Nghe Nói Phương Xa Có Người

Chương 43: "Đi đâu? Tôi không cho phép cậu đi."



Thời gian đến kỳ thi tuyển sinh đại học chỉ còn có mười mấy ngày nữa, sở giáo dục thành phố Đông Phụ đã công khai công bố địa điểm thi cho học sinh khối 12.

Lục Vân Đàn được xếp vào điểm thi trường trung học số 9, cách phố cổ Đông An chỉ hai ngã tư, từ nhà cô đi bộ cũng chỉ mất khoảng mười phút, đi xe máy điện thì nhanh hơn, chỉ khoảng ba phút.

Vậy nên trong khi hầu hết các học sinh đổ xô theo bố mẹ tới khu vực xung quanh điểm thi thuê khách sạn thì Lục Vân Đàn vẫn bình tĩnh như không có việc gì. Thậm chí sâu trong lòng cô còn có chút tiếc nuối; Yo, ngày nào cũng đi ngang cổng trường trung học số 9, một chút cảm giác mới lạ cũng không có, thậm chí còn mất đi một chút cảm giác căng thẳng và kích thích của kỳ thi đại học, mà chỉ có cảm giác giống như buổi tối sau khi ăn cơm xong thì ra ngoài đi dạo.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Hơn nữa sau khi địa điểm thi đại học được công bố, mọi thứ dường như đều đã được ấn định không thể thay đổi. Bất kể điểm thi có tốt hay không thì kỳ thi đại học vẫn đang ở phía trước chờ đợi bọn họ. Giống như một người quản gia già có trách nhiệm đứng chờ ở cổng thành lớn, đến đúng giờ sẽ vì bọn họ mà mở lớn cánh cổng thành. Còn sau khi đi vào sẽ đạt được điều gì, tất cả đều dựa vào chính bản thân họ.

Đâm lao thì phải theo lao, chớp mắt đã đến ngày 4 tháng 6.

Kỳ thi tuyển sinh đại học là vào ngày 7, ngày 5 và ngày 6 sẽ để cho thí sinh làm quen trước với phòng thi, là thời điểm kiểm tra thông tin cá nhân. Nên ngày 4 tháng 6 hôm nay sẽ là thời điểm học sinh khối 12 rời khỏi trường học, là kiểu vĩnh viễn rời xa—— Bất kể ba năm ở nơi đây có bao nhiêu yêu hận tình thù còn lưu lại trường cũ thì cũng phải ra đi—— Đây là bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời, là nhát dao đầu tiên cắt đứt tuổi thanh xuân của bọn họ.

Trường trung học số 2 Đông Phụ yêu cầu học sinh tan học lúc 5 giờ 30 chiều ngày 4, giống như thời gian tan học cuối tuần. Nhưng lại có chút khác biệt, chính là tuần tiếp theo sẽ không thể quay lại lớp học.

Ngày 4 hôm nay, cả ngày đều là tiết tự học.

Thực ra thì từ hai tuần trước các giáo viên bộ môn đã không còn giảng bài mà giám sát lớp tự học theo thời khóa biểu, nên các học sinh đã sớm quen với việc tự học từ sáng đến tối.

Vào buổi sáng ngày đi học cuối cùng, Lục Vân Đàn vẫn là học sinh đầu tiên đến lớp—— học kỳ hai lớp 12 hầu như sáng nào cô cũng là người đến mở cửa lớp.

Như thường lệ, sau khi mở cửa lớp việc đầu tiên cô làm là để chìa khóa lên trên bàn giáo viên rồi đi về phía chỗ ngồi của mình. Nhưng khi vừa đi xuống từ bục giảng cô liền dừng bước, ngơ ngác nhìn mặt bàn của mình.

