Chương 35: Nhân vật phản diện nhà người ta thì đi đòi mạng, còn em thì đòi tiền...
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Jormungand đã bị đánh chết, khiến cho bốn người còn lại của đội xanh không thể nào tin nổi. Phải biết rằng trong đội của họ, Jormungand chính là tiên phong, cứ mỗi khi cần phải chiến đấu, anh ta đều là người đầu tiên ra tay, hơn nữa, hầu như anh ta chưa từng thất thủ bao giờ.
Nhưng mà bây giờ, Jormungand thế mà lại bị một pháp sư đánh chết trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi!?
Tuy rằng đối phương là một kẻ gian xảo, bụng dạ đen tối còn là người chơi hệ chiêu trò bên khoa Lịch Sử, nhưng tình huống như vậy xảy ra vẫn khiến bọn họ khó lòng nào chấp nhận được.
Đáng tiếc, đàn tế ở trên cao đã cản trở tầm mắt của bọn họ, khiến cho bọn họ không thể nhìn thấy được chuyện gì đang xảy ra ở trên đó, chỉ có thể nhìn thấy một ngọn lửa đột ngột bùng lên như pháo hoa, vừa sáng vừa rực rỡ. Sau đó, trước khi bọn họ kịp đến cứu viện, thì Jormungand đã chết mất rồi.
Thật ra tên này là ai?
Mà thứ càng phiền phức hơn chính là đám người khoa Lịch Sử còn không ngừng khiêu khích bọn họ, bọn họ chỉ còn có bốn người thì phải làm sao đây?
Mẹ nó! Ừ, nhất mấy người rồi! Mắc cái gì mà phải tự đề cao mình như thế?
Ngay tại giờ phút này, biểu tượng của đội đỏ ở trên cao giống như là một miếng mồi vừa trắng trợn vừa táo bạo, kèm theo đó là những tảng đá thường xuyên rơi xuống, trông có vẻ rất nguy hiểm, nhưng cho dù bọn họ biết rõ mình sẽ gặp phải nguy hiểm, cũng không thể không đi qua đó.
Bốn người thảo luận một lúc, cuối cùng vẫn quyết định dựa đến đó bằng cách thức phối hợp mà họ quen thuộc nhất.
Theo thói quen của bọn họ, bậc thầy pháo hạng nặng và xạ thủ sẽ lặng lẽ dùng ẩn thân để rời khỏi, đi đến gần đó để tìm một vị trí đủ cao vừa tầm ngắm, tốt nhất là những nơi có kiến trúc che trên đầu, vậy thì vừa có thể tránh được sự quấy nhiễu của mấy tảng đá rơi, lại vừa thuận lợi chi viện cho hai kiếm sĩ tấn công.
Mà hai kiếm sĩ kia phải đứng yên tại chỗ, chờ đến khi nào có tin nhắn được gửi đến từ bên tầm xa, mới có thể xung phong tấn công về phía đàn tế.
Bọn họ có tận hai người, cho dù sát thương của pháp sư kia có cao đến đâu, cũng không thể đánh chết được họ trong thời gian ngắn, hơn nữa còn có xạ thủ và bậc thầy pháo hạng nặng chi viện theo tầm xa, cho dù là muốn bắt người hay phá biểu tượng thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Cũng may nơi này có rất nhiều công trình xây dựng, chúng khiến tầm mắt của họ bị hạn chế, nhưng đồng thời cũng có thể làm cho Tiêu Chỉ ở trên đàn tế không thể nhìn thấy hành động của bọn họ.
Xạ thủ và bậc thầy pháo hạng nặng đồng hành suốt cả quãng đường, bọn họ đều là những người chơi vô cùng thuần thục, nên chỉ cần dựa vào kinh nghiệm của bản thân là đã có thể tìm ra được vị trí thích hợp để ngắm bắn một cách nhanh chóng.
Đây là một nơi rất cao, trên đỉnh đầu còn có trần nhà chắc chắn che đậy.
Nhìn từ nơi này cũng có thể nhìn thấy được dàn tế, chỉ tiếc là nó hơi thấp, nên không thể nhìn thấy rõ tình hình trên đó, cũng không có cách nào phá hủy được biểu tượng, nhưng lại có thể nhìn thấy bóng dáng của tên pháp sư đang đứng một mình trên đàn tế, chỗ này rất thích hợp cho việc chi viện.
Bậc thầy pháo hạng nặng và xạ thủ thủ sẵn thế, ra hiệu đã sẵn sàng.
