Dựa theo đường xá xa gần, trạm thứ nhất bọn họ lựa chọn ở khu gần trường - trong thành phố Giang, cũng là phía Đông nội thành, nơi này cách trung tâm thành phố khoảng 15km. Mà trong phạm vi này, tổng cộng có chín đồn cảnh sát cả to lẫn nhỏ.
“Biện pháp ngu ngốc nhất là tìm từng cái một.”
Xuống xe, ba người đứng trong chỗ râm mát ở trạm dừng xe buýt, nhìn nội dung Kỳ Tư viết trên trang giấy, không khỏi đều mày nhăn.
“Không phải chứ? Toàn bộ thành phố rộng như vậy, nhiều đồn cảnh sát vậy, chúng ta phải tìm đến khi nào?” Kiều Khải Vọng là người đầu tiên kêu khổ. Anh ta nghĩ thầm sau này có thể làm kỹ càng tỉ mỉ địa chỉ của số điện thoại không, tốt nhất chính xác đến đường phố.
Lúc này Quý Duyệt Sênh mới cúi đầu nhìn rõ nội dung tỉ mỉ kỹ càng mới thêm trên tờ giấy, đại khái là Kỳ Tư muốn bọn họ tìm hiểu tình hình xung quanh đồn cảnh sát. Vì thế, cô lạc quan nói: “Có lẽ chúng ta may mắn, không cần kiểm tra toàn bộ đồn cảnh sát trong thành phố.”
“Cậu cảm thấy có khả năng này à?” Kiều Khải Vọng trợn trắng mắt xem thường: “Chúng ta căn bản không kiểm tra hết toàn bộ đồn cảnh sát trong thành phố, hôm nay chúng ta đi nhiều nhất được ba chỗ thôi.”
“Tớ là phế vật môn thể chất, một ngày chạy ba chỗ còn dễ hiểu.” Quý Duyệt Sênh lập tức đánh trả: “Người phá kỷ lục chạy nước rút như cậu nói ra lời này, xem có được không?”
“Quý Duyệt Sênh, cậu đừng có ỷ Kỳ Tư che chở cậu mà tớ không dám đối nghịch với cậu nhé.”
“Đồ... ngốc.”
Kỳ Tư không gia nhập vào cuộc cãi vã trẻ con của bọn họ, mà trực tiếp cắt ngang bọn họ, tỉ mỉ nói lại tin tức cho hai người một lần: “Dựa vào trình tự thời gian tin nhắn cậu nhận được, dịch mật mã này có nghĩa là ‘cẩn thận bốn con chó - ở chỗ có cảnh sát - đường này không thông - hướng này - đường này được không - chỗ này không an toàn - xin đừng tiếp cận - người đàn ông ở đây có súng’. Việc đầu tiên chúng ta cần phải làm là tìm được khu dân cư gần đây có nuôi chó, hoặc là đồn cảnh sát vừa hay nuôi bốn con chó nghiệp vụ.”
Trên thực tế, Kỳ Tư cảm giác cực kỳ bất an với hành động lần này. Bởi vì trên ám hiệu tr@n trụi biểu hiện ra một tin tức cực độ nguy hiểm, nếu tin tức chính xác, vậy “người đàn ông có súng” là nhân vật thế nào? Bọn họ tùy tiện đi, có thể bị thương không? Đặc biệt là dưới tình huống Quý Duyệt Sênh cũng ở bên cạnh?
“Oa, cậu đỉnh thế?” Kiều Khải Vọng khiếp sợ quá đỗi, miệng hoàn toàn không khép được, không thể tưởng tượng chỉ vào những ký hiệu đó hỏi: “Cậu dịch hết ra mấy nét nguệch ngoạc này à? Trời ạ, còn có thao tác này ư? Tớ căn bản không nhìn ra bốn nét này cộng thêm một dấu mũ là tả con chó đấy.”
“Phía trước 300m là đồn cảnh sát đầu tiên, chúng ta phân công nhau tìm đi. Anh nghĩ tiếng sủa của bốn con chó không thể nào thoát khỏi lỗ tai em đâu.” Kỳ Tư lại một lần làm lơ Kiều Khải Vọng, nói chuyện với Quý Duyệt Sênh.
Quý Duyệt Sênh hơi mỉm cười: “Nếu nhất định phải nghe thì bây giờ em sẽ nghe luôn.”