Tối hôm qua cô vội đi lấy nước nên đã vội vàng rời khỏi lớp học, cũng chưa kịp dọn dẹp lại mặt bàn, tất cả đều rất lộn xộn: Hộp đựng bút bằng nhựa trong suốt trống rỗng, bút tẩy, bút bi, bút mực và tẩy đều lộn xộn không nằm trong hộp đựng bút, tựa như mỗi thứ đều có ý tưởng của riêng mình, nằm lộn xộn khắp nơi trên từng chồng giấy nháp và đề bài tập. Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Nhưng bây giờ bàn học của cô đã được dọn dẹp sạch sẽ, tất cả mọi thứ đều đã được bỏ vào hộp đựng, giấy nháp và bài tập của cô cũng được xếp gọn gàng, ngăn nắp để ở góc trên bên phải của bàn học, hộp đựng bút nặng trịch được đặt đè lên trên.

Nhưng điều khiến cô thấy kinh ngạc không phải là mặt bàn sạch sẽ, mà là...

Chính giữa chiếc bàn sạch sẽ và ngăn nắp ấy có một chiếc thuyền có mái che hai bên gấp bằng giấy trắng lặng lẽ nằm đó, là loại thuyền có mái che hai bên mà cô vô cùng quen thuộc, nhìn thoáng qua cũng biết ngay là do ai làm.

Đây là mô hình xếp giấy truyền thư đầu tiên cô nhận được của nghệ nhân xếp giấy xếp cho cô vào sau kỳ huấn luyện quân sự ba năm trước.

Không hiểu vì sao cô lại cảm thấy hơi căng thẳng.

Sau khi hít một hơi thật sâu Lục Vân Đàn mới tiếp tục đi về phía bàn học của mình. Cô cầm lấy con thuyền có mái che hai bên màu trắng đặt trong lòng bàn tay, vừa chăm chú vừa cẩn thận bắt đầu xem xét——

Hai mũi thuyền đều nhọn, thân thuyền cân đối đều đặn, các góc cạnh được xếp chặt chẽ, ở phần đỉnh mái yếu nhất cũng không có một nếp nhăn nào, nhìn qua sinh động như thật. Tựa như chỉ cần thả vào nước và nó có thể lớn lên biến thành con thuyền thật.

Con thuyền giấy này vẫn được gấp bằng kỹ năng tinh xảo như xưa.

Nghệ nhân xếp giấy ba năm không ra tay, vừa ra tay đã biết ngay có tài nghệ hay không.

Lục Vân Đàn vô thức mỉm cười, nhưng rất nhanh nụ cười tươi trên mặt đã biến mất, thay thế bằng vẻ cau mày không vui: Gấp đẹp như thế này, thật sự cô không nỡ mở ra, nhưng nếu không mở ra thì lại không biết bên trong viết gì.

Hừ!

Thật đáng ghét!

Không khoe khoang kỹ thuật thì sẽ chết à?

Nữ hiệp Đàn cau mày, mất hứng nhìn chằm chằm chiếc thuyền có mái che hai bên nằm trong lòng bàn tay mình một lúc, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, nhịn đau mở chiếc thuyền ra.

Trên trang giấy trắng tinh ẩn hiện những hoa văn đám mây đẹp mắt, nét bút cứng cáp mạnh mẽ dưới ngòi bút thư pháp màu đen nhưng vẫn không kém phần trang nhã và uốn lượn: Tương lai tươi sáng, ghi tên bảng vàng.

Lục Vân Đàn biết rõ, đây là lời chúc của nghệ nhân xếp giấy dành cho cô, cũng là lời cổ vũ và kỳ vọng đối với cô.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Nơi mềm yếu nhất trong trái tim lại được kích động.

Người thiếu niên đánh khúc《Xuân Nhật Tụng》luôn có thể khiến trái tim cô dao động, tan chảy. Đưa cô từ vùng đất hoang sơ đến ao xuân gợn sóng, cỏ cây xanh tốt, ánh nắng ngập tràn, rực rỡ vô biên.

Cho nên cô nhất định phải cố gắng, nhất định phải đánh một trận cuối cùng thật đẹp đẽ trên chiến trường thi đại học. Cô nhất định sẽ chiến thắng trở về, nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng và lời chúc của nghệ nhân xếp giấy dành cho cô.

