Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người

Chương 17: Chuyện cũ phủ đầy bụi bặm (1)



Xóc nảy trắc trở cuối cùng cũng tới nhà Quan Triển Tường, thật ra đây là nhà mà ông ta thuê. Ngày xưa, lúc Quan Đình Diệu bệnh thì ông ta đã bán nhà.

“Ở chỗ này.”

Quan Thấm đứng chỗ cửa vào, chỉ vào phòng 502 ở trên tầng. Cô ấy không hề nhấc chân, nhìn có vẻ cực kỳ không muốn vào chỗ này.

“Tôi đi gõ cửa.” Cảnh sát Đổng dẫn đầu nói.

Quý Duyệt Sênh kéo tay Quan Thấm, cổ vũ mấy phen mới khiến cô ấy đồng ý lên lầu với mình.

Nhưng đến cửa rồi, cảnh sát Đổng lại không vội gõ cửa. Anh ấy nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện. Mà lầu 5 này có ba căn hộ, chỉ có căn hộ này có người.

“... Cháu đã theo bác rồi được chưa!”

“Được chưa gì chứ, đều là chuyện quá khứ.”

“Cẩn thận dùng thuyền được vạn năm.”

“Không sao cả...”

Cảnh sát Đổng ở ngoài cửa nghe rõ ràng đoạn đối thoại đó. Không biết bọn họ đang nói đến chuyện nào, nhưng chắc chuyện đó đã từng xảy ra thậm chí ảnh hưởng đến bọn họ ở hiện tại.

Quý Duyệt Sênh dùng ánh mắt dò hỏi cảnh sát Đổng có cần hành động gì không, cảnh sát Đổng im lặng lắc đầu, tiếp đó gõ cửa nhà. Quan Thấm đứng ở phía sau Quý Duyệt Sênh, vẻ mặt u ám, cô ấy cúi đầu không nói.

“Ai đó?”

Quan Triển Tường không kiên nhẫn hỏi rồi ra mở cửa. Vừa mở hé cửa, ông ta thấy người mặc đồng phục cảnh sát thì theo bản năng muốn đóng sập cửa lại.

“Này, này, ông thế này không được đâu.” Cảnh sát Đổng nhanh tay lẹ mắt, túm lấy tay nắm cửa, mạnh mẽ kéo cửa nhà ra. Anh ấy nói với Quan Triển Tường đang có vẻ cực kỳ không chào đón: “Nghe có vẻ bên trong còn có khách.”

Quan Triển Tường không vui liếc vào trong: “Anh không mời tự đến, còn không cho bác tôi đến ngồi chơi à?”

Quan Đình Dược cũng ở chỗ này? Quý Duyệt Sênh quay đầu lại nhìn Quan Thấm một cái. Lúc này Quan Thấm không tiếp nhận ánh mắt có phần hoang mang của Quý Duyệt Sênh mà tiến lên không nói hai lời kéo cửa ra, lập tức đi vào.

“Thấm Thấm?” Bên trong, giọng Quan Đình Dược vang lên.

Quan Triển Tường không có cách nào đành nghiêng người, chỉ có thể đồng ý để cảnh sát tiến vào. Lúc Quý Duyệt Sênh bước vào thì cảm thấy mấy năm nay Quan Triển Tường sống khá khó khăn. Chẳng qua, cũng đã lâu ông ta không ở nhà, thiết kế trong nhà này cực kỳ xưa cũ.

“Cảnh sát đến để tìm hiểu về chuyện của bà.” Quan Thấm mở miệng nói trước.

“Còn có gì mà tìm hiểu?” Quan Đình Dược lập tức sầm mặt. Cái ghế nhựa mà ông ta ngồi lên phát ra tiếng vang kẽo kẹt: “Nên nói đã nói rồi, mấy người còn thiên vị tên hung thủ kia!”

Cảnh sát Đổng không nhanh không chậm nói: “Rốt cuộc là ai đang thiên vị hung thủ, là ai giết hại Hà Thưởng Quyên? Ông trời đều đang xem đấy. Nhiệm vụ của chúng tôi là tìm ra thứ mà trời đã thấy, cho mọi người một câu trả lời.” Nói xong, anh ấy còn đầy thâm ý nhìn thoáng qua Quan Đình Dược và Quan Triển Tường.

Quan Triển Tường không nói lời nào, tầm mắt dừng lại ở trên người Quan Thấm, chỉ giây lát rồi rời đi. Quan Đình Dược lẩm bẩm mắng gì đó, cũng tránh tiếp xúc bằng mắt với bọn họ.

“Lúc nãy, nghe hai ông bảo người đều đã chết, là có ý gì? Đang nói ai đã chết?” Mới ngồi xuống không bao lâu, Quý Duyệt Sênh đã đi thẳng vào vấn đề.

Cảnh sát Đổng buồn bực, cô bịa ra lời khách sáo à? Nghe không giống, biểu cảm của cô như thật sự nghe được vậy. Trên thực tế trước khi cảnh sát Đổng đến gần cánh cửa, Quý Duyệt Sênh đã nghe thấy bọn họ nói chuyện ở bên trong. Cô không lên tiếng, sau đó theo cảnh sát Đổng tiến lên, tiếng nói chuyện càng thêm rõ ràng.

