Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Chương 8: Thiếu nữ kì lạ



Mấy ngày sau,Thẩm Hi Dao nghe lời Tô Tư Mộc mà không ra khỏi phòng dù là nửa bước,thật là là vì y không đi được thôi.Bàn chân y cứ run rẩy mỗi khi chạm đất

Khó chịu thật

Không được đi đâu khiến Thẩm Hi Dao cảm thấy rất chán nản,chuyện đó sẽ không có gì nếu trên tay y là một chiếc điện thoại,nhưng đó là điều mà nghĩ thôi cũng biết sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực rồi

Trong lúc nhìn trời nhìn đất nhìn mây thì bất giác Thẩm Hi Dao lại thèm đồ ngọt.Y cực kỳ thích ăn bánh ngọt hay kẹo đường,nói chung chỉ cần là đồ ngọt y đều có thể ăn hết

Thẩm Hi Dao thấp giọng:“Tuyết Tuyết”

Tinh Tuyết Tuyết đang phê duyệt sổ sách kế bên,nghe y gọi thì quay qua nhìn:“Sư tôn,người không khỏe chỗ nào sao?”

Đáng lẽ ra phải có một phòng riêng để ngồi duyệt sổ sách,nhưng phong chủ Áng Ngọc Phong của các đời trước đều tự tay duyệt nên cảm thấy để trong phòng mình luôn cho tiện

Có lẽ họ chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày đệ tử chưa mọc đủ lông đủ cánh mà lại thay mặt phong chủ đương nhiệm làm chuyện này

Cô nhóc này bây giờ vẫn còn khá nhỏ tuổi,vậy mà ngồi duyệt sổ sách cả ngày vẫn không kêu ca gì,ngược lại hình như còn khá chăm chú và nghiêm túc.Thẩm Hi Dao thật sự không muốn làm phiền nhưng y không thể cưỡng lại cơn thèm của mình

“Con xuống núi mua cho vi sư ít đồ ngọt được không?”.Chưa để Tinh Tuyết Tuyết trả lời y đã nói tiếp:“Hay là con không đi cũng được…nhưng ta hơi thèm”

Trong tích tắc,ánh mắt của Tinh Tuyết Tuyết chợt thay đổi:“Người muốn ăn đồ ngọt bây giờ luôn ạ?”

Thẩm Hi Dao:“Nếu con không muốn đi cũng được,chẳng qua vi sư buồn miệng thôi”

Tinh Tuyết Tuyết khẽ mỉm cười,đặt cây cọ xuống gác mực:“Không có gì đâu,nếu người muốn thì con sẽ đi ngay”

Nói đoạn cô nhóc đó quay người bước đi,nhưng chưa đi được mấy bước thì khựng lại,quay mặt lén nhìn Thẩm Hi Dao,miệng muốn nói gì đó

Thẩm Hi Dao thì đã trở người vào tường nhắm mắt từ lâu rồi,dù vậy y vẫn cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của Tinh Tuyết Tuyết

Do quá khó chịu nên y khẽ liếc nhìn,cơ mà không có ai,chắc là y tự suy nghĩ nhiều rồi



————-

Trấn gần nhất cũng cách Ngũ Điệp Sơn không xa,chỉ tốn một ít thời gian ngự kiếm là đến được đó ngay

Cũng như Lâm Mi Hoạ,Tinh Tuyết Tuyết được chào đón không kém.Bởi nhờ Ngũ Điệp Sơn giúp đỡ mà trấn này từ một nơi thường xuyên bị ma quỷ quấy rầy thì đã có thể an cư lạc nghiệp một cách yên bình

Đối với họ công của Ngũ Điệp Sơn rất lớn,vì vậy họ phải đền đáp ân nhân của mình.Không cần biết người đó có thân phận như thế nào,chỉ cần mặc đồng phục của một trong số năm phong thì đều được hoan nghênh

Tinh Tuyết Tuyết đi đến đâu là cứ y như rằng bị người ta bao vây đến đó

“Mặc đồ này vậy chắc là đệ tử của Áng Ngọc Phong rồi,mà tiên sư vẫn còn trẻ vậy sao?”