Sau đó cô cẩn thận vuốt thẳng tờ giấy có hoa văn đám mây, kẹp vào cuốn sách Ngữ Văn rồi bỏ quyển sách vào ngăn bên trong của cặp sách.

Suốt cả buổi tự học sáng cô luôn ở trong trạng thái cực kỳ phấn chấn, hoàn toàn tập trung. Giống như điều cô sắp đối mặt không phải là kỳ thi đại học sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của cô mà là lễ trao giải đầy vinh quang rực rỡ, cái cô đang viết không phải là bài viết Tiếng Anh mà là bản thảo bài phát biểu cảm ơn khi lên sân khấu nhận giải.

Tuy là ngày học cuối cùng ở trường nhưng thời gian nghỉ giải lao vẫn phải chạy bộ như thường lệ, Lục Vân Đàn lại tiếp tục trốn chạy bộ.

Kỳ thực cô vốn cũng không có ý định trốn chạy bộ, dù sao cũng là lần chạy cuối cùng của trường trung học rồi, không tham gia không phải sẽ rất tiếc nuối sao? Nhưng vì cô đã nhận được chiếc thuyền có mái che hai đầu.

Tuy là chính cô cũng không rõ việc 'nhận được thuyền có mái che hai đầu' và việc 'hôm nay phải trốn chạy bộ' có liên quan gì đến nhau, nhưng cô vẫn trốn chạy bộ. Giác quan thứ sáu nói cho cô biết hôm nay cô phải trốn chạy bộ, cô muốn gặp Lương Vân Tiên.

Những bạn học khác trong lớp đều đã tham gia lần chạy bộ cuối cùng trong giờ nghỉ giải lao. Trong phòng học trống trơn, Lục Vân Đàn nằm trườn lên khung cửa sổ, vươn cổ nhìn về phía cầu thang. Không lâu sau kiểm sát trưởng Lương đã xuất hiện trong tầm nhìn của cô.

Anh mặc đồng phục mùa hè, thân hình thon dài cao ráo, ngũ quan rắn rỏi sắc nét.

Mặt trời nhô lên cao, một tia nắng rực rỡ chiếu xuyên qua hành lang tầng một. Khi anh bước qua, trong đầu Lục Vân Đàn bỗng xuất hiện một câu thơ: Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.

Trước kia khi đọc qua câu thơ này cô chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra được hình ảnh cụ thể của nhân vật, chỉ cảm thấy đây là một loại hành văn hoa mỹ dùng biện pháp tu từ khoa trương, đến giờ phút này cuối cùng cô mới hiểu được câu thơ đó——

Hóa ra trên thế giới này, thật sự có một vị 'công tử như ngọc' độc nhất vô nhị.

Thoáng cái Lương Vân Tiên đã đi tới trước cửa sổ.

"Ngày cuối cùng rồi, còn muốn học thuộc lòng Tiếng Anh sao?" Anh mỉm cười nói.

Lục Vân Đàn bĩu môi không phục: "Cũng là ngày cuối cùng rồi, kiểm sát trưởng Lương còn yêu cầu nghiêm khắc như vậy sao?"

Lương Vân Tiên khẽ thở dài, tỏ vẻ bất lực: "Ai bảo đến ngày cuối cùng rồi vẫn còn có người trốn chạy bộ?"

Lục Vân Đàn trừng mắt nhìn anh: "Vậy cậu phải ghi tên tôi sao?" Còn khiêu khích nói thêm một câu, "Tôi không có giấy xin phép, cũng không học thuộc Tiếng Anh, tôi là tay không trốn chạy bộ!"

Uhm, lần nào trốn chạy bộ cũng đều là lời lẽ hùng hồn như vậy.

Lương Vân Tiên bất lực mỉm cười: "Không dám ghi đại danh của nữ hiệp Đàn, sợ bị đánh."

Lục Vân Đàn giật mình, bỗng nhiên nhớ ra nghệ nhân xếp giấy từng nói với cô: Không dám nói dối, sợ bị đánh.

