Nghịch Lý Tốc Độ

Chương 34: Đồng hành mới là lời tỏ tình dài lâu nhất



“Tất nhiên rồi! Trong tất cả chúng tôi, Thẩm Khê là người giỏi nhất nên nhất định phải đi cổ vũ rồi!”

“Thật sự rất cảm ơn mọi người. Nào, chúng ta cùng thêm Wechat, đến lúc đó phải hẹn nhau nhé.” Trần Mặc Bạch lấy điện thoại ra, điều này càng khiến mọi người nghĩ anh không chỉ là đang khách sáo mà thực sự muốn hẹn bọn họ.

“Đúng rồi, Trần tổng, chiếc nhẫn trên tay Thẩm Khê làm từ phỉ thúy đúng không?”

“Đúng vậy. Chiếc nhẫn này là của bà nội tôi để lại, tôi có một chiếc, chị gái tôi cũng có một chiếc.” Trần Mặc Bạch nói đầy thoải mái.

“Là loại Lục Hoàng Đế ư?”

“Ừ.” Trần Mặc Bạch gật đầu.

“Chiếc nhẫn đó ít nhất phải mấy chục vạn đúng không? Hay là lên đến hơn trăm vạn?”

“Bây giờ giá ngọc càng lúc càng cao, muốn tìm được chất ngọc tốt như vậy rất khó.” Trần Mặc Bạch nói tiếp “Nếu anh thích ngọc, lần sau chúng ta cùng đi xem, tôi có quen biết mấy chuyên gia.”

“Trần tổng, ngọc mà anh được tiếp xúc đều là những loại cao cấp, một người làm công ăn lương như tôi sao có thể mua được.”

“Đối với kẻ có tiền thì việc mua một khối ngọc phỉ thúy rất dễ dàng nhưng người có thể hiểu được và thưởng thức được nó thì rất hiếm. Anh cũng đừng gọi tôi là Trần tổng, Tiểu Khê thường gọi tôi là Trần Mặc Bạch, mọi người cũng gọi tôi là Trần Mặc Bạch là được rồi. Chúng ta có thể cùng đi xem tác phẩm của các chuyên gia. Ai nói nhìn thôi là phải mua, chúng ta cũng không phải là ông chủ của mỏ than Sơn Tây, sao phải mua đồ đắt tiền.”

(Sơn Tây là một tỉnh của Trung Quốc, chiếm 20% trữ lượng than đá của Trung Quốc, vậy nên theo lời Trần Mặc Bạch thì đi làm ông chủ mỏ than ở Sơn Tây sẽ rất giàu =))))) Nguồn: wiki)

Mọi người đều nở nụ cười, Trần Mặc Bạch có tri thức nhưng không kiêu ngạo, dường như đều có thể nói chuyện với tất cả bạn học cũ của Thẩm Khê. Nhưng Thẩm Khê lại đang cực kỳ căng thẳng, thì ra chiếc nhẫn trên tay cô quý như vậy, đã thế nó còn được bà nội của Trần Mặc Bạch để lại! Thẩm Khê dùng mọi cách để tháo chiếc nhẫn xuống nhưng dưới bàn ăn, Trần Mặc Bạch lại dùng sức nắm lấy tay Thẩm Khê, không cho cô tháo nhẫn. Đó là ngón tay đã từng nắm vô lăng xe đua, thon dài nhưng cũng rất mạnh mẽ, Thẩm Khê không thể chống lại được sức mạnh của nó. Mãi cho đến 10h tối, mọi người mới chưa thỏa mãn mà đứng dậy, Trần Mặc Bạch còn hẹn họ đi chơi bóng rổ. 

Mặt bạn trai của Lý Điềm xanh lét, ra đến thang máy còn trách cứ cô ta:

“Trần Mặc Bạch rất gần gũi với những người khác nhưng anh ta lại không hề để ý đến anh, chẳng phải tại anh giúp mấy em bôi xấu Thẩm Khê sao!”

“Muốn trách thì phải trách Ngô An Tú không nói rõ chứ! Cậu ấy chỉ nói Thẩm Khê đã về nước, vẫn còn chưa lập gia đình, bọn em nghĩ cô ta ở nước ngoài cũng chẳng thoải mái gì, ai ngờ… lương đã mấy chục vạn đô còn có bạn trai tốt như vậy…”

Có tiếng ho khan vang lên trong gara, Lý Điềm vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt cười như không cười của Trần Mặc Bạch, những lời nói vừa rồi của cô ta đều được Trần Mặc Bạch nghe thấy, khiến Lý Điềm cực kỳ xấu hổ.