*
Tiêu Chỉ đứng yên ở thành hoang lâu như vậy rồi, tất nhiên mấy lời cậu nói ra không phải chỉ để chọc tức, cậu đã điều tra hết hoàn cảnh ở gần đó từ lâu, nên cũng biết nơi nào là nơi thích hợp nhất để ngắm bắn tầm xa.
Thật ra bóng người đang đứng trên đài lúc này chỉ là đồ giả, chẳng qua chỉ là bản sao do Tiêu Chỉ dùng Ảo Ảnh Lửa để tạo ra, còn thân thể thật sự của cậu thì đã tránh khỏi cái điểm ngắm bắn kia từ đời nào rồi, mà khoảng cách này lại chính là phạm vi di chuyển tối đa của Ảo Ảnh Lửa.
Lúc nãy Tiêu Chỉ vẫn luôn dùng lời lẽ để kích thích tiểu đội năm người, khiến cho thần kinh của bọn họ căng thẳng, còn phải chịu áp lực liên tục, sau đó cậu lại bất ngờ đánh chết tên thích khách đến thám thính tình hình, lập tức kích nổ áp lực.
Cứ như vậy thì trong lòng bọn họ Tiêu Chỉ sẽ trở thành một đối thủ khó lường, hơn nữa còn rất khó chống lại.
Sau khi cậu tạo đủ áp lực tâm lý cho đám người này rồi, bọn họ sẽ không dám tùy tiện xông lên lấy cứng chọi cứng với cậu, mà sẽ suy xét kỹ càng cẩn thận hơn nhiều. Sắp xếp chi viện tầm xa tại một vị trí an toàn, còn các kiếm sĩ thì đối đầu trực tiếp với cậu, đúng là một quyết định sáng suốt.
Nhưng bọn họ lại không hề biết rằng, cách bố trí này rất hợp ý Tiêu Chỉ.
*
Sau khi bậc thầy pháo hạng nặng đã thủ sẵn thế, biến cố lại đột nhiên xảy ra.
Một bóng người giống y như đúc với cái bóng trên pháo đài bỗng vọt ra từ vách tường đổ nát, vừa đối mặt đã tặng cho bậc thầy pháo hạng nặng mấy quả cầu lửa.
Vị trí bậc thầy pháo hạng nặng là một vị trí có lực tấn công tầm xa rất cao, sát thương gây ra rất khủng khiếp, nhưng khả năng phòng ngự và tính cơ động đều chỉ là lót giày cho người ta, cũng một chín một mười với cơ thể yếu nhớt của mấy mục sư. Quả cầu lửa ấy nện thẳng vào người cậu ta, hiệu quả còn kinh khủng hơn khi bị thích khách đâm cho một nhát nữa.
Bậc thầy pháo hạng nặng sửng sốt, cậu ta không biết tên pháp sư này đã dùng cách nào để đến đây, nhưng chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc cậu ta nâng khẩu pháo lên rồi bắt đầu phản công.
Phản ứng của tay xạ thủ cũng rất nhanh nhạy, hắn ta giơ họng súng lên ngay lập tức, nhắm thẳng vào người vừa mới xuất hiện bất thình lình kia, chuẩn bị bóp cò.
Ngay lúc đó, một luồng ánh sáng xuất hiện ngay bên cạnh xạ thủ, thứ đó chỉ to bằng bàn tay, toàn bộ đều được tạo thành từ ngọn lửa, lại còn đang bay lơ lửng trên không trung.
Xạ thủ cảm thấy không ổn, cái giống này chính là Hỏa Tinh Linh, đây là một loại kỹ năng triệu hoán của pháp sư, thường được dùng để quấy nhiễu những người có khả năng ngắm bắn tầm xa, ví dụ như là...hắn ta vậy.
Mẹ nó, cái thằng pháp sư này sao lắm kỹ năng thế?
Hỏa Tinh Linh nhìn hắn ta rồi mở miệng: "Khè~phụt"
Miệng nó bỗng phun ra một ngọn lửa, mà ngọn lửa đó lại bay chính xác vào tay của xạ thủ, trông giống hệt như nhổ nước miếng, khiến cho phát súng chuẩn bị bắn ra của hắn ta thất bại ngay lập tức.
"Phụt..."
"Phụt..."
"Phụt..."
Miệng Hỏa Tinh Linh liên tục phun cầu lửa, tuy rằng không gây ra sát thương gì lớn, nhưng lại ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến khả năng ngắm bắn của xạ thủ, khiến mấy đòn tấn công của hắn ta khó mà đạt được hiệu quả.