“Duyệt Sênh, tớ nói chứ kỹ năng này của cậu, cực kỳ giống chó...” Kiều Khải Vọng bất chợt nói chen vào, lại bị Kỳ Tư trừng mắt một cái, đành phải giơ tay tỏ vẻ mình không bao giờ lắm miệng nữa.
Ba người đi sang đường đối diện bến xe buýt, sau khi cổ vũ nhau thì tách ra hành động. Đúng như Kiều Khải Vọng nói, sao có thể may mắn vậy chứ?
Bốn mươi mấy phút sau, ba người tập hợp trước cửa đồn cảnh sát. Dọc theo đường đi, tuy rằng rất nhiều nhà nuôi chó, nhưng không có nhà nào đồng thời nuôi bốn con chó. Hỏi hàng xóm, cũng chưa từng thấy nhà nào nuôi bốn con chó.
Lần đầu tiên ba người đã thất bại.
“Vậy nhanh đến chỗ tiếp theo đi.” Kỳ Tư nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Quý Duyệt Sênh, lại nói: “Căn cứ hoàn cảnh chụp ảnh của anh ta, hiển nhiên không phải ở một chỗ ánh sáng đầy đủ. Nhưng ám hiệu đó lại không tập trung ở một chỗ, cho nên chúng ta tìm phải phí chút tâm tư.”
Quý Duyệt Sênh liên tục gật đầu: “Hơn nữa, rất có khả năng là vào buổi tối.”
“Nói chứ người này cũng thật kỳ lạ, nếu đã tìm được đồn cảnh sát, vì sao không tìm cảnh sát giúp đỡ luôn?” Kiều Khải Vọng buồn bực.
Kiều Khải Vọng đưa ra vấn đề này, Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh đều từng nghĩ tới. Nhưng thiết nghĩ không có chứng cứ thực tế, cho dù thế nào cũng không thể kết luận. Vì sao anh ta không tìm cảnh sát giúp đỡ? Vì sao lại cố chấp gọi điện thoại cho một người xa lạ? Vì sao đưa ám hiệu cho một người không liên quan thì phải chờ tìm được anh ta mới có thể rõ được.
Thời gian eo hẹp, đồn cảnh sát đầu tiên không có kết quả, bọn họ chỉ có thể vội vàng chạy đến đồn cảnh sát tiếp theo.
Chờ tới đồn cảnh sát Thiếu Hà đã gần giữa trưa, 11 giờ ngày mùa đông vẫn vô cùng lạnh. Khăn quàng cổ của Kiều Khải Vọng sắp che khuất cả khuôn mặt, anh ta vẫn lạnh tới cả người run bần bật.
“Duyệt Sênh, em đừng đi, ở công viên này chờ là được.” Kỳ Tư nhìn địa hình, phát hiện gần khu dân cư chỉ có một công viên ở đối diện, vì thế quyết đoán để Quý Duyệt Sênh ở lại.
Kỳ Tư thấy dáng vẻ này của cô lại không yên lòng, vì thế đưa ví tiền trên người cho cô: “Mua đồ ăn, sau đó ngoan ngoãn chờ bọn anh về.”
“Không có, không có, không hề đói bụng.” Ngoài miệng Quý Duyệt Sênh vẫn luôn phủ định, tay thì thành thật nhận lấy ví tiền.
Kiều Khải Vọng không nhịn được trào phúng: “Ngoài miệng nói không cần, cơ thể lại rất thành thật.”
“Không phục thì cậu cắn tớ nè, hừ.” Quý Duyệt Sênh cũng thích tranh cãi với Kiều Khải Vọng, xem dáng vẻ anh ta thua vô cùng sảng khoái.
“Tớ mà cắn cậu, có lẽ hôm nay tớ sẽ chết ở chỗ này.” Kiều Khải Vọng tự giễu, còn cười mập mờ liếc Kỳ Tư một cái. Phát hiện anh không dao động, ánh mắt tràn ngập tình yêu vẫn luôn dừng ở trên người Quý Duyệt Sênh.
“Chúng ta đi thôi.”
Cuối cùng, Kỳ Tư lôi kéo Kiều Khải Vọng rời khỏi công viên.
Quý Duyệt Sênh nhìn quanh công viên, phát hiện cuối tuần trẻ con chơi đùa ở đây ít đi rất nhiều vì trời lạnh. Chỉ có hai đứa bé còn ngồi xổm ở đống đất đã đóng đá không ngừng muốn dùng xẻng nhựa đào hố, dáng vẻ tròn vo đáng yêu muốn xỉu.
