Từ Niên không dám lãng phí thời gian, che bụng đau đớn đứng lên, nghiến răng nghiến lợi chạy ra ngoài, nhưng ống quần của cậu đột nhiên bị Nhạc Chiếu túm lấy, "Đừng bỏ tôi lại... Từ Từ Niên, anh đưa tôi đi với!"

"Tôi đã nói sẽ quay lại thì nhất định là sẽ quay lại! Buông tay ra, nếu không thì mọi người sẽ chết!"

Nhạc Chiếu từ nhỏ đã được Long ca bảo vệ rất tốt, hắn chưa từng gặp trận chiến như vậy, lúc này mới hoảng sợ, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ đau khổ, "Bọn chúng tới vì tôi... A Cường ngăn không được bao lâu. Bọn chúng là người của bang Khôn... Gϊếŧ tôi xong, kế tiếp là anh Thành... Tôi biết kế hoạch của chúng... Dẫn tôi theo đi!"

Mặt Từ Từ Niên đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, cậu là người luôn giữ lời hứa, cậu đã nói sẽ lái xe đến cứu người, cậu nhất định sẽ quay lại, nhưng mà A Cường có thể chống cự được bao lâu? Nhạc Chiếu lại có thể bị mất mạng hay không, cậu không có biện pháp bảo đảm chu toàn được.
Có thể nói đây là một quyết định có phần ích kỷ, cậu cũng không quá rộng lượng, tuyệt đối không muốn hy sinh bản thân và đứa con của mình chỉ vì một Nhạc Chiếu, cho nên cậu muốn quay về xe trước để bảo vệ đứa trẻ rồi tiếp tục cứu người, nhưng lời nói của Nhạc Chiếu như một nhát dao, nó cứa vào tim cậu, khiến cậu bất giác dao động.

Bang Khôn là mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn nhất của Cù Thành, cậu có thể nhẫn tâm không cứu Nhạc Chiếu, nhưng cậu làm sao có thể cho phép người khác gây tổn hại đến Cù Thành.

Hít một hơi thật sâu, cậu không có thời gian để suy nghĩ nữa, cậu giữ chặt Nhạc Chiếu, khó khăn chạy ra khỏi con hẻm.

Nhạc Chiếu đau đến đổ mồ hôi lạnh, cả người run bần bật. Một con hẻm nhỏ dường như dài mãi không có lối ra, đằng sau không ngừng truyền đến tiếng chém gϊếŧ, còn có âm thanh của da thịt bị xé rách, trước đây A Cường đã nói rất nhiều điều không hay về Từ Từ Niên, A Cường cố chấp với điều đó, nhưng vì lợi ích của Nhạc Chiếu mà liều chết.
Một tên cầm gậy đập mạnh vào đầu A Cường rồi hắn lập tức vượt qua vật cản, A Cường choáng váng ngã xuống đất, nhưng lại gắt gao ôm chặt lấy chân hắn, nghẹn giọng nói: "Chạy nhanh đi! Chạy Đi!"

Hốc mắt Từ Từ Niên nóng rực lên, dùng hết sức cõng Nhạc Chiếu, cắn răng chạy ra ngoài, bình minh chiếu sáng con đường dài phía trước.

Khi nhìn thấy đèn đường, Từ Từ Niên gần như ngã lộn nhào vào xe ngay lập tức, vừa đóng cửa lại thì tất cả những người phía sau đã đuổi đến.

Từ Từ Niên quay đầu xe chuẩn bị lao vào hẻm nhỏ đó để cứu A Cường, Nhạc Chiếu ở bên cạnh đột nhiên ôm lấy cánh tay cậu, môi hắn run run, "... Không thể quay lại. Người của bọn chúng ngày càng nhiều... Anh Từ, chúng ta đi thôi, nhanh lên! "

“Đcm đông mấy cũng phải cứu!” Từ Từ Niên rống lên với hắn, hoàn toàn không để ý đến lời hắn nói một chút nào, đánh tay lái vững chắc chạy một lèo vào hẻm nhỏ. Lúc này A Cường gần như ngã trên vũng máu, ngày càng có nhiều người từ trên lầu nhỏ nhảy xuống, thậm chí còn cầm súng trong tay...
“Chết tiệt!” Từ Từ Niên lập tức lùi xe, xe lượn một vòng trên con phố vắng, luồn lách đụng rớt dòng người không ngừng lao lên, hung hăng nhấn ga lao vào màn đêm.

Xe của cậu phóng nhanh như bay, người phía sau cũng đuổi theo không bỏ, hai chiếc xe dí sát nhau, mồ hôi trên mặt Từ Từ Niên càng ngày càng nhiều, môi cũng trắng bệch.