Cách nói, giọng điệu, ngữ khí trêu đùa đều giống nhau... Mỗi người đều có phong cách giao tiếp và lối suy nghĩ của riêng mình, trừ khi là hai người cực kỳ giống nhau, nếu không thì tuyệt đối không thể nói ra lời nói giống nhau đến thế được.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Nhưng Lương Vân Tiên và Chu Lạc Trần tuyệt đối không giống nhau. Bọn họ là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, cho nên anh không có khả năng nói ra lời nói giống cậu ta đến thế—— Với điều kiện tiên quyết Chu Lạc Trần là nghệ nhân gấp giấy.

Nhưng Lương Vân Tiên còn phù hợp với suy nghĩ của cô về hình tượng của nghệ nhân xếp giấy hơn cả Chu Lạc Trần.

Hoặc là nói, anh hoàn toàn phù hợp với giác quan thứ sáu của cô.

Nếu đúng thật là anh thì tại sao anh lại không thừa nhận? Tại sao phải để Chu Lạc Trần thay thế mình?

Đầu óc Lục Vân Đàn bắt đầu rối loạn, giống như quay về buổi tối cách đây mấy hôm, khi cô treo ngược người trên xà ngang hành lang đã hỏi anh trai cô rằng nếu một người thích một người thì người được thích có cảm nhận được không?

Anh trai đã trả lời là: Khi lò lửa đến gần em, em có thể không cảm thấy nóng ư?

Cô đương nhiên có thể cảm giác được nhưng lại không biết rốt cuộc ai mới là người đã sưởi ấm cô. Hơn nữa cô cũng không cần ai sưởi ấm, trong thâm tâm cô chỉ cần nghệ nhân xếp giấy.

Cô chỉ muốn biết rõ, người thiếu niên cùng cô gấp giấy truyền thư rốt cuộc là ai.

Mím môi, Lục Vân Đàn quyết định thử thăm dò anh: "À thì, cậu giúp tôi một việc nhỏ," cô lấy một quyển vở từ trên bàn, sau khi mở ra thì xé một tờ giấy mới tinh rồi đưa cho Lương Vân Tiên, "Gấp giúp tôi một cái thuyền nhỏ."

Hơi thở Lương Vân Tiên như bị nghẹn lại, vô thức rũ mắt xuống, lảng tránh ánh mắt của cô: "Tôi không biết làm."

Tay Lục Vân Đàn vẫn đang dơ lên trên không, chăm chú nhìn anh, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Cậu thật sự không biết làm?"

Lương Vân Tiên siết chặt hai tay thành nắm đấm, cố gắng duy trì giọng điệu bình tĩnh: "Tôi thật sự không biết làm."

Lục Vân Đàn im lặng không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm anh một lúc rồi chậm rãi hạ cánh tay xuống, nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn: "Nếu cậu dám lừa tôi, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho cậu!"

Lương Vân Tiên hít một hơi sâu: "Tôi lừa cậu làm gì?"

Lục Vân Đàn á khẩu không trả lời được.

Đúng vậy, lừa cô để làm gì chứ? Lừa cô có thể nhận được lợi ích gì sao? Cô có thể cảm nhận được nghệ nhân xếp giấy thích mình, nếu anh thật sự là nghệ nhân gấp giấy thì có thể đẩy cô gái mình thích cho người khách sao?

Có lẽ thật sự là cô đã nghĩ nhiều rồi.

Nhưng vẫn có chút mất mát và không cam lòng.

Lục Vân Đàn thở dài trong lòng, sau đó lại ngước mắt lên nhìn anh hỏi: "Hai ngày thi đại học cậu sẽ làm gì?" Nghe nói anh đã xin được trường đại học tốt ở nước ngoài rồi, nên không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

Lương Vân Tiên: "Đi làm tình nguyện viên ở trường thi."

Mắt Lục Vân Đàn sáng lên: "Ở trường thi nào vậy?"

Lương Vân Tiên: "Trường trung học số 9."

Vậy mà lại là trường thi của cô?

