Gương mặt non nớt của Hà Sở Tiêu thoáng hiện lên sự hạnh phúc,nhưng hình như vẫn còn đắn đo gì đó nên đến một nụ cười cũng không có
Một đứa trẻ chỉ vừa 7 tuổi như Hà Sở Tiêu mà chẳng hề mang nét hồn nhiên như bao đứa trẻ khác,trong khoảng thời gian đó không biết hắn đã trải qua những gì mà lại trở nên như vậy
Hà Sở Tiêu ngay lập tức chuyển sang buồn rầu,quay qua nhìn Tinh Tuyết Tuyết bằng cặp mắt mong chờ:“Thật sao ạ?Đệ sẽ có ngôi nhà mới?”
Tinh Tuyết Tuyết mỉm cười:“Đương nhiên,đệ cho rằng tỷ đang nói đùa sao?”
Nhận được câu chắc chắn của Tinh Tuyết Tuyết,Hà Sở Tiêu cúi mặt suy nghĩ một lát,sau đó ngẩn mặt lên cười tươi:“Vâng,vậy chúng ta là người một nhà”
Nụ cười này của hắn rạng rỡ,thậm chí vui mừng đến mức cười híp cả mắt,dường như chưa bao giờ hắn lại cảm thấy hạnh phúc đến nhường này
Thẩm Hi Dao ngồi một góc vô tình thấy nụ cười của Hà Sở Tiêu,trái tim bất giác buông lỏng phòng bị
Hà Sở Tiêu trước mắt y là một cậu nhóc ngây thơ thuần khiết,giống như cừu con lông trắng,người lạ còn có thể tin được mà.Ấy vậy mà sau này hắn lại trở thành một ma vương thân mặc hắc y,tính tình tàn bạo,giết người không gớm tay
Hai hình ảnh trái ngược này lại khiến y ôm trán thở dài nhiều hơn
Nếu lúc đó Thẩm Hi Dao đối xử tốt với Hà Sở Tiêu hơn thì chuyện đồ đệ quay về báo thù sẽ không diễn ra,sẽ không có chuyện ma tộc và nhân tộc lần nữa gây chiến
Y lặng lẽ cúi đầu xuống,nghĩ về câu chuyện đã diễn ra trong nguyên tác khiến tâm trạng của y không tài nào mà vui nổi trước khung cảnh vui vẻ này
Nhận ra sự ưu phiền trong ánh mắt của Thẩm Hi Dao,Tinh Tuyết Tuyết lo lắng nên hỏi thử:“Sư tôn,người không khỏe hả?”
Y khẽ ngước lên nhìn Tinh Tuyết Tuyết,đúng là đồ đệ được Thẩm Hi Dao hết mực yêu thương,vậy nên chính Tinh Tuyết Tuyết cũng rất hiểu sư tôn của mình.Chỉ tiếc trong nguyên tác số phận của Tinh Tuyết Tuyết cũng không khá hơn là mấy
Dù Thẩm Hi Dao tâm địa độc ác nhưng miệng vẫn luôn nói những câu như:“Chúng ta,Ngũ Điệp Sơn,Áng Ngọc Phong có trách nhiệm bảo vệ chúng sinh”.Tinh Tuyết Tuyết nghe nhiều nên đã sinh thành thói quen
Đối với cô nhóc này thì sư tôn chính là tấm gương sáng để học hỏi,để biết cách thế nào là “bảo vệ chúng sinh” như lời y nói.Được xuống núi giúp đỡ dân thường là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của cô nhóc khi ở Áng Ngọc Phong
Nhưng cho đến một ngày Tinh Tuyết Tuyết phát hiện ra bí mật của Thẩm Hi Dao,hóa ra vị sư tôn mình từng ngưỡng mộ lại làm ra loại chuyện bị xem là ghê tởm và độc ác,một khi bị lộ sẽ khiến lòng người hoang mang,thậm chí sẽ còn bị đem ra đòi chém đòi giết