Cô vào một cửa hàng tiện lợi đối diện công viên mua một chai sữa bò nóng, ủ trong lòng bàn tay. Cảm giác ấm áp dễ chịu thật sự khiến người ta hạnh phúc.
“Bẩn quá... Tránh ra...”
Lúc bước đến vạch qua đường, Quý Duyệt Sênh nghe được âm thanh gần đó. Đó là giọng non nớt của trẻ con và tiếng cục đá rơi xuống đất, đồng thời còn kèm tiếng r3n rỉ rất nhỏ.
Cô theo tiếng đi tìm đi, phát hiện ở con ngõ nhỏ phía sau cửa hàng tiện lợi, ba cậu bé khoảng bảy, tám tuổi đang ép một cậu bé ăn mặc lôi thôi lếch thếch, đầu bù tóc rối vào góc tường, chặn đường cậu bé và ném đá vào cậu bé.
Quý Duyệt Sênh quan sát, đứa bé không lên tiếng cũng không phản kháng này hẳn là ăn mày.
Ngày mùa đông, cậu nhóc mặc cái quần rách, trên đôi chân để trần đều là vết thương, chỗ mắt cá chân lở loét chảy ra nước mủ. Thân trên cậu nhóc mặc chiếc áo bông hoàn toàn không vừa người, bên trong chỉ mặc một chiếc áo cộc tay mùa hè.
“Bắt nạt người khác không phải là chuyện đứa trẻ tốt nên làm.” Quý Duyệt Sênh nói chuyện, đi lên trước.
Ba đứa bé vừa nghe tiếng người lớn, lập tức ném đá trong tay xuống, xoay người chạy ra khỏi ngõ nhỏ. Tuy rằng bọn nó ăn mặc như mấy đứa trẻ nhà bình thường nhưng hành động lại cực kỳ giống người không được dạy dỗ.
Quý Duyệt Sênh cảm khái, lại không thể đứng trên lập trường nào để chỉ trích đám trẻ này. Bố mẹ là tấm gương cho con cái trưởng thành. Bố mẹ làm gì, con cái đều học theo. Bọn trẻ sẽ nhìn và cố ý noi theo.
Cho nên so với chỉ trích trẻ con sai, không bằng để bố mẹ chúng nó tận mắt nhìn thấy, xem dáng vẻ của bọn họ trong mắt con trẻ không thể chịu nổi tới thế nào.
“Có ổn không?”
Trong ngõ nhỏ chỉ còn lại có Quý Duyệt Sênh và cậu bé ăn mày. Cô nhẹ giọng dò hỏi, khi duỗi tay muốn dìu cậu nhóc thì bị từ chối.
Cậu nhóc cúi đầu, yên lặng, cố chấp ngồi dưới đất.
“Trán em chảy máu rồi, không đau à?” Quý Duyệt Sênh ngồi xổm xuống bên cạnh cậu nhóc, nhìn dáng vẻ của cậu nhóc thì cũng chỉ xấp xỉ những đứa mới bắt nạt cậu. Nhưng cậu nhóc còn nhỏ, chỉ xem ngoài mặt cũng có thể phỏng đoán cậu nhóc gặp rất nhiều biến cố.
Cậu nhóc vẫn không nói lời nào, chỉ quay đầu đi không nhìn Quý Duyệt Sênh, bàn tay nhỏ gầy lại nắm chặt. Dĩ nhiên Quý Duyệt Sênh biết, cho dù không hỏi, cô cũng có thể cảm nhận được cơ thể cậu nhóc đau đớn. Chẳng qua, cô hi vọng ít nhất hiện tại có thể thành lập chút tin tưởng với cậu nhóc, để cô giúp cậu nhóc xử lý vết thương.
“Trên mặt đất lạnh, em đứng dậy trước nhé?”
Quý Duyệt Sênh nhẹ giọng nói. Cô tháo khăn quàng cổ xuống, cẩn thận quàng cho cậu nhóc. Đứa bé với khuôn mặt đen đúa, gầy gò cảm thấy sợ hãi đụng chạm theo bản năng, lập tức vô cùng căng thẳng.