Trần Mặc Bạch mở cửa xe, thấy Thẩm Khê đã ngồi vào mới lái đi.

“Thì ra anh cũng đi ăn tiệc ở khách sạn này, tôi còn tưởng rằng anh sẽ dùng trăm phương ngàn kế để giả làm bạn trai của tôi cơ.” Mặt Thẩm Khê viết đầy chữ “không ngờ lại trùng hợp như vậy”.

“Không đâu, tôi chờ tin nhắn của cô dưới gara.” Trần Mặc Bạch nói với giọng đây là chuyện rất bình thường rồi nhíu nhíu mày “Trăm phương ngàn kế? Tiểu Khê, cô lại dùng loạn thành ngữ rồi.”

“Hả? Cái gì? Trăm phương ngàn kế không phải dùng như vậy sao?” Thẩm Khê đầy vẻ “sao tôi có thể sai được?”

“Tôi thận trọng từng bước chứ không “trăm phương ngàn kế”.”

“…Tôi thấy “thận trọng” mới sai, từ từ… anh vẫn luôn chờ tôi dưới gara sao?”

“Đúng vậy, tôi chờ, chờ mãi vẫn không thấy tin nhắn muốn về nhà của cô, chán đến mức muốn bùng nổ, thầm nghĩ buổi họp lớp của cô vui đến vậy hả? Cho nên tôi chỉ có thể đi tìm cô.” Trần Mặc Bạch cười, anh nghiêng mặt nhìn Thẩm Khê, vẻ mặt ấy trông có chút xấu xa nhưng khi anh cười lên lại khiến người ta cảm thấy thật ấm áp.

Thẩm Khê nghĩ nghĩ vài giây, cuối cùng cũng như đã hiểu ra: “Vậy… anh đưa chiếc nhẫn này cho tôi không phải vì muốn giả làm bạn trai của tôi mà do anh đã lường trước được họ sẽ khiến tôi không vui ở buổi họp lớp nên mới dùng nó làm cái cớ để vào sao? Còn giúp tôi lôi kéo một ít bạn học?”

“Cuối cùng cô cũng hiểu, thật tốt, EQ lại cao hơn một chút rồi.” Trần Mặc Bạch thở dài, nói tiếp “Nhưng mà người ta không dùng “lôi kéo” để nói về chuyện này.”

“Ngay cả điều này cũng biết… anh là người sao?” Thẩm Khê cảm thấy điều này thật kỳ diệu.

“Mấy người họ có nói điều gì khiến cô không vui không?” Trần Mặc Bạch buồn cười mà hỏi lại.

“Không khác gì mẹ tôi, tổng kết lại có ba điều.” Thẩm Khê giơ một ngón tay “Thứ nhất, một người phụ nữ dù có tốt đến đâu cũng phải lấy chồng, nếu không cuộc sống sẽ không được trọn vẹn. Thứ hai, một người phụ nữ tài giỏi có thể tự nuôi sống bản thân cũng không bằng một người đàn ông thành đạt nguyện ý nuôi cô ấy. Thứ ba, tình cảm mà một người đàn ông dành cho một người phụ nữ được đo bằng số tiền mà anh ta sẵn sàng chi cho cô ấy, chứ không phải là niềm yêu thích ưu điểm và tính độc lập của cô ấy. Có lẽ là bởi một người phụ nữ độc lập không cần một người đàn ông cho nên anh ta sẽ không cảm nhận được sự thỏa mãn và ưu việt khi được nuôi dưỡng người khác.”

“Thực ra một người phụ nữ xuất sắc, có năng lực, có vị trí trong xã hội cũng cần một người đàn ông.” Trần Mặc Bạch nói “Người đàn ông mà họ cần là một người hiểu tâm hồn họ, có tấm lòng bao dung và rộng mở. Kẻ có tiền chỉ giàu tiềm lực tài chính nhưng người mà cô cần là người có thể thấu hiểu suy nghĩ của cô.”

“Một người đàn ông như vậy sẽ không thấy áp lực khi ở bên cạnh tôi sao?” Thẩm Khê hỏi.