Cơn đau quặn thắt trong bụng, dường như muốn kéo cậu ngã xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cậu gần như khó có thể nhìn thấy con đường phía trước.

Di động đã sớm bị đánh rơi trong con hẻm tối. Trên người cậu không có bất luận cái gì để có thể kêu cứu, Nhạc Chiếu bị chém thương ở chân, lúc này chảy máu không ngừng, thoạt nhìn một chút cũng không có đỡ hơn cậu là bao nhiêu.

Chiếc xe phía sau đột nhiên tông vào, ngực của Từ Từ Niên bị va đập vào tay lái một chút, bụng theo đó mà đau nhói một trận.
Nói cách khác, đây là báo ứng, cậu nợ Cù Thành một lời nói thật, và bây giờ vì sự an toàn của hắn mà cậu phải bảo vệ Nhạc Chiếu.

Tầm nhìn của cậu càng ngày càng mờ tối. Cậu nhớ chai rượu vang trắng chưa uống mà bị hỏng và còn có Cù Thành, người đang ở nhà đợi cậu giải thích. Đột nhiên, cậu rất buồn, và thậm chí bắt đầu tự hỏi liệu sự tồn tại của Tiểu Đậu Đinh có phải cả đời cậu cũng không có cách nào nói ra không.

Lại một lần nữa đón cú va chạm dữ dội, tiếng súng được xử lý bởi bộ giảm thanh đột nhiên phát ra từ cửa kính xe, Nhạc Chiếu ở bên cạnh do bị mất máu quá nhiều đã hôn mê. Từ Từ Niên ôm chặt bụng và lấy từ trong xe ra một cái khóa vô-lăng thủ sẵn, nắm chặt trong tay, bất luận là kẻ nào tới, cậu tuyệt đối cũng không được chết ở đây.
Trước mắt đã hoàn toàn mờ mịt, ngoài cửa sổ xe rất yên tĩnh, lúc này truyền đến tiếng bước chân vội vàng, dồn dập, sau đó cửa xe mở ra, Từ Từ Niên không chút do dự động thủ, nhưng lại một phen bị một người nắm lấy, sau đó bị ôm vào trong lòng.

Bên cạnh còn có tiếng hét chói tai của Triệu Duệ, "Trời ạ, sao lại ra nhiều máu thế này! Từ Từ Niên, đứa bé không sao chứ!? Là máu của cậu hay của tên kia!?"

Tiếng hú còi của xe cảnh sát và xe cứu thương vang lên, Từ Từ Niên muốn nói mình không bị thương nhưng cũng không còn sức lực, chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Cù Thành, có vẻ như Cù Thành đang sợ hãi, lúc này cánh tay của hắn đang run rẩy và không ngừng hôn lên đỉnh đầu của cậu.

Từ Từ Niên vẫn còn coi như thanh tỉnh, chọc chọc ngực Cù Thành, khàn giọng nói: “Em xin lỗi... Nhà chúng ta có thêm một Tiểu Đậu Đinh, em nên nói cho anh biết sớm một chút."
Sắc mặt Cù Thành tái nhợt, lúc này căn bản không quan tâm đến Nhạc Chiếu đang được được đưa lên cáng cứu thương, cứ siết chặt cánh tay, "Ừ... Bác sĩ Triệu đã nói với anh rồi, em đừng nói chuyện nữa, chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay lập tức."

Từ Từ Niên ngẩn ra, trong lòng như trút bỏ được mối bận tâm lớn, "Anh... Sao anh tìm được em?"

Cù Thành hít một hơi thật sâu và che mắt cậu lại để cậu không nhìn thấy biểu cảm của hắn, giọng nói khàn khàn, "Anh... Anh biết hôm nay em tới tìm Triệu Duệ, nên anh đã lẻn vào xe của em đặt thiết bị theo dõi... Anh chỉ là giận em nên cố tình nói những lời lạnh nhạt, nhưng không ngờ, anh không nghĩ tới..."

Hắn ngàn phòng vạn ngừa, đề phòng mọi chuyện, bang Khôn vẫn tìm cơ hội xuống tay, nếu lần này không có thiết bị theo dõi, hắn không thể tưởng tượng được sẽ như thế nào.
Từ Từ Niên đang rất đau, nhưng lại bật cười, ngẩng đầu hôn lên trán hắn, "Chà, hôm nay anh đã cứu em và Tiểu Đậu Đinh... Em không mua được rượu vang trắng, anh có thể tha thứ cho em không?"

Cù Thành mím môi không nói lời nào, gắt gao ôm chặt lấy Từ Từ Niên.

Khổng Tước ngốc, làm sao anh có thể trách em cho được.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.