Thái Cẩn Ngôn không biết nên nói như thế nào, lời nói của hắn có chút không mạch lạc.
- Anh nói những lời này không phải muốn chọc em khóc, anh chỉ muốn nói cho em biết về quá khứ của anh thôi, để nếu có ai nhắc đến thì.... Mà thôi, chuyện đã qua lâu lắm rồi, lẽ ra anh không nên nhắc lại. Xin lỗi em, anh sẽ không nhắc lại chuyện này nữa. Em đừng…
- Xin lỗi anh!
Triệu Chân Tâm cũng nhịn không được nữa mà nhào vào trong ngực Thái Cẩn Ngôn, nghẹn ngào nói.
Thái Cẩn Ngôn sững sờ ôm Triệu Chân Tâm, sự vui vẻ cùng đắng chát trong lòng hắn càng hỗn tạp. Hắn không biết Triệu Chân Tâm khóc thương tâm như vậy, có bao nhiêu sự đau lòng, lại có bao nhiêu sự thương hại.
Thật xin lỗi, Triệu Chân Tâm lại nói một lần nữa trong lòng. Mấy năm làm bạn đời với nhau ở kiếp trước, cậu tự cho là thông minh. Cậu biết lòng tự trọng của Thái Cẩn Ngôn rất mạnh, biết hắn rất để tâm tới cái nhìn của người khác, cho nên cậu chưa từng chủ động hỏi qua chuyện quá khứ của hắn, thậm chí lúc có người nhắc đến thì cậu lại còn né tránh.
Nhưng cho tới hôm nay Triệu Chân Tâm mới hiểu được, điều mà Thái Cẩn Ngôn để tâm cho tới bây giờ chỉ luôn là bảo vệ cậu trước cái nhìn của người khác, trước thị phi ác ý. Quá khứ Triệu Chân Tâm kia tự cho là đúng, cậu nghĩ rằng bảo vệ lòng tự trọng của Thái Cẩn Ngôn, thế nhưng chính sự giả vờ ngó lơ của cậu mới thật sự làm tổn thương đến lòng của hắn.
Khi đó, chắc chắn Thái Cẩn Ngôn đã cho rằng Triệu Chân Tâm để ý và không vui vì thân thế của hắn. Cậu lại không hề hỏi tới, nếu nghĩ theo hướng khác, chính là sự xa cách và bỏ mặc. Có phải chính vì thế mà Thái Cẩn Ngôn đã không dám chần chừ níu kéo khi đến thời hạn đã hứa với Triệu Chân Thành mà chủ động đề nghị ly hôn? Càng nghĩ càng ấm ức, Triệu Chân Tâm níu lấy áo của Thái Cẩn Ngôn, sụt sịt lên tiếng:
- Cuối tuần này, chúng ta đi thăm mẹ đi, mẹ anh đó.
- Ừm.
Thái Cẩn Ngôn ngoan ngoãn gật đầu.
Mặc kệ, mặc kệ là sự đau lòng hay đồng tình, chỉ cần cậu nguyện ý tới gần hắn thì hắn đều có thể mặc kệ, đều có thể chấp nhận.
Triệu Chân Tâm khóc một lúc thì mỏi mắt, ngủ thiếp đi. Thái Cẩn Ngôn bế Triệu Chân Tâm vào phòng ngủ, dém chăn cẩn thận cho cậu rồi mới chuyển sang phòng sách làm việc đến khuya.
Sáng hôm sau, lúc Triệu Chân Tâm vẫn còn đang say giấc thì Thái Cẩn Ngôn đã đến công ty.
Tại văn phòng Tổng giám đốc ở Tập đoàn Thắng Lợi. Lê Thiên Chi đưa hợp đồng vừa mới ký sáng nay cho Thái Cẩn Ngôn, rồi nói:
- Anh Ngôn, anh mà ký cái hợp đồng này thì sẽ không có lợi đâu.
Thái Cẩn Ngôn lật từng trang hợp đồng rồi đối chiếu những chỗ quan trọng, điềm nhiên trả lời:
- Không đến mức như vậy đâu, chỉ không kiếm tiền thôi.
Lê Thiên Chi tỏ vẻ không thể hiểu nổi, lại nói:
- Làm một thương nhân, lại chủ động đi ký một hợp đồng không kiếm tiền, thật kỳ quái.
Sau khi Thái Cẩn Ngôn xem xong văn kiện thì để lên bàn, rồi chẳng hề nói thêm gì nữa. Chỉ có Phương Hiệp Hòa thì không nín nhịn được, thở dài cảnh báo Lê Thiên Chi:
- Không chỉ một cái hợp đồng này đâu. Về sau cậu còn thấy nhiều hơn đấy.
Lê Thiên Chi kinh ngạc:
- Hả? Anh nói vậy là có ý gì vậy, anh Hòa?
Phương Hiệp Hòa nhìn thoáng qua Thái Cẩn Ngôn một cái, thấy hắn không có vẻ muốn giấu giếm Lê Thiên Chi thì nói tiếp, giải thích cho rõ sự việc:
- Mấy hợp đồng này là của công ty Hưng Thịnh, mà Tổng giám đốc của công ty Hưng Thịnh chính là con trai duy nhất của giám đốc ngân hàng tư nhân Thịnh Đạt.
Ngân hàng này nghe cái tên sao lại quen thế nhỉ? Lê Thiên Chi ngẫm nghĩ một lúc rồi sực nhớ ra, buột miệng thốt lên:
- Anh Ngôn, nguồn tiền mà anh cho nhà họ Triệu vay cũng có một phần từ ngân hàng Thịnh Đạt đúng không?
- Ừm.
Thái Cẩn Ngôn gật đầu. Chuyện này hắn cũng không muốn giấu Lê Thiên Chi. Trước đó, khi công ty của nhà họ Triệu gặp khó khăn liên tục, số tiền hắn ứng trước của tập đoàn Thắng Lợi vẫn chưa thể đủ đáp ứng để vực dậy công ty của anh trai vợ. Thế nên Thái Cẩn Ngôn đã gợi ý cho Triệu Chân Thành đến ngân hàng Thịnh Đạt vay tiền. Dĩ nhiên là với một công ty thua lỗ sắp tiến tới bờ vực phá sản kia, còn lâu lắm Triệu Chân Thành mới có thể đủ tư cách để ngân hàng đồng ý cho vay. Tất cả đều là do Thái Cẩn Ngôn ở phía sau âm thầm cam đoan cho bọn họ lợi ích tương xứng thì ngân hàng Thịnh Đạt mới đồng ý cho Triệu Chân Thành vay thêm vài tỷ. Lê Thiên Chi ngẫm nghĩ một chút thì hiểu ra ngay. Cậu chàng thảng thốt:
- Điều kiện vay là phải luôn ký hợp đồng với công ty Hưng Thịnh đúng không?
Phương Hiệp Hòa gật đầu, trả lời thay giám đốc nhà mình:
- Đúng vậy. Cho nên tôi mới nói, về sau cậu sẽ còn phải thấy rất nhiều những hợp đồng không mang lại lợi ích gì cho chúng ta nhưng chúng ta vẫn phải ký. Chỉ cần là hợp đồng của công ty Hưng Thịnh, chỉ cần không trái pháp luật, thì chúng ta đều phải ký.