“Như vậy có phải ấm áp hơn chút rồi không?” Quý Duyệt Sênh cũng không quan tâm sự phản đối trong im lặng của cậu nhóc. Cô móc khăn giấy trong túi ra, lau vết máu trên trán cậu nhóc bằng sự dịu dàng: “Nào, đứng dậy đã.”
Cô lại một lần nữa đỡ cậu nhóc. Lần này nhóc không từ chối, chỉ vẫn luôn tránh không nhìn cô.
“Này cho em chai sữa bò.” Cô cầm lấy sữa bò nóng mới đặt xuống đất, nhét vào trong tay nhóc: “Chị đưa em đến đồn cảnh sát nhé? Chú cảnh sát ở đó sẽ giúp em liên hệ với bố mẹ.”
Lúc này, cuối cùng cậu nhóc cũng có phản ứng. Nhóc xoay đầu nhìn Quý Duyệt Sênh, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng, đó là ánh lửa phát ra từ cơ thể nho nhỏ, quật cường cố chấp.
Nhưng từ đầu đến cuối cậu nhóc ăn mày vẫn không nói lời nào.
Cách đó không xa truyền đến tiếng chó sủa và tiếng phanh xe, Quý Duyệt Sênh cảnh giác dựng lỗ tai lên, nhưng chỉ nghe được tiếng một con chó sủa. Mà cậu nhóc ăn mày lại như bị sợ hãi, đột nhiên đẩy Quý Duyệt Sênh một cái, sau đó không quan tâm mà chạy ngược về phía công viên.
Bóng dáng kia nghiêng ngả lảo đảo không biết trốn tới đâu, Quý Duyệt Sênh duỗi tay cũng không thể bắt được cậu nhóc.
Cô nhìn cậu nhóc biến mất ở trên đường, trong lòng có nghi ngờ và bất an, rồi thu tay về. Bèo nước gặp nhau, dường như không nên bỏ ra quá nhiều tình cảm và sự chú ý. Mỗi người ở trên đời đều sinh tồn bằng các cách khác nhau, mặc kệ nghèo túng hay giàu có, đều là sống, người khác không nhúng tay được, trừ khi sinh ra liên hệ.
Quý Duyệt Sênh thở dài một hơi, nhìn hòn đá nhỏ trên mặt đất, tâm trạng đột nhiên khó chịu. Cô khom lưng nhặt mấy viên đá “tội ác” lên, ném hết vào thùng rác.
Người đi ngang qua đưa tới ánh mắt khó hiểu, nhưng không có ai dừng lại cả. Lúc này, đám trẻ con đã chạy đi lại lén lút nấp ở chỗ rẽ, nhìn Quý Duyệt Sênh, cũng tìm kiếm cậu nhóc ăn mày kia khắp nơi. Trên mặt bọn nó là vẻ trẻ thơ, giọng trong sáng tốt đẹp, nhưng cô không thể thích nổi.
“Khăng quàng cổ của em đâu?”
Không bao lâu sau, Kỳ Tư đã về. Phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy Quý Duyệt Sênh là khăn quàng cổ của cô đã biến mất, anh lập tức lo lắng trong khoảng thời gian ngắn này đã xảy ra chuyện gì.
Quý Duyệt Sênh không nói rõ, thậm chí không muốn nói, cả người buồn bã mất mát. Cô hơi hối hận, hối hận vì không đuổi theo cậu nhóc kia. Thế gian này quá nhiều điều ngoài ý muốn, sao cô có thể không nghĩ đến đủ loại “nhỡ đâu”?
“Nào nói cho anh nghe xem đã xảy ra việc gì?” Kỳ Tư tháo khăn quàng cổ của mình xuống quàng vào cho cô, động tác kia giống với lúc cô giúp cậu nhóc. “Đừng có đột nhiên mang dáng vẻ tâm sự nặng nề.” Nói xong, anh còn véo mũi cô một cái.
Quý Duyệt Sênh chun mũi, nhún vai hỏi: “Em không có việc gì. Các anh có thu hoạch gì không? Vừa rồi em đã hỏi bà chủ cửa hàng tiện lợi, dì ấy nói chưa từng thấy người nào dắt bốn con chó đi dạo.”
“Bên anh cũng không có phát hiện gì.” Tuy rằng Kỳ Tư vẫn không yên lòng về Quý Duyệt Sênh, nhưng cô không muốn nói thì anh không ép: “Chắc bên Kiều Khải Vọng cũng vậy, chờ cậu ta về thì chúng ta đến điểm tiếp theo.”
