Ngày Yên Nghỉ

Chương 51



“Tạo cơ thể cần sáu trăm ngàn điểm tích lũy, tiền thuê phòng cũng phải 2000 điểm tích lũy một tháng, phí đỗ xe của Đại Hoàng mỗi tháng cần 200 điểm tích lũy, cơ thể của tụi mình cũng không thể ăn đậu suốt ngày, nếu điều kiện cho phép thì nên nạp thêm loại dinh dưỡng khác nữa chứ, tính như vậy ít nhất cũng phải thêm 300 điểm tích lũy……” Vinh Quý vẽ vời tính toán trên mặt đất: “Như vậy thì mỗi tháng tụi mình phải kiếm ít nhất hai ngàn năm trăm điểm tích lũy, mới có thể sống được ở thành phố này, nếu muốn để dành tiền để tạo cơ thể thì……”

Càng xa vời hơn nữa – –

Vinh Quý không nói câu sau cùng ra, lau đi mấy phép tính vừa vẽ ra, cậu nói với Tiểu Mai: “Tóm lại là tụi mình phải tìm được công việc cái đã, phải bảo đảm sống được ở thành phố này mới nói tiếp được.”

Ở trong thế giới sử dụng sức người là chủ yếu này thì cơ hội làm việc không ít đâu.

Bởi vì chín mươi phần trăm các cửa hàng ở thành phố này là lò rèn, thế nên những công việc có thể làm cơ bản là liên quan đến rèn. Nơi này không có thị trường lao động gì cả, cũng không có trang web giới thiệu việc làm, chỗ nào thiếu người thì treo một tờ giấy lên, trên đó liệt kê tính chất công việc, đãi ngộ, yêu cầu về người làm như thế nào, ai mà thấy hợp thì trực tiếp phỏng vấn làm luôn.

Tác dụng của tờ giấy này không chỉ là đơn tuyển dụng, có khi cửa hàng đó cũng sẽ viết ra loại vật liệu mình đang thiếu, cái nào dư cũng viết ra, nếu có ai thiếu loại vật liệu đó, có thể vào trong bàn bạc với chủ tiệm.

Ánh mắt Vinh Quý nhanh chóng lướt qua cửa tiệm của các sạp hàng, cậu mong chờ được thử.

Vinh Quý rất phấn khởi, Tiểu Mai thì ở một bên tạt nước lạnh: “Người lùn rất bài xích người ngoài, họ sẽ không để công việc quan trọng cho người ngoài đến làm đâu, như vậy sẽ làm lộ kỹ thuật dùng để mưu sinh của họ ra ngoài.”

“Thật à? Tớ thấy có rất nhiều cửa hàng đang treo đơn tuyển dụng, trên đó có hạn chế nhất định phải là người lùn đâu mờ ~

Ừm……cửa hàng đằng trước đang tuyển thợ lắp ráp linh kiện, có vẻ yêu cầu tay nghề khá cao, tớ hổng làm được chắc rồi, nhưng Tiểu Mai cậu có thể thử đó!

Tớ chỉ cần được tuyển vào một sạp rèn nào đó đã thỏa mãn rồi, ở bên cạnh học hỏi nhiều một chút, đợi đến lúc Tiểu Mai chế tạo cơ thể mới, tớ cũng có thể ở bên cạnh giúp đỡ.”

Vinh Quý bị tạt nước lại cũng không ủ dột, còn định xông pha thử một lần.

Vì thế sau đó Vinh Quý kéo Tiểu Mai đi ứng tuyển cửa hàng đó.

Đó là một cửa hàng mua bán ngón tay máy, Vinh Quý ảo tưởng rất đẹp: Làm việc ở đây sẽ ít mất sức hơn, dù sao sức máy của Tiểu Mai không được lớn, mà mua bán chủ yếu là thành phẩm ngón tay và các khớp nối từ kim loại, nếu có thể làm việc ở đây, Tiểu Mai chỉ cần học được một ít, sau này lúc chế tạo ngón tay sẽ làm được đẹp đẽ tinh tế hơn.