“Câu đó đại khái là ‘người đều đã chết, còn có thể thế nào, còn có thể tra ra gì chắc’, lời này hẳn là ông nói nhỉ?” Quý Duyệt Sênh nhắm ngay đầu mâu vào Quan Triển Tường.

“Cô… cô nói bậy gì thế?” Giọng Quan Triển Tường từ nhẹ thành nặng. Ông ta bực bội đổi dáng ngồi: “Tôi nói chứ cảnh sát mấy người quá vô dụng! Bà tôi đã chết nhiều năm như vậy, thế mà chẳng tra ra được cái quái gì!”

Cảnh sát Đổng cười lạnh: “Ông cũng đã thừa nhận ông nói những lời này, còn chỉ trích cô bé nói lung tung? Rõ ràng ông không muốn thừa nhận. Tôi đoán ông muốn nói không phải bà ông chết chứ gì?”

“Cậu!” Quan Triển Tường giận dữ vỗ bàn, vừa rầu rĩ đứng lên rời đi vừa nói: “Khát nước, rót trà!”

Quan Đình Dược thấy Quan Triển Tường va chạm như vậy thì nói với cảnh sát Đổng: “Chuyện đã qua nhiều năm rồi, bố nó lại mới chết không bao lâu. Mong mọi người thông cảm.”

“Thái độ của ông thay đổi nhanh như vậy, khó tránh khỏi không khiến người khác sinh ra liên tưởng, ông đang giải vây cho Quan Triển Tường.” Lúc này Quý Duyệt Sênh đột nhiên hùng hổ doạ người, tính cách hoàn toàn khác với vẻ mềm mại đáng yêu lúc bình thường. Ngay cả Quan Thấm ngồi ở bên cạnh không hé răng đều cảm nhận được áp lực từ trên người cô.

“Vậy ông cho chúng tôi biết. Lúc ông chạy đến Cục Cảnh sát có chút suy nghĩ nào muốn thấu hiểu cho Cục Cảnh sát không. Còn luôn miệng nói bọn họ không làm gì. Ông sốt ruột muốn dời tầm mắt của cảnh sát đi, không hẹn mà cùng với Quan Triển Tường nhất định ép cho La Nhất Kiệt mới là đầu sỏ gây tội. Xin hỏi, các ông thật sự muốn bắt lấy hung thủ giết hại Hà Thưởng Quyên ư?”

Cảnh sát Đổng thầm bội phục với “lời vàng ý ngọc” mà Quý Duyệt Sênh nói. Cảnh sát bọn họ nói chuyện không dám tùy tiện như vậy, không cẩn thận một cái là bị khiếu nại, thậm chí có khả năng còn diễn biến thành trò khôi hài “Cảnh sát không có năng lực phá án còn mắng chửi người”. Nhưng, đặt ở trên người một sinh viên thì lại vui sướng tràn trề.

“Hay là hai người đang giấu đầu lòi đuôi?”

Quý Duyệt Sênh từng bước ép sát khiến Quan Đình Dược đứng ngồi không yên, cảm xúc phẫn nộ và cố gắng kiềm chế trên mặt đã đạt tới giá trị cực hạn. Mà Quan Triển Tường cầm cốc nước đến gần bọn họ, đã sắp không khống chế được bản thân.

“Vào lúc Hà Thưởng Quyên mất tích, người nhà họ Quan đã ôm tâm thái không muốn tìm được bà ấy. Nếu không vừa tròn bốn năm, mấy người cũng sẽ không lập tức xin tòa án xác nhận bà ấy đã chết, cũng sẽ không chuyển nhà ngay sau khi bà ấy mất tích, còn chiếm ba bất động sản dưới tên bà ấy.”

“Đủ rồi, đừng nói nữa!”

“Câm miệng!”

Chuyện phát triển rất thuận lợi, vừa trong dự liệu lại ngoài dự đoán. Trong dự liệu là Quý Duyệt Sênh nói những lời này thành công chọc giận Quan Triển Tường và Quan Đình Dược, ngoài dự đoán là cô chọc giận luôn cả Quan Thấm.

Cùng lúc đó, Quan Triển Tường không chút do dự hắt cốc hết nước lọc lên người Quý Duyệt Sênh.

“Ông làm gì?” Cảnh sát Đổng đứng dậy bảo vệ Quý Duyệt Sênh, lạnh giọng quát Quan Triển Tường.

Quan Triển Tường bóp cái cốc giấy biến dạng, đứng ở nơi đó thở phì phò trừng mắt, không hề giải thích hành vi này.

Quý Duyệt Sênh hít sâu một hơi, mục đích đã đạt được, nhưng cái giá phải trả hơi thảm. Chỗ áo trước ngực ướt đẫm, nửa bên mặt đều là nước. Lúc nước hắt đến, cô cảm thấy như bị một cái tát, nhưng may mắn đây không phải nước sôi...