Chuyện này khiến cho xạ thủ cảm thấy cực kỳ khó chịu, hắn ta ra sức né tránh để thoát khỏi sự truy kích của Hỏa Tinh Linh, nhưng cái giống ôn này lại y hệt như bã kẹo cao su dính trên tóc vậy, dính chặt đến mức hắn ta chẳng thể nào gỡ ra nổi.
Tốc độ tấn công của Hỏa Tinh Linh càng lúc càng nhanh hơn, nhưng cũng đồng nghĩa với việc thời gian tồn tại của nó cũng mỗi lúc một ngắn đi, nếu dùng tốc độ này mà giữ được mười giây liên tục đã là hết cỡ rồi.
Nhưng chỉ cần mười giây là đủ rồi.
Thậm chí còn không cần đến mức đó.
Bậc thầy pháo hạng nặng không có ưu thế cận chiến như thích khách, một khi bị đến gần, thì khẩu pháo cậu ta khiêng sẽ giống như là cây cột làm cho người ta di chuyển bất tiện vậy, thế là số phận còn tệ hơn cả pháp sư.
Tiêu Chỉ không hề kéo giãn khoảng cách với cậu ta, thậm chí ngay cả đi cũng lười, dứt khoát bắn tung chiêu cầu lửa bùng nổ vào người cậu ta ở khoảng cách gần, tình hình bây giờ cũng chẳng cần chú ý gì đến chuyện dùng chiêu thức có hiệu ứng nổ tưng bừng hay không, chỉ cần đánh nhanh thắng nhanh, đánh chết là xong chuyện.
Đáng thương cho cậu bạn bậc thầy pháo hạng nặng kia, cứ như vậy mà ngã xuống giữa những tiếng ầm ầm vang dội và ánh sáng chói lóa.
"Đội đỏ [7654321] hạ gục đội xanh [Cho tôi mượn ít tiền được không?]."
Khi họ nhìn thấy hiệu ứng ánh sáng chói lóa của mớ cầu lửa bùng nổ kia, hai tên kiếm sĩ đã nhận ra tình hình không ổn...đội tầm xa bên kia đã bị mai phục, nhưng chuyện này cũng chứng tỏ rằng bên phía biểu tượng hiện giờ đang không có ai trông chừng.
Bọn họ nhìn nhau, vội vàng thoát khỏi trạng thái ẩn thân rồi chạy thật nhanh, mục tiêu chính là nhắm thẳng về đàn tế.
Sau khi giải quyết xong bậc thầy pháo hạng nặng, Tiêu Chỉ biết chắc rằng vị trí của mình sẽ bị bại lộ, thế nên bắt buộc cậu phải quay về chỗ biểu tượng trước khi nó bị phá hủy.
Đây chính là điểm bất lợi khi chỉ có một mình.
Nhưng xạ thủ đã nhìn ra được ý đồ của Tiêu Chỉ, hắn ta chỉ cần cầm chân đối phương ở đây, để tạo cơ hội cho hai kiếm sĩ bên kia có thể phá hủy biểu tượng một cách thuận lợi, thì phần thắng của trận đấu này chắc chắn sẽ thuộc về khoa Cơ Giáp của bọn họ.
Hỏa Tinh Linh vẫn còn ở đó quấy nhiễu hắn ta, nhưng cũng chẳng sao cả, hắn ta còn có kỹ năng khác cơ mà.
Tiêu Chỉ nhìn thấy trong tay xạ thủ xuất hiện một vật có hình dạng như nòng súng, bên trên còn có một cái nút. Cậu vừa nhìn đã nhận ra đây là át chủ bài mạnh nhất của xạ thủ - Đạn Tự Bạo.
Nghĩa trên mặt chữ, thì đây chính là thứ sẽ kéo cả mình và đối thủ cùng nhau đi gặp ông bà tổ tiên, đạt được thành tựu sống không cùng chăn nhưng chết cùng huyệt.
Sở dĩ kêu nó là Đạn Tự Bạo mà không kêu là lựu đạn là vì cái thứ này mang sát thương rất cao, phạm vi nổ cũng rất rộng, hơn nữa, thời gian kích nổ của nó lại ngắn, chính vì thế, việc nó có thể khiến đối thủ nổ chết hay không thì còn chưa dám chắc, nhưng chắc chắn trăm phần trăm là người dùng đòn này sẽ chết trước.
Manh mối về Đạn Tự Bạo trên đại lục này rất ít, đây là một kỹ năng vừa khó kiếm lại còn có độ khó cao, không ngờ rằng tên này lại có thể thu được kỹ năng này luôn đó trời!