Tự mình hiểu rõ bản thân được bao nhiêu khả năng, Vinh Quý ngay từ đầu đã định chỉ là đi thi chung mà thôi, nhưng mà cậu cho rằng tay của Tiểu Mai linh hoạt như vậy chắc chắn có thể đậu.

Ai ngờ – –

Tiểu Mai vừa đến đã bị rớt rồi, nguyên nhân là do Tiểu Mai không có bằng thợ rèn cấp hai.

“Đó là cái quần gì vậy? Có tay nghề còn không được ư?” Vinh Quý khó hiểu.

“Ai biết tay nghề cậu có đủ hay không? Người chúng tôi tuyển là phải vào làm ngay, cửa hàng của chúng tôi là cửa hàng cao cấp, sử dụng vật liệu cao cấp, là hư một lần phải đền nhiều lắm đó, không có tiền dư để lãng phí đâu!” Người lùn nam phụ trách tuyển dụng là một đại hán cơ thể không cao to nhưng tính tình thì nóng nảy vô cùng, vừa nói với Vinh Quý, tay của anh ta vừa nhanh chóng lắp ráp một ngón tay, giọng điệu anh ta thô lỗ, động tác ngược lại vô cùng nhẹ nhàng, không lâu sau, một ngón tay kim loại đẹp đẽ đã thành hình.

Vinh Quý ngẩng ra, hồi lâu kéo Tiểu Mai bước ra ngoài.

Sau đấy họ lại đi vài cửa hàng nữa, cũng bị từ chối hết bởi lý do trên.

“Xem ra chứng nhận thợ rèn cấp hai rất quan trọng.” Vinh Quý âm thầm ghi nhớ danh từ này trong lòng.

Nhưng xem ra, Vinh Quý cũng từ bỏ luôn suy nghĩ làm việc ở mấy cửa hàng này.

“Tiểu Mai ơi xem ra cậu chỉ có thể đi làm ở mấy lò rèn bình thường giống tớ rồi, mà Tiểu Mai lợi hại như vậy, có khi cả vị trí búa chính cũng được đó!” Cái gọi là ‘búa chính’, chính là thợ rèn loại kim loại chính của tiệm, cũng là người rèn giàu kinh nghiệm nhất, trong cửa hàng của người lùn, búa chính thường do người lùn nữ đảm nhận, búa chính không cần phí nhiều sức, nhưng phải phụ trách dẫn dắt phương hướng và lực lượng, búa phó bên cạnh mới là người phải bỏ sức. Khái niệm ‘búa chính’ ‘búa phụ’ là do Tiểu Mai giải thích cho cậu nghe đó.

Tiểu Mai liếc cậu một cái.

Ánh mắt đó nếu phải dùng lời để miêu tả thì đại khái là: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Sự thực chứng minh, Vinh Quý quả nhiên nghĩ nhiều rồi.

Liên tiếp xin việc ở sáu lò rèn, Vinh Quý và Tiểu Mai cuối cùng cũng coi như tìm được công việc ở chỗ số bảy: Tiểu Mai phụ trách kéo thùng gió, Vinh Quý thì phụ trách vận chuyển than đá cho vào lò lửa.

Nguyên nhân tìm được công việc khiến người ta không biết phải nói sao cho phải: Thùng quạt tự động của tiệm này bị hỏng rồi, và máy vận chuyển than chưa được sửa xong.

Vinh Quý: =-= Cả hai người họ là đến làm việc thay thế máy móc thật đó hả chài.

Thế nhưng sau trải nghiệm tìm việc cả buổi chiều qua, họ có thể tìm được công việc thế này đã không dễ dàng gì rồi, người từ ngoài đến tìm việc cũng khá nhiều, những ai không đủ tiền mua đồ sẽ ở đây làm việc một khoảng thời gian, ai cũng cao lớn hơn hai người họ, chỉ so về mặt sức mạnh thôi Tiểu Mai và cậu đã thua rồi.