“Điều này có liên quan rất lớn đến vòng xã giao của một người. Nói cách khác, nếu cô là bạn gái của tôi, tôi sẽ cực kỳ kiêu ngạo mà đưa cô đến trước những người bạn học cũ của tôi mà giới thiệu: Đây là Thẩm Khê, em ấy có hai bằng tiến sĩ ở MIT, đã vậy còn là một kỹ sư rất nổi tiếng trong giới F1. Sau đó tôi có thể mường tượng ra cảnh những người bạn học cũ của mình sẽ đứng lên, nhìn cô với sự tôn trọng rồi nói với tôi: Trần Mặc Bạch, cậu thật giỏi, có một người bạn gái tài giỏi như vậy thì cần phải coi trọng và để ý đấy nhé, cẩn thận không bị chúng tôi cướp đi đó. Bởi vì họ là tinh anh ở phố Wall, là giám đốc tài chính trong các công ty đa quốc gia, có khi là giám đốc điều hành các trang thông tin lớn, còn tôi chỉ là một người không quan trọng lắm, chỉ có thể khoe cô bạn gái giỏi giang của mình ra.” Trần Mặc Bạch vừa dứt lời, Thẩm Khê cũng tưởng tượng ra khung cảnh ấy ở trong đầu, nhịn không được mà nở nụ cười. 

(Phố Wall là một tuyến phố dài tám ô phố trong khu tài chính của hạ Manhattan thuộc Thành phố New York, tiểu bang New York, Hoa Kỳ. Con phố gần như chạy từ phía tây bắc xuống đông nam, bắt đầu từ phố Broadway và kết thúc tại phố South ở bờ sông Đông. Theo thời gian, thuật ngữ “phố Wall” nay nhằm ám chỉ đến thị trường tài chính của Hoa Kỳ nói chung. Nguồn: wiki)

Đưa Thẩm Khê về đến dưới nhà, Thẩm Khê đang định tháo nhẫn xuống thì Trần Mặc Bạch nói: 

“Không cần phải trả lại cho tôi.” Trần Mặc Bạch nói.

“Nó là chiếc nhẫn phỉ thúy mà bà nội để lại cho anh, rất khó có thể mua được trên thị trường…”

“Cô bị ngốc à? Sao tôi có thể đưa chiếc nhẫn phỉ thúy mà bà nội để lại cho cô được? Chiếc nhẫn như thế không có thật, tôi nói bừa thôi. Tôi tình cờ mua được chiếc nhẫn này ở ven đường, có lẽ nó được làm từ pha lê hoặc là pha lê nhân tạo.” Khóe môi Trần Mặc Bạch cong lên, cười cực kỳ xấu xa.

Đôi mắt của Thẩm Khê mở to: “Hả, anh lừa họ!”

“Đúng vậy, tôi lừa họ đó.”

“Nhưng mà… sao anh có thể lừa họ chứ?”

“Tại sao tôi không thể lừa họ? Giang Mạn cũng lừa mọi người, sao tôi lại không thể gạt cô ấy bằng một chiếc nhẫn pha lê?” Tay Trần Mặc Bạch chống đầu, hỏi.

“Giang Mạn lừa mọi người ư?”

“Nếu chồng Giang Mạn thực sự yêu cô ấy như vậy thì tại sao họp lớp xong muộn như vậy rồi mà không đến đón, đã vậy còn không gọi điện thoại? Hơn nữa buổi họp lớp này là vào cuối tuần, nếu anh ta thực sự quan tâm vợ của mình thì tại sao lại không đi cùng? Giang Mạn rất thân thiết với Lý Điềm và Ngô An Tú, cô ấy chịu ảnh hưởng rất lớn từ họ. Nếu chồng hay ở bên cạnh cô ấy, không khiến Giang Mạn thấy vắng vẻ thì cô ấy sẽ khoe đi du lịch ở đâu cùng chồng, làm chuyện gì với chồng chứ không phải khoe chồng mua cho mình những món trang sức quý giá nào.” Trần Mặc Bạch dừng một chút, giọng điệu sâu xa nói: “Không phải có một câu nói thế này sao: đồng hành mới là lời tỏ tình dài lâu nhất.”

“Lời anh nói… thật khó hiểu…” Thẩm Khê nhíu mày.