Lục Vân Đàn bỗng nhiên cảm thấy thay đổi hoàn toàn suy nghĩ về trường trung học số 9: Ở gần có điều tốt của ở gần, tuy không có cảm giác mới mẻ nhưng sẽ không đến muộn nha, đúng là thuận tiện mà!

Làm người phải có chừng mực, không thể đang ở trong phúc mà không biết quý trọng hạnh phúc.

...

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Kỳ thi tuyển sinh đại học hàng năm sẽ bắt đầu lúc 9 giờ sáng ngày 7 tháng 6, môn đầu là thi Ngữ Văn, thời gian là hai tiếng rưỡi.

Đêm ngày 6 tháng 6, phần lớn thí sinh đều lo lắng đến không ngủ được, nhưng luôn có một nhóm nhỏ người có trạng thái tốt vô cùng, dù sắp ra chiến trận nhưng vẫn ăn ngon ngủ ngon. Lục Vân Đàn chính là một trong số đó, không hề có chút căng thẳng nào mà còn vô tâm ngồi trước tivi xem phim truyền hình.

Mẹ cô vốn cũng không muốn dạy dỗ cô, sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của cô vào kỳ thì ngày mai, nhưng sau đó bà ấy thật sự không thể nhịn được nữa: "Người khắp cả nước đều đang rất căng thẳng, chỉ một mình con thì lại giống như chẳng có việc gì!"

Lục Vân Đàn trả lời đúng lý hợp tình: "Giáo viên của chúng con đều nói, kỳ thi đại học chính là kỳ thi tâm lý, cho nên hai ngày này phải thả lỏng đầu óc, đừng quá coi trọng kỳ thi này, nếu không sẽ ảnh hưởng đến năng lực phát huy."

Ý không nằm trong câu chữ: Con xem phim truyền hình là để thả lỏng.

Kỷ phu nhân bị chọc giận thở hổn hển: "Giáo viên của các con nói điều này với con sao? Người ta là nói cho những đứa trẻ chăm chỉ kia nghe đấy. Còn cái đứa vô tâm vô phế như con, lửa có cháy đến mông con cũng không biết cái gì là khẩn trương đâu!"

Lục Vân Đàn: "..."

Cuối cùng, dưới mệnh lệnh bắt buộc của Kỷ phu nhân, cô không thể không tắt tivi, bị bắt buộc trở về tây sương phòng. Cô thay quần áo rửa mặt rồi lên giường ngủ, dù sao cũng sẽ không học bài, liếc mắt một cái cũng không muốn, cảm thấy không cần thiết: Dù sao ngày mai đã là kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, hôm nay đọc sách còn có ích gì? Thà rằng vui vẻ chờ đợi đến kỳ thi đại học, ít nhất còn có thể duy trì tâm trạng tốt nhất khi vào phòng thi.

Người vô lo thường rất dễ ngủ, Lục Vân Đàn dường như vừa gối đầu xuống là ngủ luôn, nhưng đây không phải là một đêm ngủ ngon.

Đêm nay cô đã có một giấc mơ vô cùng chân thực.

Trong mở cô mặc bộ quần áo quân sự, đứng trên hành lang tầng năm tòa nhà thí nghiệm, ánh mặt trời trong lành tựa như nước tràn đầy, cô lần theo khúc nhạc dương cầm quen thuộc, đi từng bước một về hướng nam trên hành lang rất dài, cuối cùng đi đến trước cửa phòng học âm nhạc ở cuối hành lang. . 𝒯𝒓a𝘯g‎ gì‎ 𝓶à‎ ha𝗒‎ ha𝗒‎ thế‎ ﹎‎ 𝒯𝒓𝖴‎ 𝓶𝒯𝒓𝑢𝗒𝓮𝘯﹒V𝘯‎ ﹎

Lần đầu tiên cửa lớn và cửa sổ của phòng học này đều được mở ra, cô hết sức vui mừng, vội vàng chạy vào trong, cuối cùng cũng thấy được người thiếu niên ngồi sau đàn dương cầm.