Muốn tìm được một cửa hàng mà cả hai cái máy hỏng cùng một lúc như thế càng khó hơn, hơn nữa tiền lương cửa hàng đưa y như dự toán của họ mỗi người một ngàn hai trăm năm mươi điểm tích lũy một tháng, hai người vừa đúng hai ngàn năm trăm, Vinh Quý vội vàng nhận việc ngay luôn.

“Tiểu Mai, cậu kéo quạt gió nhớ cẩn thận nha, nhiệt độ cao, coi chừng đừng nướng cháy bản thân đó nghen.” Địa điểm làm việc của cả hai khác nhau, trước khi bị kéo vào một căn phòng khác, Vinh Quý dặn dò tỉ mỉ Tiểu Mai, nói mấy lần còn chưa yên tâm, cậu lấy một cái chăn từ xe kéo ra bọc người Tiểu Mai lại. Sau cùng còn lấy một cái khăn làm ướt bọc lên tay trái kéo quạt của Tiểu Mai: “Nhất định phải cẩn thận đó!”

Có thể làm đều làm xong rồi Vinh Quý mới đi.

Để lại Tiểu Mai……

Cúi đầu nhìn cái chăn dơ bọc trên người mình: Là tấm thảm trải trên sàn nhà cũ, Vinh Quý yêu quý cơ thể của bản thân, lúc được cải tạo thành chiếc xe kéo cậu liền lục tung cái thảm này lên, gấp lại, sau đó mỗi lần đựng khoáng thạch, mấy khoáng thạch đó đè trên thảm được trải trên khoang xe kéo, tuy là vẻ ngoài của xe kéo cũ kỹ xấu xí, thế nhưng bên trong nhờ có tấm thảm bảo vệ mà cũng không hư hao nặng lắm.

Tiểu Mai lại nhìn khăn vải ướt trên tay trái: Tấm vải này là vật bất ly thân mỗi ngày của Vinh Quý, cơ thể cậu tuy cũ nát, thế nhưng cứ bị dơ là cậu phải dùng khăn tay lau cho sạch, chỉ cần có nước, cậu cũng phải giặt khăn mỗi ngày.

Hai vật mà Vinh Quý mỗi ngày ra khỏi nhà đều phải mang theo, mà nay, hai vật đó đều đang trên người anh.

Tiểu Mai rốt cục cũng không vứt hai thứ đó đi.

Tay trái kéo thùng quạt, anh bắt đầu công việc của mình.

Công việc kéo quạt trông có vẻ đơn giản nhàm chán, thế nhưng phải điều chỉnh tốc độ và sức mạnh theo yêu cầu của chủ tiệm mọi lúc, công việc này đổi thành người mới nào khác thì sẽ khó mà làm tốt được, nhưng đổi thành Tiểu Mai thì khác à.

Hết một ngày, Tiểu Mai nhanh chóng thích ứng với công việc, mà Vinh Quý thì —

Vinh Quý bị đuổi việc rồi.

Lúc vận chuyển chất đốt vào lò, tay phải của cậu không cẩn thận thò vào trong.

Tay phải duy nhất còn lành lặn phút chốc hỏng mất.

Nửa bàn tay phải bị thiêu cháy, ngón út và ngón vô danh cũng tan chảy, chỉ còn ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa vẫn còn miễn cưỡng ở lại trên bàn tay cậu, trông có vẻ đáng thương vô cùng.

Vinh Quý bị người ta khiêng ra nhìn Tiểu Mai một cách tội nghiệp.

“Chúng ta về nhà.” Không suy nghĩ nhiều đứng dậy, Tiểu Mai quyết định mang đứa ngốc này về nhà.

“Không chịu!” Vinh Quý lập tức từ chối.

Giơ cánh tay phải thảm hại lên, Vinh Quý nói với Tiểu Mai: “Chắc chỉ có mỗi tiệm này là hư thùng quạt thôi đó, tớ tự về nhà được mà, Tiểu Mai cậu, cậu phải làm việc chăm chỉ ở đây có biết chưa!”

Vinh Quý vừa nói vừa ra sức dùng mắt máy chớp điện “ra hiệu” cho anh.