Xạ thủ đột nhiên đánh về phía Tiêu Chỉ, đồng thời cũng ấn vào cái nút trên Đạn Tự Bạo.
Nếu như có thể thuận lợi lấy được đầu của tên pháp sư này, thì chiến thắng sẽ thuộc về bọn họ. Nhưng nếu không thuận lợi thì cũng chẳng sao, bởi vì chỉ cần cầm chân được tên pháp sư ở đây thì biểu tượng sẽ rơi vào tay họ, vậy cũng giống như là bọn họ đã chiến thắng rồi.
Nhưng hắn ta lại không ngờ rằng, pháp sư kia bỗng nhiên mỉm cười với mình, sau đó cứ lặng yên đứng đó nhìn hắn ta.
Trong lòng xạ thủ đột nhiên xuất hiện cảm giác không ổn lắm, nhưng thời gian đã không còn kịp nữa, vì để đảm bảo hiệu quả của kỹ năng này, hắn ta bèn dùng hết sức ôm chặt lấy tên pháp sư kia, không thể để cho tên này rời khỏi đây được.
Nhưng bóng người hắn ta đang ôm bỗng nhiên vỡ nát, biến thành một ngọn lửa, sau đó biến mất.
Hình ảnh đó còn rất duy mỹ nữa cơ.
Lòng xạ thủ đã nguội lạnh, không xong rồi, lại dùng Ảo Ảnh Lửa.
Rốt cuộc là tên này đã thi pháp lúc nào?
Hắn ta còn chưa kịp suy nghĩ kỹ lại, thì thời hạn của Đạn Tự Bạo đã hết, chỉ trong nháy mắt, một trận nổ mạnh kèm theo âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng khắp khu phế tích, kéo theo toàn bộ đá vụn bay lên trời cao.
"Đội xanh [Phong Nguyệt] đánh bại đội xanh [Phong Nguyệt]."
Đạn Tự Bạo đồ ha, bạo cái cục sh*t ấy.
*
Lúc này, các kiếm sĩ vừa mới liều mạng thoát khỏi trạng thái ẩn thân để lao về đàn tế đã leo lên được nửa cái cầu thang, ngay bây giờ, bọn họ không thể nhìn thấy tình hình ở trên đàn tế, nhưng vẫn cứ ra sức leo lên.
Tiếng nổ kịch liệt nhưng ngắn ngủi ấy đã thu hút sự chú ý của bọn họ, là đồng đội nên bọn họ cũng biết rất rõ, đây chính là kỹ năng "Đạn Tự Bạo" của Phong Nguyệt, nếu như tình hình không đến mức chẳng thể làm gì khác được, tên đó sẽ không bao giờ dùng kỹ năng này.
Mọi chuyện đã rất rõ ràng, Phong Nguyệt đang cố gắng tạo cơ hội cho bọn họ.
Nhưng tiếng thông báo tiếp theo của hệ thống đã cho bọn họ biết rằng đồng đội của mình không thể thành công, bởi vì tên pháp sư của đội đỏ vẫn còn sống nhăn răng!
Đúng thật là âm hồn bất tán!
Nhưng ngay lúc này, đội xanh chỉ còn lại hai người bọn họ. Trong lòng hai người đều cảm thấy rất nặng nề, rõ ràng bọn họ có tận năm người, hơn nữa còn phối hợp với nhau rất ăn ý, vốn có thể chiếm được mọi ưu thế trong trận đấu này, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà ba người đã bị loại, đến tận bây giờ bọn họ vẫn cảm thấy chuyện này không chân thực một chút nào.
Uống Sữa Bò Suốt Mà Không Cao nhịn không nổi nữa, bèn nói: "Chỉ còn lại hai chúng ta."
Salen nhìn đồng đội mình: "Đừng hoảng, đi."
Cùng lúc ấy, cầu lửa bỗng không ngừng bay từ trên cao xuống, trút hết vào bọn họ, cầu lửa cứ trút xuống liên tục, giống như một trận mưa to, cứ liên miên không chịu chấm dứt.
Bước chân của hai người lập tức khựng lại, không thể không bắt đầu né tránh.
Bóng dáng của Tiêu Chỉ xuất hiện bên cạnh đàn tế, mỉm cười nhìn xuống hai người họ: "Tiếp đãi không chu đáo, để mọi người đợi lâu rồi."
Uống Sữa Bò Suốt Mà Không Cao vừa quay cuồng vừa mắng: "Mẹ nó! Mày còn có hứng thú để diễn à!"