Là Lương Vân Tiên.

Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng sạch sẽ, quần jean màu xanh, anh tuấn đẹp trai, trong trẻo thuần khiết, tựa như nhân vật thần tiên bước ra từ trong tranh.

Cô nín thở một lúc, nhịp tim tăng lên, xúc động mà vui mừng: "Thật sự là cậu!"

Tiếng đàn dương cầm chợt dừng lại, Lương Vân Tiên ngước mắt nhìn về phía cô nhưng lại im lặng không nói gì.

Cô thấy rất lạ: "Sao cậu không nói gì?"

Một lúc sau, cuối cùng Lương Vân Tiên cũng mở miệng, nhưng chỉ nói với cô một câu: "Chúc cậu tương lai tươi sáng, ghi tên bảng vàng."

Cô bất mãn nhíu mày: "Sau đó thì sao?"

Lương Vân Tiên nhìn cô bằng ánh mắt sắp phải chia ly: "Sau đó tôi phải đi rồi."

Cô hiểu ý của anh, nhưng không chấp nhận sự thật: "Đi đâu? Tôi không cho phép cậu đi!" Sau đó cô bắt đầu tìm dây thừng khắp nơi, muốn trói anh lại, buộc chặt anh bên người không cho anh rời khỏi cô nửa bước, càng đừng nói đến chuyện đi Mỹ, nghĩ cũng đừng nghĩ!

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Nhưng cô không tìm thấy dây thừng, cuối cùng thậm chí còn không tìm thấy Lương Vân Tiên. Anh đã biến mất rồi, cô tìm khắp nơi đều không thấy anh. Sau đó cô bật khóc, khóc đến đứt từng khúc ruột, thở không ra hơi.

Hôm nay, sáng ngày 7 tháng 6 cô khóc đến tỉnh giấc, sau khi dậy vẫn còn nghẹn ngào giống như vẫn còn đang trong giấc mơ.

Một lúc sau, tâm trí của cô mới từ từ rời khỏi giấc mộng, dần dần nín khóc, nhưng vẫn rất khổ sở. Cảm giác như không thể nào thở được, như trên ngực bị đè một khối đá ngàn cân.

Thực sự cô không hề mong đợi kỳ thi đại học, một chút cũng không muốn kỳ thi này tới. Cô thà lặp đi lặp lại cuộc sống lớp 12 đi sớm về khuya cả trăm lần cũng không muốn chấm dứt thời trung học. Bởi vì sau khi kỳ thi này kết thúc, cũng có nghĩa là sẽ biệt ly.

Anh đã từng nói, chính anh có thể sẽ không bao giờ quay trở lại. Cho nên cô và Lương Vân Tiên lúc đó có lẽ chính là vĩnh biệt.

Cô ghét vĩnh biệt, chán ghét kiếp này không bao giờ gặp lại nhau nữa, cả đời dài như vậy không còn được gặp lại nhau phải đáng sợ đến mức nào? Như có một cục tẩy lớn xóa đi người này trong thế giới của người kia, từ nay về sau cảnh còn người mất, sẽ trở thành những người xa lạ. Nhiều năm về sau, ngay cả khi nhớ lại cũng chỉ còn ký ức thoáng qua, có thể ngay cả khuôn mặt của người kia cũng không nhớ được nữa.

Cô không muốn cô và Lương Vân Tiên trở thành như vậy.

Cô còn muốn quãng đời sau này được gặp lại anh, muốn vĩnh viễn nhớ được dáng vẻ của anh, cũng muốn được anh ghi nhớ suốt đời.

*

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Tâm trạng tốt duy trì trước khi đi ngủ cứ thể bị một giấc mơ dễ dàng phá vỡ.

Sắc trời ngoài cửa sổ mới tờ mờ sáng, Lục Vân Đàn cứ thất thần nằm trên giường, hai mắt mở to ngẩn ngơ nhìn chằm chằm lên trần nhà, cho đến khi đồng hồ báo thức vang lên lúc 7 giờ 30 mới máy móc rời giường.

