Triệu Chân Tâm nhìn màn hình điện thoại đã không còn cuộc gọi nào được kết nối mà dở khóc dở cười. Cậu trừng mắt nhìn Vương Thiên Bích, nghiêm nghị nhắc nhở:
- Bà cô của tôi ơi! Sao cậu lại nói năng thiếu suy nghĩ như thế hả? Cậu nói với anh ấy như thế, chắc chắn chẳng bao lâu nữa cậu sẽ hối hận cho mà xem!
Vương Thiên Bích vốn là kẻ cứng đầu, lúc này cô lại còn đang say nữa. Thế nên Vương Thiên Bích không hề sợ hãi mà trừng mắt với Triệu Chân Tâm, gầm gừ:
- Tôi sẽ hối hận hả? Không bao giờ! Tôi sẽ không bao giờ hối hận! Có cậu ấy, Triệu Chân Tâm, cậu mới là người đang hối hận đấy!
- Cậu hối hận vì đã không yêu Thái Cẩn Ngôn sớm hơn! Hay cậu hối hận vì đã yêu Thái Cẩn Ngôn quá trễ? Bây giờ hắn có còn yêu cậu nữa hay không?
Triệu Chân Tâm cau mày:
- Cậu nói vậy là có ý gì?
Vương Thiên Bích ngồi phịch xuống, làu bàu:
- Hôm trước tôi vừa phát hiện ra có một cô gái rất xinh đẹp đang dò hỏi thông tin về Thái Cẩn Ngôn. Mặc dù tôi đã tìm cách đánh lạc hướng và chuyển những thông tin mà cô ta đang tìm kiếm sang nơi khác. Nhưng Thái Cẩn Ngôn nổi danh như vậy, sớm muộn gì cô gái đó cũng sẽ tìm đến được với anh ta mà thôi. Cậu phải cẩn thận đấy, Triệu Chân Tâm. Nếu cậu còn không nhanh chóng xác định chủ quyền thì Thái Cẩn Ngôn của cậu sẽ bị người ta đến tranh giành đấy.
Triệu Chân Tâm nghe mà sửng sốt. Có một cô gái xinh đẹp nào đó đang muốn tìm Thái Cẩn Ngôn sao? Đó có phải là “ánh trăng sáng” trong lòng của hắn mà cậu vẫn luôn tò mò ở tận kiếp trước đến kiếp này hay không? Vương Thiên Bích còn bảo cậu phải mau chóng đánh dấu chủ quyền. Triệu Chân Tâm cười trong tức giận. Cậu làm thế nào mà đánh dấu chủ quyền được đây hả? Cậu đã thả thính, đã mời gọi đến mức không thèm nghĩ tới tự trọng rồi mà tảng băng ngốc ấy vẫn cứ trơ trơ ra. Hay là… Triệu Chân Tâm giật mình, cảm thấy Vương Thiên Bích lại nói đúng rồi. Lẽ nào Thái Cẩn Ngôn vốn không hề yêu cậu? Hoặc có thể hắn cũng yêu cậu, nhưng không phải là tình yêu đôi lứa vợ chồng, và cũng không sâu nặng như cậu đã từng nghĩ?
Sự im lặng của Triệu Chân Tâm khiến tinh thần cảnh giác của Vương Thiên Bích đột ngột trỗi dậy. Bản tính thích hóng chuyện của cô nàng lại còn trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Vương Thiên Bích như tỉnh rượu, chồm tới chụp lấy tay của Triệu Chân Tâm, hỏi dồn:
- Sao thế? Chả có nhẽ tôi đã đoán đúng rồi? Cậu phát hiện Thái Cẩn Ngôn không yêu cậu hả?
Triệu Chân Tâm bất đắc dĩ gật đầu. Vương Thiên Bích ngay lập tức nổi bão. Cô nàng đập bàn đánh rầm, gầm lên:
- Tên khốn Thái Cẩn Ngôn, hắn dám phản bội Chân Tâm của nhà ta à? Đi, tôi đi cùng cậu đến tìm hắn. Tôi sẽ bảo vệ sĩ của tôi đánh cho hắn tàn phế luôn. Để xem, Thái Cẩn Ngôn bị tàn phế rồi thì còn dám ra ngoài léng phéng, phản bội lại cậu nữa hay không?
Triệu Chân Tâm vội vàng níu tay Vương Thiên Bích giữ lại. Cậu nhanh chóng giải thích:
- Cậu bình tĩnh lại trước đã. Tôi nói Thái Cẩn Ngôn ra ngoài léng phéng, phản bội tôi khi nào hả?
- Vậy tại sao cậu lại bảo là cậu biết Thái Cẩn Ngôn không yêu cậu? Cậu có bằng chứng gì không?
Triệu Chân Tâm suy nghĩ một lúc rồi kể lại sơ lược sự việc đêm qua cho Vương Thiên Bích nghe. Vương Thiên Bích chăm chú lắng nghe rồi kết luận:
- Không phải đâu, Triệu Chân Tâm. Theo như cậu kể thì tôi có cảm giác, không phải Thái Cẩn Ngôn không yêu cậu, mà là hắn rất yêu cậu nữa là đằng khác.
Triệu Chân Tâm không tin:
- Nếu yêu tôi, sao anh ấy lại không muốn chạm vào tôi?
Vương Thiên Bích suy đoán:
- Có khi nào… vì anh ta sợ rằng cậu sẽ hối hận không? Nếu không thì… cậu chủ động hơn một chút nữa thử xem.
Triệu Chân Tâm trợn tròn mắt:
- Tôi đã làm đến như thế rồi mà cậu còn cảm thấy chưa đủ hay sao? Cậu bảo tôi chủ động hơn nữa là chủ động như thế nào?
Vương Thiên Bích nhếch môi cười tà ác:
- Thì còn sao nữa? Nếu cậu đã mời gọi mà anh ta không muốn tiến tới, vậy thì ngay hôm nay, cậu phải giữ thế chủ động, “ăn” sạch anh ta cho tôi.
Triệu Chân Tâm lắc đầu. Cậu cũng biết ngượng ngùng đấy. Vương Thiên Bích xúi dại như thế, ngộ nhỡ Thái Cẩn Ngôn sẽ cảm thấy cậu là loại người dễ dãi, lẳng lơ mà không yêu cậu nữa thì phải làm sao bây giờ? Vương Thiên Bích nhìn thái độ bài xích của Triệu Chân Tâm thì lại nở nụ cười tà ác một lần nữa. Mức độ xúi dại của cô nàng lại tăng thêm vài cấp:
- Tôi nói cho cậu biết, không phải tự nhiên mà tôi vừa xuất viện đã rủ cậu đi uống rượu như thế này. Bởi vì tôi biết cậu là một kẻ hay rụt rè trong chuyện tình cảm. Cho nên tôi muốn cậu uống rượu. Để làm gì biết không? Để mượn rượu tỏ tình đấy!