Salen: "Diễn nhiều bị sét đánh đấy."
Giọng Tiêu Chỉ vẫn rất bình tĩnh: "Tại sao không? Dù sao thì tôi cũng đâu có phải lăn lộn ở dưới đó."
Khi xạ thủ lấy Đạn Tự Bạo ra đánh về phía Tiêu Chỉ, thì cậu đã dùng Ảo Ảnh Lửa để quay trở lại đàn tế.
Lúc này cậu có được cả ưu thế địa hình lẫn khoảng cách, cứ từ trên cao nhìn xuống, lại không cần phải lo đến chuyện có kẻ địch ẩn nấp, nên mới ném cầu lửa xuống hào phóng như vậy đấy chứ.
*
Vẻ mặt của Tiêu Chỉ đang đứng giữa sân vẫn rất nhẹ nhàng thoải mái, hai người bị cầu lửa tấn công ở bên dưới không rảnh để đếm, nhưng khán giả trên kia thì có bận chút nào đâu!
"18 19 20 21..."
"ĐM!!! Số phát nổ liên tiếp của cậu ta có thể so với vị đại lão áo đen kia luôn kìa!"
"Tôi càng ngày càng tin rằng cậu ta là vị kia..."
"Còn chưa nhìn thấy Cơn Lốc Lửa mà, chờ chút đi, tui sợ bị vả mặt lắm má..."
Một sinh viên bên khoa Lịch Sử đứng bên cạnh Ngải Eistein thò đầu ra hỏi anh: "Ngải sư đệ, hoàn cảnh của tiểu sư đệ nhà các cậu là thế nào vậy?"
Ngải Eistein chỉ cười mà không nói: "Anh cứ xem sẽ biết."
Nói thì nói vậy, nhưng giờ phút này nội tâm anh cũng đang rít gào: Tiểu sư đệ à! Em đang làm cái gì vậy!!
*
Uống Sữa Bò Suốt Mà Không Cao và Salen cứ liên tục né cầu lửa, hai người đều hiểu rất rõ, nếu muốn cận chiến thì bọn họ bắt buộc phải đến được chỗ pháp sư. Nhưng cứ tiếp tục như vậy, thì bọn họ cũng chỉ còn đường bị ném cho nát bấy mà thôi.
Hai người trao đổi bằng ánh mắt, sau đó lặng lẽ thay đổi đội hình.
Uống Sữa Bò Suốt Mà Không Cao mang vóc dáng cao lớn đứng ở phía trước, mở ra kỹ năng "Dũng Cảm" để giảm sát thương, một luồng sáng màu vàng bao phủ quanh người cậu ta, trong một thời gian ngắn, số thương tổn mà cậu ta phải chịu sẽ giảm đi 40%, có thể làm người đi gánh sát thương.
Còn ở phía sau, Salen dùng cơ thể của Uống Sữa Bò Suốt Mà Không Cao che mình lại, mở ra kỹ năng gia tăng sát thương "Phúc lành của dũng sĩ", ngay lập tức, kiếm của y đã lập lòe ánh đỏ. Trong khoảng thời gian ngắn, lực chiến của y sẽ được tăng lên tận 50%, tốc độ cũng sẽ nhanh hơn đến 20%.
Chỉ cần bọn họ có thể tiếp cận pháp sư thành công, họ tin chắc rằng mình có thể tốc chiến tốc thắng.
Lớn lên với nhau từ nhỏ, nên hai người bắt đầu đột kích về phía đàn tế gần như là cùng một lúc, trong quá trình đột kích, bất cứ kỹ năng khống chế nào cũng không có hiệu quả đối với họ.
Hai bóng người một trước một sau lao về phía Tiêu Chỉ trên đàn tế.
Đối mặt với tình hình hai người đồng loạt tấn công, Tiêu Chỉ bèn dừng ném cầu lửa xuống, cậu biết rằng bọn họ đang muốn tốc chiến tốc thắng, sát thương của cầu lửa cũng sẽ bị kiếm sĩ phía trước chặn lại, nên không thể đạt được hiệu quả như mong muốn.
Không thể để bọn họ xông lên đàn tế, trong hai người này chỉ cần có một người bắt được Tiêu Chỉ, thì người kia sẽ có cơ hội phá hủy biểu tượng, đến lúc đó chỉ dựa vào một mình Tiêu Chỉ thì khó mà ngăn cản được bọn họ.