Sáng nay, mẹ cô đã tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng cho cô: Cháo bát bảo trạng nguyên, một cái bánh quẩy, hai quả trứng chiên, chúc cô thi được một trăm điểm.

Sau đó Lục Vân Đàn rơi vào tình thế khó xử: Điểm tuyệt đối môn Ngữ Văn là 150, có nên ăn bánh quẩy và hai quả trứng này không?

Suy đi nghĩ lại cuối cùng cô quyết định: Ăn—— Ngụ ý đều là giả, ăn no bụng mới là thật.

Sau khi ăn sáng xong, cô chạy xe máy điện ra ngoài. Cô cũng không để bố mẹ và anh trai đưa cô tới trường thi, vì thực sự quá gần, không cần thiết phải mang theo người nhà đi cùng, tránh tạo thêm gánh nặng cho giao thông.

Ánh nắng sáng sớm tươi đẹp, cô đón ánh nắng rực rỡ chưa tới ba phút đã đến được trường trung học số 9.

Trước cổng trường trung học số 9 đã có một biển người đông nghịt, tất cả đều là phụ huynh đưa con mình đến dự thi. Sau khi dựng xe ở ven đường, Lục Vân Đàn đeo cặp sách chen qua đám đông rồi đi về cổng trường thi.

Trước cổng trường đặt một chiếc bàn dài, bên trên có nước khoáng, quạt nhỏ, bút mực và các vật dụng khác được phát miễn phí; Trước bàn treo một tấm vải đỏ, mặt trên in mấy chữ to màu trắng: Điểm phục vụ tình nguyện.

Lương Vân Tiên đứng sau bàn, mặc quần jean bình thường, áo ngắn tay thể thao màu trắng, bên ngoài còn mặc áo gile màu đỏ tượng trưng cho đội tình nguyện.

Kiểu áo gile màu đỏ giản dị đơn giản rất dễ đè bẹp phong cách cá nhân, người bình thường thì đúng là không thể kiểm soát được, hơi không chú ý có thể biến thành phong cách đậm chất nông thôn, nhưng Lương Tiên mặc lên lại có cảm giác phù hợp, cảm giác vừa anh tuấn vừa đẹp trai.

Vẫn là câu nói ấy, người ta là người đẹp vì lụa còn anh là lụa đẹp vì người, bất kể là khí chất hay ngoại hình thì đều vô cùng nổi bật. Lục Vân Đàn đã nhìn thấy anh ngay khi chen ra khỏi đám đông.

Lúc này Lương Vân Tiên đang nhận phỏng vấn của người từ đài truyền hình. Do dự một chút, Lục Vân Đàn vẫn quyết định buông bỏ ý định đi tìm anh, xoay người đi vào phòng thi.

Cô không muốn rất nhiều năm sau này, khi anh ngẫu nhiên hồi tưởng lại ký ức hiện tại, hiện lên trong đầu anh lại là hình tượng tệ hại bất tài vô dụng. Cho nên cô phải duy trì một trạng thái tốt nhất, tâm tính vững vàng bước vào phòng thi. Cô nhất định phải chiến thắng trở về, phải dốc sức ứng phó, như vậy mới có thể có một dáng vẻ tốt nhất để đi từ biệt anh, mới có thể để lại cho anh một ấn tượng đẹp đẽ nhất.

Nhưng bây giờ chỉ cần vừa nhìn thấy anh cô sẽ lại nhớ đến giấc mơ tối qua, cảm xúc sẽ bị ảnh hưởng, cho nên cô đã quyết định không đến gặp anh.

Trong lúc đi vào phòng thi, từ đầu đến cuối cô đều không quay đầu lại.

9 giờ đúng, thời gian thi Ngữ Văn bắt đầu.

Trong trường thi im lặng chỉ còn tiếng viết chữ và lật giấy, tựa như có bộ lọc âm thanh ẩn trong không khí, vô hình lọc đi mọi tiếng ồn, hiệu quả tạo ra không gian yên lặng.