“Vâng.”
Một khi chuyện bắt đầu thì đừng trông cậy vào thuận buồm xuôi gió. Bọn Kỳ Tư tìm liên tiếp bốn đồn cảnh sát đều không thu hoạch được gì. Lúc chạng vạng, bọn họ đi đến mục tiêu thứ năm, ba người vẫn tách ra hành động.
“Vừa mệt vừa đói.” Cả ngày, cuối cùng Quý Duyệt Sênh đã phát bực: “Nếu còn không thấy, em cũng mặc kệ. Đây chắc chắn là trò đùa, chắc chắn là Kiều Khải Vọng bày ra!”
Kỳ Tư kéo cô qua, chỉ có thể tạm thời để cô ngồi cạnh bồn hoa: “Kiều Khải Vọng không đủ thông minh để bày ra trò này.”
“Phì…” Quý Duyệt Sênh che miệng cười to.
Sắc trời dần tối, dù là ai cũng có phần sức cùng lực kiệt. Đến cuối cùng, đến cả sức để nói chuyện cũng hết.
“A lô…”
Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư đang chuẩn bị vừa gọi điện thoại vừa đi tìm Kiều Khải Vọng, lại nghe thấy trong con ngõ phía trước truyền đến tiếng anh ta sợ hãi hét chói tai.
“Chạy mau! Chó săn, chó săn! Bốn con! Chính là chỗ này!”
Âm thanh truyền ra, chọc cho người chung quanh đứng như trời trồng, không biết tiếng hét chói tai hoảng sợ này đến từ đâu, cũng không biết rốt cuộc ai đang lên cơn.
Qua gần một phút, tiếng thét chói tai, tức giận mắng biến thành vài người.
“Kiều Khải Vọng, cậu điên à? Cậu dẫn chó đến chỗ bọn tớ làm gì?” Quý Duyệt Sênh bắt đầu chạy như điên ở ven đường, cô thật sự muốn bóp ch ết anh ta luôn.
“Cậu cho rằng tớ muốn à! Chúng nó đuổi theo tớ, tớ có thể làm sao chứ?”
“Bên này!”
Cuối cùng, chỉ có Kỳ Tư còn duy trì bình tĩnh, dẫn theo hai người bị chó đuổi tới đánh mất lý trí, ngoặt một cái chạy vào đồn cảnh sát.
Sảnh lớn đồn cảnh sát lập tức loạn như cào cào, cảnh sát trực ban ở cửa sổ đón tiếp ngây ra nhìn người và chó vọt vào.
May mắn, chạy theo đến còn có chủ của chó. Anh ta cũng chạy tới thở hổn hển, trong tay còn nắm chặt dây xích bị chó kéo đứt. Chủ của chó chưa kịp th ở dốc, cuống quýt cầm dây tròng vào cổ chó, sau đó kéo mấy con chó đang kích động ra khỏi người ba thiếu niên.
May mà không có bất kỳ ai bị thương, chủ nhân của mấy chú chó nhẹ nhàng thở phào, cảnh sát cũng nhẹ nhàng thở ra. Hai bên giải thích với nhau, cũng cho chú cảnh sát một câu trả lời, mới từng người thân thiện rời đi.
“Anh nói xem, thứ kia sẽ được khắc ở đâu?”
Ra khỏi cửa đồn cảnh sát, mấy người Quý Duyệt Sênh không vội đi, mà loanh quanh gần đó.
Kỳ Tư ngẫm nghĩ một lát, lấy giấy ra nói: “Chúng ta đã tìm được bốn con chó và đồn cảnh sát rồi, tiếp theo là ‘đường này không thông’. Nơi này tổng cộng chỉ có hai con đường, hai phương hướng. Chúng ta đi xem sẽ biết.”
Hai lựa chọn, xác suất cao như vậy, lần này ông trời không để bọn họ uổng phí sức lực. Bọn họ thành công phát hiện ám hiệu “Đường này không thông” ở trên đèn đường bên tay trái cách đồn cảnh sát 100 mét, đó là một ký hiệu mũi tên xuyên qua vòng tròn.
“Ở hướng ngược lại.”
Cuối cùng cũng phát hiện ám hiệu, ba người vui sướng cùng đi.
Phía trước có cái gì, bọn họ vẫn chưa suy xét nhiều, niềm vui khi mạo hiểm hoàn toàn bao trùm trên nỗi sợ không thể biết trước.