Trần Mặc Bạch tháo dây an toàn cho cô: “Ừ, về nhà rồi thì ngủ sớm đi. Cô cứ đeo chiếc nhẫn này. Nếu có một ngày cô gặp được người đàn ông tán thưởng tài hoa của cô hơn tôi, càng biết cách đối phó với những người bạn học kia của cô hơn tôi thì hãy tháo nó ra và trả lại cho tôi. Hãy nhắc nhở bản thân, nếu không gặp đúng người thì tuyệt đối không thỏa hiệp.” Đôi mắt của Trần Mặc Bạch ánh lên sự nghiêm túc. Dưới ánh đèn tối tăm của khu chung cư, đôi mắt ấy trong và sâu như một viên hắc diệu thạch.

(Hắc diệu thạch: đá vỏ chai, Black Obsidian, là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ. Obsidian thường được tìm thấy ở rìa của các dòng dung nham rhyolit, vì thành phần hóa học của nó nhiều silica, tạo ra độ nhớt và mức độ trùng hợp của dung nham cao. Nguồn: wiki)

Thẩm Khê lần đầu tiên cảm nhận được sự kiên định trong đôi mắt lúc nào cũng như không quan tâm điều chi của anh. Nếu có thể, cô hy vọng anh có thể dùng đôi mắt ấy nhìn mình lâu một chút, lại lâu thêm chút nữa…

“Ừ, được, cảm ơn anh.” Cảm ơn anh, Trần Mặc Bạch. So với tốc độ như gió, tôi càng muốn cảm ơn sự tồn tại của anh trong giờ phút này. 

Thẩm Khê xuống xe, vẫy vẫy tay rồi đi lên nhà. Đây là lần đầu tiên Thẩm Khê cảm thấy dù cho chỉ có bản thân tiến về phía trước, thì ra mình vẫn có thể kiên cường đến vậy. 

“…Ai muốn em cảm ơn chứ…” Trần Mặc Bạch dùng tay che đi đôi mắt, khóe môi vẽ lên độ cong bất đắc dĩ.

Thẩm Khê về nhà, ngâm nga bước vào nhà tắm. Nhìn thấy chiếc nhẫn được đeo trên tay mình trong gương trong lúc đánh răng, tim cô bỗng dưng thắt lại, nhịp đập của nó cũng trở nên cực kỳ nhẹ nhàng. Tại sao lại vậy? Rõ ràng Trần Mặc Bạch đã nói chiếc nhẫn được làm từ pha lê, tại sao mình lại sợ sẽ làm vỡ nó? 

Thẩm Khê để chiếc nhẫn trong ngăn kéo nhưng lại sợ kéo ra kéo vào sẽ làm hỏng nên lấy ra rồi để dưới gối. Lại sợ lúc mình nâng gối lên sẽ làm chiếc nhẫn rơi xuống đất, Thẩm Khê lại lấy nó ra.

“Để đâu bây giờ? Để đâu bây giờ?” Thẩm Khê để chiếc nhẫn vào trong ví tiền, như thế lúc nào cũng có thể mang nó bên mình. Nhưng mà… nếu như làm mất ví thì sao? Như thế chẳng phải đánh mất luôn tấm lòng của Trần Mặc Bạch sao?

“A… làm sao bây giờ? Để ở đâu đây!”

Trong đầu nảy ra một ý tưởng, Thẩm Khê vào phòng của anh trai, tìm thấy sợi dây đỏ mà anh trai đã đeo thời còn đi học, cô xuyên chiếc nhẫn vào rồi đeo lên cổ.

“Như thế sẽ không thể mất được.” Thẩm Khê yên tâm vỗ vỗ ngực. Cô nhắm mắt lại, câu nói vừa rồi của Trần Mặc Bạch như lại lấp đầy trái tim của Thẩm Khê. 

Đồng hành mới là lời tỏ tình dài lâu nhất.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Khê nghe được câu nói này. Nếu tôi không bao giờ gặp được đúng người thì Trần Mặc Bạch, anh có thể bên cạnh tôi lâu thêm một chút không?

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Mặc Bạch: Vậy nên tôi muốn em biết tất cả những gì tôi đã làm cho em tưởng chừng như rơm rạ không đáng kể, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn chờ một ngày sẽ có một cái cây sinh trưởng trong trái tim em.

Vậy nên các chị em à, thay vì sốt ruột thúc giục Bí Béo khiến mầm đậu hiểu mọi thứ thì hãy từ từ cảm nhận sự che chở của Trần Mặc Bạch.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.