Tiểu Mai:……

Im lặng ngắm nhìn Vinh Quý, Tiểu Mai cuối cùng cũng chịu ngồi xuống vị trí lúc nãy, tai trái lại nhấn lên thùng quạt, nhìn mảnh vải ướt trên tay, Tiểu Mai nghĩ: Cái đồ ngốc đó, nếu không có anh, thật sự có thể tìm được đường về nhà sao? Trên phương diện nhớ đường, Vinh Quý còn không bằng Đại Hoàng……

Vì thế, suốt thời gian làm việc, trong đầu Tiểu Mai đều là Vinh Quý.

Vừa đến giờ tan tầm, anh lập tức về nhà, sau đó, vừa ra khỏi cửa – –

Anh liền nhìn thấy Vinh Quý ôm lấy xe kéo rúc ở một bên cửa hàng.

Vinh Quý: “Tiểu Mai, tớ vừa ra ngoài mới nhớ ra, tớ vốn không biết làm sao về nhà……”

Quả nhiên mà – –

“Sau đó cậu đợi ở đây suốt ba tiếng đồng hồ?” Tiểu Mai khó được cúi người nhìn xuống Vinh Quý.

Vinh Quý gật đầu ngay.

Không ngoài dự đoán chút nào, thế nhưng nhìn thấy đối phương lại khiến anh thở phào nhẹ nhõm hơn, Tiểu Mai dắt Vinh Quý đi.

Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Mai, hai người máy vòng qua vòng lại cuối cùng tìm được điểm đậu xe của Đại Hoàng, ngồi lên Đại Hoàng, cả hai cùng về nhà.

Cùng ra khỏi nhà, rồi cùng về nhà.

Đêm hôm đó, bất kể sự từ chối của Vinh Quý, Tiểu Mai lắp tai phải của mình lên tay cậu.

“Kéo thùng gió chỉ cần tay trái là đủ rồi.” Đây là lý do của anh.

“Nhưng mà…… Ai dà……” Cánh tay phải bị Tiểu Mai nắm chắc trong tay, Vinh Quý không ngừng cử động cơ thể, hiển nhiên, sau khi mất việc, cậu lại rầu rĩ về sinh hoạt phí của cả hai.

“Xin lỗi, tớ, tớ đúng là ngu hết sức.” Vinh Quý nhỏ giọng nói.

“Từ khi còn nhỏ tớ đã hậu đậu rồi, cái gì cũng không làm được……”

“Chẳng qua là do tớ trông dễ thương, làm sai rồi viện trưởng và thầy cô cũng không trách móc quá nhiều, hơn nữa tớ hát cũng hay lắm……” Nói đến việc này, Vinh Quý vui vẻ lại một chút, nhưng mà rất nhanh sau đó, lại nhớ đến tình trạng hiện tại, cậu lại buồn hơn nữa: “Bây giờ nhắc lại cũng vô dụng, không còn cơ thể, cả giọng hát cũng không còn hay nữa, hơn hết……”

Nhìn cơ thể máy móc xấu xí cũ kỹ của mình, người máy nhỏ không nói thêm gì nữa.

Tiểu Mai không lên tiếng, chỉ lắp từng mảnh tay phải lên cổ tay của Vinh Quý.

Đến khi vặn xong con ốc cúi cùng, anh mới đột nhiên nói: “Thật ra, có một cách có thể lập tức kiếm đủ điểm tích lũy để ráp hai cơ thể.”

“Hả?” Cái đầu nhỏ của Vinh Quý ngẩng lên lại ngay.

Mắt của Tiểu Mai vẫn nhìn chăm chăm vào tay của Vinh QUý, anh từ tốn đáp: “Bán cơ thể của tôi đi, tuy là cơ thể máy được sử dụng rất nhiều, nhưng cơ thể thật vẫn được yêu thích hơn, tháo ra bán cũng được giá, nếu là cơ thể của tôi thì……bán hết chắc sẽ được giá cao –”

Chưa kịp nói xong, Vinh Quý đã dùng tay phải vừa được lắp lên bịt chặt miệng anh lại.

