"Ồ----" Bách Doãn cố ý kéo dài âm cuối, sờ cằm: "Phủ định câu sau, vậy là anh thừa nhận tôi nói trúng tâm sự của anh rồi?"
Tiêu Hủ há nửa miệng, cảm thấy tim đập nhanh muốn nhảy ra ngoài.
"Anh buổi tối đi tắm, quần ngủ cũng không mặc, ở trước mặt tôi lắc lư. Tôi không để ý anh, anh liền tới thư phòng, một hồi nữa lại đi ra nhìn nhìn hai mắt." Bách Doãn nói: "Tiêu Hủ, anh nghĩ rằng tôi không biết trong lòng anh nghĩ cái gì?"
Dư vị cao trào như vực sâu không thấy đáy, Tiêu Hủ triệt để sa vào, đứng không vững nữa.
Nhưng bờ ʍôиɠ tê dại rốt cuộc lại bị đánh một cái tát, anh cuộn ngón chân, nghe Bách Doãn nói: "Đứng ngay ngắn vào."
Anh muốn nói "Tôi thực sự đứng không nổi nữa, cậu ôm tôi đến giường đi", cuống họng lại không phát ra được âm thanh, sau ót gối lên vai Bách Doãn, hai mắt tràn ngập tình ɖu͙ƈ không hề nháy mà nhìn Bách Doãn.
Anh căn bản không biết, bộ dáng ấy của mình có bao nhiêu câu dẫn.
Ánh mắt Bách Doãn trầm lại, mím chặt môi giật giật, sau đó gần như tàn nhẫn mà xốc anh lên, đem đầu anh ấn trêи tường, đột nhiên thẳng lưng, bắt đầu một vòng mới thảo phạt.
Nếu như thân thể là một cái lọ chứa, vậy thân thể của anh đã gánh vác không nổi khoái cảm dành cho Bách Doãn. Nước mắt không ngừng tuôn ra, anh hé miệng, dùng run rẩy khóc lóc đáp lại hành động tùy ý của Bách Doãn.
Bên tai, Bách Doãn hình như đang hỏi gì đó, nhưng anh một chữ cũng nghe không rõ, từng tế bào cơ thể đều ra sức tiếp nhận xung kϊƈɦ phía dưới. Anh khóc lóc gọi: "Tiểu Doãn!"
Tiếng nước mát bị một màn này đột ngột làm cho ngưng, anh co quắp trong lồng ngực Bách Doãn, mắc cỡ không dám mở mắt ra, anh vậy mà lại bị Bách Doãn làm đến mất khống chế!
Bách Doãn ôm chặt lấy anh, tϊиɦ ɖϊƈh͙ đều bắn bên trong, nhẹ giọng nói: "Tiêu Hủ, chúng ta đang nói chuyện yêu đương, đúng không?"