Năm nay đề Ngữ Văn rất khó, khi thời gian còn lại khoảng 15 phút, có lẽ hai phần ba thí sinh trong trường thi vẫn chưa làm xong bài văn.

Càng làm không xong càng thêm căng thẳng, trong không gian yên tĩnh bắt đầu tràn ngập sự lo âu và bất an, tựa như mặt hồ bị khuấy đảo.

Lục Vân Đàn cũng là một trong số những người chưa làm xong, nhưng cô không căng thẳng, cũng không lo lắng, bình tĩnh dựa theo tốc độ của mình làm bài. Không vội vàng, không hoảng hốt cách thời điểm kết thúc còn 5 phút, cô đặt một dấu chấm tròn tao nhã kết thúc bài thi. Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Sau khi kết thúc cuộc thi cô là người đầu tiên lao ra khỏi trường thi. Cô vốn định đi tìm Lương Vân Tiên, nhưng nào ngờ vừa mới lao ra khỏi cổng trường thi đã bị người của Đài truyền hình chặn lại, chị gái biên tập viên thuyết phục cô tiến hành bài phỏng vấn về "Cảm giác sau khi thi xong môn Ngữ Văn trong kỳ thi tuyển sinh đại học."

Đợi đến lúc phỏng vấn xong, một số đông người và xe cũng từ trong trường thi đi ra, ngoài cổng trường người đông như kiến. Cô chen chúc trong đám đông tìm kiếm rất lâu, cuối cùng mới tìm được Lương Vân Tiên đang nói chuyện với bạn học.

Đứng ở một bên đợi một lúc, đợi bạn học nam kia đi rồi Lục Vân Đàn mới chạy tới chỗ anh: "Thư sinh thối!"

Sau khi nghe được tiếng gọi Lương Vân Tiên lập tức xoay người, vẻ mặt tràn đầy quan tâm: "Cảm giác thế nào?" Vừa rồi nói chuyện với người khác anh mới biết đề năm nay khá khó.

Lục Vân Đàn gật gật đầu: "Rất tốt."

Lương Vân Tiên thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."

Lục Vân Đàn không quan tâm đến kỳ thi nữa, dù sao thì cũng đã thi xong rồi, cái cô quan tâm chính là: "Trưa nay cậu ăn cơm ở đâu? Về nhà à? Nhưng mà nhà cậu cách đây khá xa."

Lương Vân Tiên: "Gần đây có quán cơm."

Lục Vân Đàn: "Tức là buổi trưa cậu không về nhà à?"

Lương Vân Tiên: "Ừ, buổi chiều tôi muốn đến sớm một chút."

Lục Vân Đàn trừng mắt: "Vậy cậu theo tôi về nhà đi."

Lương Vân Tiên không đồng ý: "Tôi còn phải đợi toàn bộ thi sinh về hết rồi mới có thể đi, buổi chiều cũng phải tới sớm." Anh là tình nguyện viên, cần hỗ trợ phụ huynh và thí sinh, "Cậu đừng chờ tôi, đi trước đi."

Lục Vân Đàn biết anh lo lắng sẽ làm chậm trễ thời gian của cô, nhưng cô không quan tâm vài phút ngắn ngủi này: "Không sao đâu, hơn nữa tôi còn có thể lái xe chở cậu đó." Cô kiên trì thuyết phục: "Đồ ăn mẹ tôi nấu ngon lắm, cậu theo tôi về nhà có thể được ăn ngon, hơn nữa ăn xong còn có thể nghỉ ngơi chốc lát."

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lương Vân Tiên: "Rất phiền toái, sẽ quấy rầy đến hai bác."

"Hừ" Lục Vân Đàn mất hứng cau mày, mềm mỏng không được thì phải mạnh bạo thôi, "Tôi khuyên cậu đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Nếu không tôi sẽ dùng dây thừng trói cậu lại, cột vào phía sau xe máy điện của tôi rồi kéo cậu về nhà đó!"

Lương Vân Tiên: "..."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.