Tuy rằng chỗ đó chỉ là bộ phận loa mà thôi, cho dù bịt lại cũng không có tác dụng gì, nhưng Vinh QUý vẫn theo thói quen của con người nhấn chặt nơi đó lại, dường như chỉ cần bịt chặt lại, Tiểu Mai sẽ nói không nên lời nữa.

Ghé sát mặt gần Tiểu Mai, Vinh Quý nhìn chòng chọc anh, sau đó phun ra từng từ: “Viện, trưởng, nói, rồi, phải, chân, đạp, vững, đất, bán, thân, kiếm, tiền, gì, đó, nghĩ, cũng, đừng, hòng, nghĩ, đến!”

Hiếm khi Vinh Quý nghiêm túc được như thế, Tiểu Mai ngạc nhiên, sau cùng dưới cái nhìn đăm đăm của Vinh Quý chậm rãi gật đầu, cậu mới chịu buông ra.

Sau đó Vinh Quý lại hồi phục dáng vẻ ban đầu.

Ngồi yên tại chỗ nhìn ngắm tay của mình, cậu bỗng xoay đầu qua nhỏ giọng nói với Tiểu Mai: “Thật ra năm đó người muốn mua tớ cũng rất nhiều đó nhoa~ Trong một loạt người mới, cơ thể của tớ có giá cao nhất ~”

“Nhất định là bởi vì tớ đẹp trai đó mà ~”

“Hé hé hé ~ Tuy là hổng bán, nhưng biết bản thân có giá như thế, cũng vui lắm chớ bộ.”

“Nhìn không ra nha, thì ra Tiểu Mai cũng khá tự tin về chính mình đó chớ ~”

Nhìn thấy Vinh Quý vì lý do không đâu mà vui vẻ, Tiểu Mai: ……

Cả đêm ấy, Vinh Quý lại kể những câu chuyện sau màn của giới giải trí kiếp trước, sau cùng cảm khái bản thân vốn hy vọng phấn đấu trở thành ca sĩ nổi tiếng toàn nước, thậm chí là ca sĩ nổi tiếng khắp thế giới, mà bây giờ……

“Chắc chỉ có thể cố gắng trở thành ca sĩ nổi tiếng toàn tháp thôi à.”

Nói xong câu này Vinh Quý ngồi thở dài, dáng vẻ……rất thú vị.

Tiểu Mai nghĩ.

Sau đó Vinh Quý tiếp tục vẽ vời tính toán trên mặt đất, càng tính càng buồn rầu hơn, nỗi buồn trong lòng người máy nhỏ dường như hóa thành hình tượng trong không khí.

Sau đó, ngay lúc này, thẻ thông hành của hai người vang lên.

Bởi vì là tài khoản gia đình, cho nên thẻ thông hành của cả hai vang cùng lúc, sau khi một người bắt máy, người còn lại cũng nghe được tiếng bên kia.

Vì thế sau khi Tiểu Mai nhận điện, Vinh Quý liền nghe được âm thanh của người lùn nữ.

“Là cô người lùn hôm trước đi xe của tụi mình đó!” Tiểu Mai nhận ra tiếng của cô ấy ngay, nhỏ giọng nhắc nhở Tiểu Mai.

Tiểu Mai gật đầu, sau đó cuộc đối thoại tiếp theo đều do Vinh Quý trò chuyện với đối phương.

Mục đích gọi điện đến của người lùn nữ rất đơn giản: Ngày mai rời thành, nhớ đến dịch vụ chăm sóc khách hàng của hai người họ rất tốt, muốn bao xe.

Mắt chạm mắt Tiểu Mai, Vinh Quý đồng ý ngay, thương lượng với đối phương địa điểm đưa đón, lễ phép chào tạm biệt, cậu mới cúp di động ẩn trong thẻ thông hành.