“Quan Thấm?”

Không chỉ có cô, ngay cả Quan Thấm cũng bị vạ lây.

Quý Duyệt Sênh vuốt nước trên mặt, vội nghiêng người dò hỏi. Trên mũi Quan Thấm có một vệt nước rõ ràng, từ má trái kéo dài lên mắt phải. Cô nhìn Quan Thấm hóa đá, cảm thấy không thích hợp.

“Làm sao vậy?” Quý Duyệt Sênh duỗi tay chạm vào cô ấy, lại phát hiện cả người cô ấy cứng đờ, đôi mắt trợn trừng. Trạng thái của cô ấy hoàn toàn không ổn, dạng hoảng sợ này như thấy được hình ảnh cực kỳ kinh sợ.

“Thấm Thấm, em không sao chứ?”

Quan Triển Tường ý thức được hành động của mình quá mức, nhưng ông ta cũng chỉ cảm thấy có lỗi với em họ, vì thế tiến lên rút khăn giấy ra muốn giúp cô ấy lau nước trên mặt. Nào biết, Quan Thấm cực kỳ mẫn cảm với việc ông ta chạm vào, lập tức đứng bật dậy, hét lớn: “Đừng chạm vào tôi!”

Tất cả mọi người đứng ở tại chỗ, ngây ra như phỗng nhìn Quan Thấm đang run bần bật.

“Tôi bảo anh đừng chạm vào tôi!” Quan Thấm hất cái tay muốn nhét khăn giấy vào tay cô của Quan Triển Tường ra, hành động dùng sức quá lớn làm cô ấy lảo đảo vài bước.

“Anh làm tôi cảm thấy thật ghê tởm! Khi còn nhỏ đã vậy, bây giờ cũng thế! Vì sao đồ rác rưởi như anh vẫn sống? Anh quên hết chuyện đã làm với tôi khi xưa rồi phải không? Sao anh có thể đối xử với tôi như chưa từng xảy ra chuyện gì?”

Quan Triển Tường không dám lên tiếng, trên ngũ quan không còn trẻ trung, không còn đẹp trai dần dần lộ ra vẻ suy sụp. Ông ta mệt mỏi đối phó trường hợp như vậy, cũng căng thẳng và lúng túng với bí mật quá khứ phủ đầy bụi giờ phút này bị vạch trần.

Quý Duyệt Sênh cảm nhận được rõ ràng gợn sóng trong sự “ngoài ý muốn” này, không ngờ một cốc nước lại tạo thành mồi lửa. Mà cô càng không nghĩ tới Quan Thấm đã tuôn ra toàn bộ chuyện cũ năm xưa trong lúc sụp đổ.

Hóa ra, khi còn nhỏ Quan Thấm bị xâm hại, mà kẻ làm việc đó là Quan Triển Tường. Có một số việc theo thời gian có thể bị lãng quên, nhưng tổn thương thì không. Vết thương sẽ vĩnh viễn là một vết sẹo trong lòng, lúc đêm khuya tĩnh lặng, lấy ra nhìn, sau đó khiến bản thân không chịu nổi một đòn.

Quan Thấm chưa từng nói chuyện này với người khác, đó là bởi vì khi còn nhỏ cô ấy không biết hành động đó là xâm hại. Chẳng qua lúc bị “ức hiếp”, cô ấy đã sợ hãi đến khóc thét. Lúc ấy Quan Triển Tường 17 - 18 tuổi, ông ta nhìn em họ nhỏ tuổi khóc thút thít, an ủi cô ấy “Ổn ngay thôi, ổn ngay thôi”.

Xong việc Quan Thấm cũng không biết nên nói thế nào, chỉ khóc lóc nói với bố mẹ “Anh họ đánh con”. Mà “anh họ” ở phía sau cô ấy cười giải thích “Nào có ạ, chỉ đùa thôi”.

Làm thế nào nuôi dạy ra một đứa con tài giỏi là theo đuổi cả đời của bố mẹ, nhưng trên thực tế, làm thế nào bảo vệ con mình khỏi bị tổn thương mới là môn học bắt buộc quan trọng nhất của bố mẹ.

Nước từ lông mày nhỏ xuống làm mơ hồ tầm mắt của Quan Thấm. Rõ ràng hình ảnh mơ hồ, cô ấy lại thấy được từng cảnh bị cắt nhỏ. Cô ấy cố gắng ghép lại rồi trong nháy mắt thấy bác hai hung tàn vung cái búa.

Cô ấy vô thức hoảng sợ, cảm giác lành lạnh lan từ đuôi lông mày đến mí mắt làm Quan Thấm mất đi phương hướng. Ngồi ở đây là bác cả, bác hai đã chết.

Vậy cảnh vừa hiện lên trước mắt là gì?

Cô ấy nhếch nhác nhìn quanh bốn phía, thấy tất cả mọi người đang đánh giá mình. Bọn họ không nói gì, nhưng cô ấy lại nghe thấy tiếng mẹ.

Bà nói: “Con à, đừng sợ.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.