Cuối cùng Thẩm Hi Dao cũng đã hiểu vì sao gã Tô Tư Mộc này thường xuyên bị roi quất không thương tiếc rồi,là vì gã ta quá mức là nhây
Một người hay cọc như Thẩm Hi Dao đương nhiên không chịu nỗi cái tính tình này của Tô Tư Mộc rồi.Không có lửa làm sao có khói được
Lâm Mi Hoạ không giấu được sự bực mình:“Ngươi…!Đã đến nước nào rồi mà còn đùa kiểu đó hả?”
Tô Tư Mộc vừa quạt vừa bình thản đáp lời:“Dù sao cũng đâu có ảnh hưởng đến tính mạng,vã lại sư huynh đây cảm thấy tâm trạng của mình hình như không được tốt”
Lâm Mi Hoạ nhíu mày:“Nhiệm vụ của Thanh Hà là chữa bệnh,nếu ngươi không làm được thì nên bỏ chức phong chủ đi”
Tính tình của Lâm Mi Hoạ trước nay luôn ôn hòa,nếu có cuộc cãi vã gì xảy ra thì nàng cũng không lấy bạo lực ra giải quyết,vậy nên Tô Tư Mộc cũng không ngần ngại lời qua tiếng lại với Lâm Mi Hoạ
Tô Tư Mộc:“Vì sao ta phải bỏ chứ?Còn đang có rất nhiều người cần ta cứu lắm đó”
Lâm Mi Hoạ:“Bằng không muội sẽ nhờ chưởng môn,ngay cả sư muội của mình còn không cứu được thì làm sao cứu người ngoài đây?”
Hai vị phong chủ bốn mắt nhìn nhau,tuy miệng người nào người nấy đều nở nụ cười tươi nhưng ai nấy đều tỏa ra sát khí muốn nuốt chửng hết bầu không khí ở trong căn phòng này
Thẩm Hi Dao cảm thấy bầu không khí ngột ngạt đến nỗi khó thở,y muốn dừng sự việc này lại,lỡ hai người kia mà lao vào đánh nhau thì mệt đấy
Y cố đứng dậy định tách hai người này ra,nhưng vừa đứng lên thì chân y liền run rẩy lên không ngừng,chưa kịp làm gì đã ngã ra đất
Lâm Mi Hoạ thấy y thì không thèm lý luận với Tô Tư Mộc nữa,vội đi lại đỡ y lên:“A Dao,muội vừa mới khỏi bệnh thôi mà,không nên đi lại như vậy đâu”
Thẩm Hi Dao được đỡ lại lên giường,nhận ra hai người kia đã không còn tranh cãi nữa nên liền nhân cơ hội mà khuyên ngăn:“Hai người đừng cãi nhau trước giường của người bệnh chứ”
Tô Tư Mộc chen vào:“Không phải ta muốn cố tình gây hấn nhưng ta đường đường là sư huynh mà bị hai muội hết lần này tới lần khác chèn ép ức hiếp,ta cần lấy lại thể diện cho mình”
Lâm Mi Hoạ cười khinh,nhìn Tô Tư Mộc từ trên xuống dưới rồi châm biếm:“Là nam nhân mà đến cầm kiếm cũng biết,nếu vậy thì cần thể diện làm gì?”
Dù Lâm Mi Hoạ có ôn nhu đến đâu,Tô Tư Mộc có phóng khoáng dễ gần cỡ nào nhưng vẫn có điểm chí mạng,chính là mỗi khi hai người này ở cạnh nhau là cứ y như rằng một trận cãi vã là không thể tránh khỏi
Vốn ban đầu chỉ là đùa qua đùa lại,nhưng sau đó thì chuyện bé xé ra to,cuối cùng là…chưởng môn phải ngăn thì hai người mới dừng.Mà sau khi cãi nhau thì lại làm lành như xưa thôi
Thẩm Hi Dao bất lực nhìn hai người kia đang có chiến tranh ngầm mà không tài nào xen vào được:“Hazzz,sư tỷ,sư huynh…hai người…”.Y hét lớn:“Có thôi đi không?!”
Quả nhiên hai người kia đã dừng đấu khẩu,đồng loạt quay qua nhìn y.Thẩm Hi Dao ôm đầu:“Vừa tỉnh dậy đã gặp cảnh này,chắc muội tổn thọ mất”.Y ngẩn mặt lên,nói tiếp:“Còn nữa,hai người cứ tiếp tục như vậy thì mất hết thể diện của phong chủ Ngũ Điệp Sơn rồi”
Tô Tư Mộc cảm thấy đùa như vậy đã đủ,không nên tiếp tục,gã giả vờ ho khan vài tiếng:“Khụ khụ,ta cũng không tiếp tục tranh luận làm gì”
Lâm Mi Hoạ hừ nhẹ:“Vậy nói đi,làm sao để giải?”
Lần này Tô Tư Mộc đã nghiêm túc hơn hẳn,gã ngồi xuống chiếc bàn nhỏ,đặt cây kéo quạt xuống mà nói:“Đây là máu từ loài hắc khổng tước”
Lâm Mi Hoạ hoài nghi:“Hắc khổng tước?Thật không vậy?”
Nàng vừa nhìn sang Thẩm Hi Dao vừa trầm tư suy nghĩ:“Đây là linh thú riêng của ma vương mà,trên đời chỉ độc nhất có một con…”
Không cần nói hết Thẩm Hi Dao cũng biết Lâm Mi Hoạ đang muốn nói gì,loài hắc khổng tước này quả thật có một không hai,được ma vương Thiên Minh Quân hết mực yêu thương,muốn lấy e rằng khó như lên trời
Thẩm Hi Dao:“Hazz,sư huynh à,liệu huynh còn cách nào khác không?”
Tô Tư Mộc không mặn không nhạt trả lời:“Không,chỉ có cách bắt hắc khổng tước về thì ta mới giúp muội được thôi”
Lâm Mi Hoạ:“Vậy ngươi bắt đi”
Tô Tư Mộc ây da một tiếng rồi lắc đầu lia lịa:“Ai cũng biết Tô Tư Mộc ta không biết đánh nhau mà,đến hai muội ta còn không đánh lại chứ nói gì đến ma vương”
Lâm Mi Hoạ:“Vậy khác nào phế nhân đâu”
Tô Tư Mộc cảm thấy bị xúc phạm không ít nên tức liền giận:“Dù ta không biết đánh nhau nhưng cũng không vô dụng như muội nói đâu”
Lâm Mi Hoạ:“Sao hả?Trúng tim đen rồi à?”
Gã ta tức đến nỗi siết chặt bàn tay,chặt đến mức cây quạt gã đang cầm dường như sắp gãy ra tới nơi luôn rồi
Thẩm Hi Dao thở dài rồi nằm xuống,quay lưng về phía hai người kia:“Muội sẽ ở đây đợi khi nào hai người không ầm ĩ nữa thì thôi”
Tô Tư Mộc nhíu mày,quăng cho Thẩm Hi Dao một đơn thuốc,giọng điệu vẫn chưa tốt lên là mấy:“Ta đã kê đơn thuốc rồi,liệu hồn mà uống đi,thuốc này giúp muội lấy lại linh lực,nhưng chỉ là biện pháp nhất thời thôi,còn cần đến máu của hắc khổng tước nữa”
Thẩm Hi Dao bất ngờ cầm lấy đơn thuốc,quay qua nhìn Tô Tư Mộc:“Hết rồi hả?”
Tô Tư Mộc:“Ta chưa nói hết,muội không được sử dụng linh lực nhiều đâu đấy”