“Tiểu Mai Tiểu Mai ới! Nói hổng chừng, tớ có thể làm tài xế đó! Như vậy cũng kiếm được tiền mà!” Nghĩ đến đây, Vinh Quý vui vẻ nhảy cẫng lên.

Sau đó – –

“Cậu nhớ đường sao?” Tiểu Mai chỉ nói một câu, Vinh Quý nhất thời ỉu xìu.

Trước đây phụ trách lái xe đều là Tiểu Mai, rời khỏi Tiểu Mai, Vinh Quý đường gì cũng không biết, hơn nữa cậu không có chân……

Vinh Quý cúi đầu nhìn bánh xe của mình, sau đó càng buồn hơn.

“Để tôi cải tạo lại.” Sau đó, cậu nghe tiếng Tiểu Mai nói tiếp.

“Ả! Cải tạo tớ hả? Tụi mình còn vật liệu để cải tạo tớ hả?” Vinh Quý ngẩng đầu lên ngay.

Tiểu Mai lạnh nhạt quay đầu: “Không, cải tạo Đại Hoàng.”

Chuyện đến nước này, Tiểu Mai cuối cùng cũng chịu chính thức gọi chiếc xe màu vàng bên ngoài là Đại Hoàng.

Tiểu Mai lấy hòm công cụ trong phòng ra, mang xuống lầu, đi tìm Đại Hoàng.

Vinh Quý theo sau lưng anh, từng bước không rời.

Thế nên, đêm đó Tiểu Mai và A Quý thức khuya, dùng phần lớn thời gian, Tiểu Mai thiết kế lại hệ thống định vị của Đại Hoàng, tăng thêm chức năng định vị, hơn nữa là chức năng tự lái.

Cứ như vậy, Vinh Quý chỉ cần ngồi trên Đại Hoàng, việc khác Đại Hoàng đều có thể làm hết.

“Ài da……vậy……vậy tớ làm cái gì?” Phấn khởi cả buổi, Vinh Quý rốt cuộc nghĩ đến vấn đề này: Đại Hoàng làm hết trơn rồi, vậy thì cậu phải làm gì?

Tiểu Mai yên lặng dọn dẹp đồ đạc, sau đó nhìn cậu một cái: “Cậu đi theo Đại Hoàng, trò chuyện với khách.”

Vinh Quý: ……Sao cứ thấy câu này hình như không đúng chỗ nào á.

Nhưng mà, cho dù là thế, sáng hôm sau cậu vẫn vui vẻ ngồi lên Đại Hoàng, Đại Hoàng dắt cậu, cậu dắt theo cô gái người lùn, mọi người cùng đi hóng gió ngoài thành.

Hệ thống định vị Tiểu Mai thiết kế đáng tin vô cùng, Đại Hoàng đi thế nào về thế đó.

Nhờ dịch vụ chu đáo (← lái chậm vừa không càm ràm), ngoài ra còn giúp khiên không ít đồ đạc về, cô gái người lùn hào phóng trả cho cậu 200 điểm tích lũy, thêm đó còn hẹn thêm một chuyến xe của Vinh Quý.

Vinh Quý vẽ một phép tính trừ đơn giản, tính toán: Ái dà! Tính toán lại, tiền lương của Đại Hoàng còn cao hơn cậu và Tiểu Mai luôn!

Cứ đà này, tiền lương của Đại Hoàng không chỉ có thể tự trả tiền đổ xe của mình, còn có thể giúp cậu và Tiểu Mai trả luôn tiền trọ, thêm vào đó là thỉnh thoảng mua trái táo bồi bổ cho cơ thể của hai người họ luôn……

Đại Hoàng được việc quá đi mất!

Đêm đó Vinh Quý nói tin tốt này cho Tiểu Mai nghe, sau đó, cũng trong đêm đó, Tiểu Mai yên lặng cải tạo Đại Hoàng tốt hơn nữa.

TG: Hôm trước, có độc giả rót cho Đại Hoàng một lọ dinh dưỡng (chỉ đích danh là tặng Đại Hoàng)

Đại Hoàng rất được yêu thích, vì thế, hôm nay kiếm lời to rồi nè.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.