Cậu thay đổi tư thế, ngay cả động tác thực hiện phép thuật cũng rất phức tạp, nhưng cậu lại có thể làm vừa nhanh lại vừa bình tĩnh, không hề có một chút sai sót nào, giống hệt như một màn biểu diễn ảo thuật vậy. Đồng thời, môi của cậu cũng liên tục khép mở, ngâm tụng một đoạn thần chú vừa khó đọc lại vừa thần bí.
Theo động tác của Tiêu Chỉ, bầu trời trên đỉnh đầu cậu càng lúc càng trở nên u ám.
Bỗng nhiên giữa không trung nứt toạc ra một cái miệng đen ngòm, vô số thiên thạch bắn ra từ bên trong, bắn thẳng về phía hai người đang hùng hổ tấn công về phía này.
Khác hẳn với số đá rơi trong sân, tất cả những thiên thạch đó đều được bao phủ bởi một ngọn lửa cháy rực, khi xẹt qua không trung theo đường cong còn kéo theo nhiệt độ cực cao, tỏa ra hơi thở nguy hiểm.
Thiên Tai.
Kỹ năng này được mệnh danh là chiêu thức ảo ma nhất của pháp sư hệ hỏa. Không chỉ có chiêu thức vô cùng lộng lẫy thần bí, mà còn có uy lực rất kinh khủng, hơn nữa phạm vi tấn công cũng lớn, có thể nói là một chiêu xử được N bạn nhỏ.
Tuy rất khó kiếm được Thiên Tai nhưng nó lại có uy lực rất khủng, trong lịch sử ZERO, chẳng được mấy người chơi có được nó, cho dù là nhóm pháp sư pháp sư vĩ đại trong Tháp Phép Thuật, chưa chắc là ai cũng có được nó.
Nhưng khuyết điểm của Thiên Tai cũng lộ ra rất rõ, thứ nhất là động tác thực hiện rất khó, thứ hai là thần chú dài dòng, hơn nữa cũng không thể phạm sai lầm hoặc di chuyển trong quá trình thực hiện, nên nó có yêu cầu rất cao đối với hoàn cảnh và người thực hiện.
Ngoài ra, sau khi dùng Thiên Tai sẽ tiêu tốn tất cả pháp lực của người thực hiện nó, thế nên sau khi pháp sư thực hiện xong Thiên Tai sẽ không còn sức lực để chiến đấu nữa, nhưng có lẽ là kẻ địch của pháp sư khi ấy cũng đã đi chầu trời mất rồi.
Lần này khán đài lập tức vỡ òa.
"Mẹ ơi, là Thiên Tai! Không phải là tui ăn phải nấm độc nên xuất hiện ảo giác rồi đó chứ?!"
"Tui nhớ năm đó Hỏa Thần cũng dùng chiêu này trong trận chiến thành danh!"
"Bây giờ ai còn nói cậu ta không phải áo đen nữa, tui sẽ đánh cho thành cái đầu chó!"
"Đây không phải là trận chiến hữu nghị của tân sinh thôi sao?!! Có cần "ra dẻ" vậy không? ĐM!! Tôi còn tưởng tôi đang xem trận đấu trên đỉnh Vinh Quang hàng năm ấy chứ!"
.....
Giờ phút này hai người đang phải nghênh đón chính diện chiêu Thiên Tai của Tiêu Chỉ còn cảm thấy hoảng loạn hơn đám người trên khán đài gấp mấy lần, bởi vì bọn họ đã có thể trải nghiệm trực tiếp cảm giác dùng mặt để hứng thiên thạch.
Đây mới đúng là cái chết lừng lẫy mà một người đàn ông thực thụ nên có.
"Rầm rầm..."
Chỉ trong giây lát, đám thiên thạch đầy trời đã điên cuồng bay về phía bọn họ, vành đai thiên thạch mang theo ngọn lửa cháy rực rơi xuống với khí thế như muốn hủy diệt trời đất.
Sát thương của Thiên Tai không phải chỉ có một lần, mà là khi mỗi viên thiên thạch rơi xuống đều mang theo uy lực to lớn, có thể cộng dồn sát thương, nếu như bị nó đâm vào nguời thì sẽ rơi vào trạng thái choáng váng ngay lập tức, kéo theo đó là buff bỏng rát khiến người ta không ngừng tụt máu, sau đó lại phải đón thêm vài viên thiên thạch nữa.