Quá thất vọng,còn là vì Tinh Tuyết Tuyết muốn Thẩm Hi Dao tỉnh ngộ mà dừng hành động của mình lại nên cô nhóc đã quỳ trước phòng của sư tôn tận mấy ngày trời.Cuối cùng không thấy có tác dụng,Tinh Tuyết Tuyết đành lấy kiếm ra,một rạch lên cổ,chết ngay lập tức
“Sư tôn,con không muốn người bị người đời thoá mạ,nếu người vẫn chưa chịu buông bỏ thì con không còn cách nào ngoài việc lấy cái chết ra đánh thức người thôi”
Từng giọt mưa bên ngoài rơi xuống,hòa vào dòng máu đỏ trên nền đất của Tinh Tuyết Tuyết,cô nhóc chết không nhắm mắt.Đột nhiên có con quạ đen bay đến đậu cạnh người Tinh Tuyết Tuyết,nhìn vào phòng Thẩm Hi Dao bằng cặp mắt căm phẫn
Con quạ đó là Hà Sở Tiêu.Cũng vì cái chết của Tinh Tuyết Tuyết mà Hà Sở Tiêu lại càng hận Thẩm Hi Dao hơn,từ đó biến Thẩm Hi Dao thành kẻ phản diện đúng nghĩa,vĩnh viễn không được tha thứ trước những tội ác của mình
Thẩm Hi Dao tội ác chồng chất,không ai có thể cứu rỗi
Nhìn người đệ tử tình nguyện dùng cái chết để giúp Thẩm Hi Dao thức tỉnh trước mặt khiến y cảm giác thật khó chịu,mặc dù cái chết của Tinh Tuyết Tuyết trong nguyên tác không liên quan đến y nhưng vẫn mang cảm giác áy náy hối hận
Một cô bé thuần khiết như đóa sen trắng đáng ra không nên nhận kết cục như vậy.Thẩm Hi Dao thở dài:“Ta không sao,chỉ là suy nghĩ nhiều nên hơi nhức đầu thôi”
Tinh Tuyết Tuyết:“Người có cần con đưa về phòng nghỉ ngơi không ạ?”
Thẩm Hi Dao đứng lên,phủi tay áo rồi mới trả lời:“Không có gì.Bây giờ ta ra ngoài trước,con tắm cho Hà Sở Tiêu xong thì ra sau đi”
Tinh Tuyết Tuyết gật đầu:“Vâng”
Y nhanh chóng bước ra ngoài,nét mặt thoáng thể hiện sự quyết tâm,y không thể để Tinh Tuyết Tuyết vì mình mà chết lần nữa được.Còn Hà Sở Tiêu thì kệ hắn,đến cuối cùng hắn cũng không chết được đâu
Đột nhiên bên tai y vang lên tiếng đoạn đối thoại của hai người phía sau
“Sư tỷ,có phải sư tôn không vui khi mang đệ theo không?Nãy giờ đệ thấy sư tôn cứ nhìn đệ suốt”
“Làm gì có,sư tôn nếu đã không vui thì sẽ không đồng ý cho đệ theo đâu”
“Nhưng sư tôn cứ nhìn đệ…hình như chính đệ đã làm gì đó khiến sư tôn không vui”
“Có vẻ đệ suy nghĩ nhiều rồi,tính cách của sư tôn tỷ biết hết mà,không phải do đệ khiến người không vui đâu.Có thể là vì người vừa khỏi bệnh mà phải đi xa nên người hơi mệt thôi”
“Sư tôn bị bệnh sao ạ?Người mạnh vậy mà cũng bị bệnh hả?”
Giọng Tinh Tuyết Tuyết trầm xuống:“Người bị ma tộc hãm hại,nhưng mọi chuyện đã ổn thỏa rồi”
“Ma tộc đúng là bọn độc ác”
Do người tu tiên có giác quan nhạy cảm hơn người bình thường nên việc Thẩm Hi Dao nghe rõ cuộc nói chuyện của hai đứa nhóc kia cũng không phải là chuyện khó hiểu
Y có khựng lại nghe thêm nhưng nghĩ đến việc bị phát hiện nên thôi