“Đúng là không biết gì cả,Ngũ Điệp Sơn phải nuôi dưỡng nhân tài từ khi còn nhỏ chứ”

“Tiên sư,mau nhận trái cây của tôi đi,trái nào trái nấy đều to tròn mọng nước”

“Tiên sư,bên tôi còn có thịt heo tươi đây,ngài cầm lấy đi,coi như chúng tôi cảm ơn Ngũ Điệp Sơn”

“Tinh Tuyết Tuyết…”

“Tiên sư…”

Tinh Tuyết Tuyết đứng giữa tình thế rất khó xử,đột nhiên trong đầu hiện lên một cách thoát khỏi đám đông này

Cô nhóc ho nhẹ:“Lần này Tuyết Tuyết con xuống đây là vì nhận lệnh bắt một loại tà ma,nghe nói con này rất thích đám đông,nó có thuật nguỵ trang rất tốt…”Tinh Tuyết Tuyết nói:“Khi có đám đông nó sẽ thừa thời cơ mà hòa vào để hút máu,điều đáng sợ là nó sẽ hút hết máu của cả đám người đó luôn”

Cuối cùng Tinh Tuyết Tuyết chốt một câu:“Hình con loài tà ma đó chỉ ở gần đây thôi chứ không đâu xa”

Quả nhiên đám người vốn náo nhiệt hào hứng sau khi nghe xong liền trở nên sa sầm mặt mày,lập tức ai về chỗ người nấy

“Ngươi nói không đúng”Một giọng nói trong trẻo có phần đanh thép vang lên

Tinh Tuyết Tuyết nhìn qua,người nói là một cô gái mặc áo choàng đỏ ở ngoài,trên tóc gắn đầy những phụ kiện vàng óng ánh,trông hình như không lớn hơn mình là bao



Tinh Tuyết Tuyết:“Sao lại không đúng?”

Cô gái đó khoanh tay,nhìn Tinh Tuyết Tuyết đầy khinh thường:“Rõ ràng nơi đây không có chút âm khí nào,tà ma đâu đây chứ”

Tinh Tuyết Tuyết mỉm cười,cô nhóc không định tranh luận với người này,chỉ tiến tới rồi giơ tay ra:“Cô nương biết nhiều như thế,vậy chắc là cũng không phải người bình thường.Cho tôi biết thân phận được không?”

“Muốn người ta giới thiệu vậy sao ngươi không khai tên trước đi”

Tinh Tuyết Tuyết ồ một tiếng,gãi đầu cười gượng:“Tôi quên mất,tôi là đệ tử Áng Ngọc Phong”

“Hừ,người tu tiên,vậy mà dám lừa dân thường”

Tinh Tuyết Tuyết:“Nếu tôi nói mình không lừa thì sao?”

Cô gái tức đến mức đen mặt:“Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem”

Tinh Tuyết Tuyết sợ Thẩm Hi Dao đợi lâu sẽ không tốt,cộng thêm không muốn tranh cãi thêm với một người lạ mặt nữa nên cô nhóc lấy ra một cây kẹo hồ lô

Tinh Tuyết Tuyết:“Cho cô”

Cô gái nhận lấy,thích thú nhìn cây kẹo hồ lô:“Cho ta hả?Đây là gì vậy?”

“Kẹo hồ lô đó”.Tinh Tuyết Tuyết ngạc nhiên:“Cô nương không biết sao?”

“Kẹo hồ lô cũng ngon,ta không so đo với ngươi nữa”

Thấy cô gái đã hài lòng với món quà này,Tinh Tuyết Tuyết liền nhảy lên kiếm,một mạch bay về đỉnh Áng Ngọc Phong

“Đệ tử Áng Ngọc Phong…người tu tiên,hì,không ngờ lại dễ thương đến vậy”

Cô gái vui vẻ nhai từng viên hồ lô rồi tung tăng bước đi:“Chắc chắn sẽ gặp lại”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.