Khi Salen đối mặt với thiên thạch rơi xuống thì đã tuyệt vọng, thiên thạch thật sự quá nhiều, nhiều đến mức bao phủ toàn bộ phạm vi bên cạnh y, rất khó tránh, hơn nữa khi chúng đâm vào người sẽ bị choáng váng, có bao nhiêu kỹ năng hóa giải đều chẳng thể dùng được nữa.
Sau vài lần giãy dụa, cuối cùng y cũng chỉ đành bất lực ngã xuống.
"Đội đỏ [7654321] đánh bại đội xanh [Salen]."
Nhưng Uống Sữa Bò Suốt Mà Không cao vẫn ngoan cường đứng đó.
Trước khi cậu ta đột kích đã bật buff giảm sát thương, giúp cho cậu ta giảm được một lượng lớn sát thương phải nhận. Khi đối mặt với thiên thạch, có lẽ là do may mắn, nên đa số thiên thạch đều bay qua kia chăm sóc cho Salen, nên số thiên thạch đập vào người cậu ta cũng không nhiều lắm, thế nên mới còn dư lại được ít máu.
Tuy rằng máu vẫn liên tục giảm xuống do buff bỏng rát, không bao lâu nữa sẽ quay về con số không, nhưng bây giờ cậu ta đã có thể đứng trước mặt Tiêu Chỉ.
Toàn bộ người trên lục địa này đều biết, Thiên Tai sẽ rút đi một lượng lớn pháp lực của người thực hiện nó, nhưng trên chiến trường lại không thể dùng vật phẩm bổ sung pháp lực, nên chỉ có thể khôi phục theo cách tự nhiên, thế nên bây giờ Tiêu Chỉ làm gì còn thời gian để từ từ khôi phục pháp lực nữa đâu?
Một tên pháp sư không thể giải phóng pháp thuật thì còn chiến đấu gì được nữa?
Uống Sữa Bò Suốt Mà Không Cao nở một nụ cười phấn khởi, cậu ta nắm chặt trường kiếm của mình, dốc hết toàn lực nhắm về phía biểu tượng.
Chỉ cần đi về phía trước thêm một chút, chỉ thêm một chút nữa thôi là cậu ta đã có thể phá hủy được biểu tượng, có thể giành được chiến thắng rồi!
Chỉ cần tồn tại được thêm vài giây nữa, vậy cũng đủ rồi.
Bóng dáng của kiếm sĩ và pháp sư hòa vào nhau, cậu ta không hề do dự, trực tiếp đưa lưng về phía đối thủ, bởi vì trong mắt cậu ta, đối phương đã chẳng còn chút lực uy hiếp nào nữa rồi.
Bỗng nhiên, Uống Sữa Bò Suốt Mà Không Cao cảm thấy gáy mình đau đớn, sau đó mọi thứ trước mắt đột ngột tan biến.
Suy nghĩ cuối cùng của cậu ta chỉ còn lại một câu: Chuyện gì đã xảy ra?
"Đội đỏ [7654321] hạ gục đội xanh [Uống Sữa Bò Suốt Mà Không Cao]."
Tiêu Chỉ nhìn vào thân thể đang dần biến mất của Uống Sữa Bò Suốt Mà Không Cao, yên lặng cất Truy Hồn Giả trong tay đi, khả năng gây ra sát thương vật lý của nó đúng là không đùa được đâu.
Đám người khoa Cơ Giáp trên khán đài: "..."
Timgard: "..."
Vãi!! Họ lại nhớ đến nỗi sợ hãi khi bị ba triệu chi phối.
Bởi vì quân số của đội xanh đã về không, nên trận đấu này sẽ kết thúc, thắng lợi cuối cùng thuộc về đội đỏ.
Bạch Ngôn mỉm cười nhìn Timgard, không hiểu sao nụ cười này lại chân thành đến bất ngờ: "Anh nói đúng, khi đứng trước sức mạnh chân chính, thì âm mưu và may mắn đều chẳng có nghĩa lý gì cả."
Timgard: "..."
Lần đầu tiên anh ta cảm thấy lời nói của mình đáng ghét đến vậy.
*
Sau khi trận đấu kết thúc, di tích đấu trường sẽ đóng lại như ban đầu, Tiêu Chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, sau đó cậu đã bị dịch chuyển ra khỏi đấu trường.
Chào đón cậu chính là ánh mắt nhiệt tình của mọi người, giống như là đang nhìn một sinh vật sắp bị tuyệt chủng đến nơi vậy.
Timgard bước ra khỏi đám người rồi đi về phía cậu, lên tiếng đầu tiên: "Tiêu học đệ, có nghĩ đến chuyện chuyển khoa không?"
Có lẽ là do sự khác biệt văn hóa giữa hai khoa, cho nên giữa cách xưng hô của khoa Lịch Sử và khoa Cơ Giáp cũng khác nhau, đương nhiên, cũng rất có thể là do bọn họ cố ý, không thèm giống với đám người bên khoa Lịch Sử.
Timgard đứng trước mặt tiêu Chỉ, mái tóc vàng rực rỡ như mặt trời: "Khoa Cơ Giáp rất thích hợp với những người có thiên phú chiến đấu như cậu, đàn ông đích thực nên cống hiến hết mình vào những trận đấu nảy lửa, về với chúng tôi đi, khoa của chúng tôi chính là ngành đứng đầu trong những ngành mơ ước của cánh mày râu khắp cả tinh tế này!"
Bạch Ngôn cũng đi đến, bắt đầu đối chọi gay gắt với Timgard: "Vị trí thứ hai chính là ngành làm giàu trong một đêm của học viện Thương mại Tinh Hà, có hơn một nửa số sinh viên tốt nghiệp đã bị tống vào tù, chứng tỏ rằng bảng xếp hạng này không đáng tin chút nào đâu."
Timgard nổi giận trừng Bạch Ngôn: "Cậu không nhìn ra đây là một thiên tài chiến đấu sao? Nếu như cứ ở lại khoa Lịch Sử các người thì chắc chắn rằng tài năng của cậu ấy sẽ bị mai một."
Mặt Bạch Ngôn vẫn không đổi sắc: "Tiêu sư đệ đây là một nhân tài chiến thuật có thiên hướng lịch sử, nếu như bước vào khoa Cơ Giáp chỉ biết đánh nhau cả ngày mới là làm mai một tài năng của cậu ấy."
Timgard quyết định làm lơ Bạch Ngôn, anh ta quay đầu lại nhìn Tiêu Chỉ: "Học đệ à, vì sự phát triển tương lai của cậu, cậu phải cẩn thận suy nghĩ lời đề nghị của tôi."
Tiêu Chỉ: "Chuyện này...Khoa Cơ Giáp có được chính phủ trợ cấp không ạ?"
Timgard: "Không có..."
Tiêu Chỉ: "Vậy khoa mình có thể chơi game khi đi học không?"
Timgard: "Không thể..."
Vẻ mặt Tiêu Chỉ lộ rõ sự tiếc nuối: "Vậy thôi ạ."
Timgard: "..."
Mẹ nó, cậu đi học vì cọ tiền trợ cấp của chính phủ với được chơi game thật à?!
Nhận ra bản thân mình đã gặp phải một tên chúa tể cá mặn, Timgard cảm thấy thật bất lực, sau đó chỉ có thể vội vàng dẫn đám người bên khoa Cơ Giáp bỏ đi.
Đã không còn đối thủ một mất một còn ở đó nữa, mọi người bên khoa Lịch Sử trở nên sôi động hơn rất nhiều.
"Tiêu sư đệ, cậu thật sự là pháp sư áo đen kia sao?"
"Tiêu sư đệ ơi, cậu có thể biểu diễn 22 phát cầu lửa bùng nổ lần nữa được không?"
"Tiêu sư đệ ới ơi, sao cậu có thể tìm được Thiên Tai với Cơn Lốc Lửa thế? Vậy cậu cảm thấy anh đây còn cơ hội nào không?"
Sau khi Tiêu Chỉ ứng phó với đám học trưởng học tỷ rồi cả bạn học xong, cậu cảm thấy da đầu của mình đã dựng thẳng lên mất rồi, cái nhóm người xấu bụng này mỗi khi nhiệt tình là khiến cho người ta chịu hong có nổi luôn á.
Cuối cùng, chỉ còn lại ba sư huynh đệ cùng nhau quay về trận pháp Dịch Chuyển.
Ngải Einstein nói với Tiêu Chỉ: "Tiểu sư đệ giỏi ghê, dạy được cho đám người bên khoa Cơ Giáp biết thế nào là hiện thực phũ phàng luôn rồi ấy."
Tiêu Chỉ cười: "Nói vậy thì khác nào em là phản diện đâu chứ?"
Ngải Einstein sợ người xung quanh nghe thấy nên đè thấp giọng nói xuống: "Gần đây uy danh của ngài Thư ký vang dội lắm đấy, anh và vài người bạn đều bị em moi sạch túi rồi."
Vi Địch nhẹ nhàng nói: "Nhân vật phản diện nhà người ta thì đi đòi mạng, còn em thì đòi tiền..."