Ngày Xưa Có Một Ngôi Miếu Thờ Hoa Âm

Chương 6



Hắn cười khẩy: "Cầu phúc. Cầu mong yêu ma quỷ quái không còn bị thế gian khinh ghét, cầu mong một ngày nào đó có thể đường hoàng đi dưới ánh mặt trời. Thần tiên hạ phàm, thế nhân quỳ lạy tiếp đón. Yêu ma xuất hiện, người người giận dữ la hét đòi đánh. Cái thế đạo này, chúng muốn lật đổ."

"Vì sao chúng lại cầu xin ta?"

Hắn quay đầu lại, tóc hắn bay phất phơ trong gió, nở một nụ cười: "Vì vị Vua của chúng tin vào Hoa Âm."

Tin nàng bất kể là thần hay ma, vẫn chỉ là Hoa Âm. Tin rằng nàng có thể cứu hắn thoát khỏi hỗn loạn. Thế nên giữa trăm năm cô độc, tín ngưỡng của yêu ma quỷ quái lại bền bỉ hơn cả sự yêu thích của thần tiên.

Tâm ma lại quấy phá, nỗi đau thống khổ đến mức ta không thể cầm nổi chiếc đèn hoa, nó rơi xuống đất vỡ tan. Ta nghiến chặt răng, cơn đau như từ trong huyết nhục sinh ra hận thù, từng chút từng chút gặm nhấm linh lực và tiên cốt của ta. Ai cũng biết nhập ma không phải là một điều tốt đẹp gì. Phần lớn những thần tiên nhập ma chỉ trở thành những ma vật lệch lạc, bị tâm ma chiếm đoạt thân thể. Ta thà c.h.ế.t chứ không muốn kết cục như vậy.

Vậy thì ta sẽ tự mình nhập ma trước, ngược lại nuốt chửng tâm ma.

"Ma ăn ma," suy cho cùng cũng là giống nhau mà thôi.

Ta sắp gục ngã xuống đất, Cơ Hành liền đưa tay ra đỡ ta vào lòng. Ta đẩy hắn ra, đôi môi run rẩy: "Ngươi cõng ta."

Khi ta đấu tranh với tâm ma, chắc hẳn dáng vẻ của ta vô cùng thảm hại. Ta không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng này của mình. Hắn mang dáng vẻ cao quý, thế mà cũng đồng ý, gấp hai ống tay áo lên để lộ cổ tay trắng như ngọc.

Đầu ta tựa vào hõm cổ hắn, chạm vào mái tóc được buộc cao của hắn. Mùi hương của hắn thật dễ chịu, như mùi tùng bách phủ tuyết, khiến cho tâm trí hỗn loạn của ta có chút tỉnh táo hơn.

Giọng nói uể oải của hắn vang lên: "Đừng có cọ lung tung, Hoa Âm. Cái này sẽ tính thêm phí đấy."

Ta muốn đáp trả, nhưng cơn đau do tâm ma gây ra làm ta không nói nổi. Ta ép linh khí chảy ngược lại qua kinh mạch, để cho tu vi rối loạn trong đan điền. E rằng khắp thiên hạ này không có tiên tử nào lại tự nguyện nhập ma như ta. Linh lực trong cơ thể ta sôi sục như nước đang sôi, cuồn cuộn đ.i.ê.n cuồng, hận ý trong tâm ma không ngừng bùng lên, lan thành một màu đen thẫm.



Miệng ta tràn đầy vị m.á.u, linh đài gần như sụp đổ, nhưng ngoài cơn run rẩy, ta không hề phát ra tiếng kêu rên nào. Cơ Hành cứ thế cõng ta chậm rãi bước qua con phố dài, đi qua từng yêu ma đang im lặng nhìn về phía miếu Hoa Âm.

Ta khẽ nói: "Thực ra, ta từng trở về nhân gian rồi. Khi tỉnh dậy, không còn ai nhớ đến Hoa Âm nữa."

Linh khí ngược dòng khiến không biết bao nhiêu kinh mạch của ta bị đứt. Ta nằm trên vai hắn, chậm rãi nói: "Mẫu thân cũng không giúp ta. Rõ ràng ta mới là con gái của bà."

Ta đẩy tâm ma về phía đan điền, nghiền nát nó cùng với tu vi. Mồ hôi lạnh chảy dọc cằm ta: "Tang Du... tát ta một cái. Nàng nói tất cả là tại ta, khiến nàng phải làm kẻ thế thân nhiều năm, chịu bao nhiêu khổ sở. Nhưng ta chỉ ngủ một giấc, chẳng phải chỉ có trăm năm thôi sao."

Ta khó khăn thốt ra từng lời, lộn xộn không đầu không đuôi: "Ban đầu họ tìm thế thân, nói là vì yêu ta quá sâu đậm, nhớ ta quá nhiều, nên mới như vậy. Nhưng giờ ta nhìn lại, có vẻ như họ hận ta đến tận xương, mới phải tìm kẻ thế thân thay thế."

"Muốn chặt đứt gân cốt của ta, muốn nhốt ta vào ngục, muốn ta vĩnh viễn không xuất hiện nữa. Tình yêu và sự hận thù trên đời này, không có gì là rõ ràng hơn thế."

"Ta học nghệ ở Côn Luân bao nhiêu năm, luyện tập còn chăm chỉ hơn ai hết. Từ nhỏ đã có thiên phú, lại chịu khó khổ luyện, năm ta năm trăm tuổi đã trở thành Thượng tiên, nhưng chưa từng có kiếp nạn nào đau đớn như kiếp nạn này. Đến lúc này, ta mới nhìn rõ, thực ra từ đầu đến cuối, ta chẳng có được gì cả. Họ đều đã bỏ rơi ta."

Cơ Hành bỗng nhiên gọi tên ta: "Hoa Âm."

Đúng lúc đó, những chiếc đèn trên con phố dài lần lượt sáng lên, ánh đèn tỏa ra rực rỡ. Hắn hơi quay mặt lại, khuôn mặt yêu dị của hắn dưới ánh đèn càng thêm hoa mỹ.

Hắn nói: "Ta muốn ngươi. Ngươi sẽ là vị thần duy nhất của Quỷ tộc và Ma tộc. Chúng ta cần ngươi."

Cũng vào khoảnh khắc ấy, tâm ma bị nuốt chửng bởi vòng xoáy đen tối. Kinh mạch của ta bắt đầu phục hồi, linh lực đảo chiều thành ma khí. Ta đã nhập ma, nhưng lại vô cớ cảm thấy vui sướng, và không biết từ đâu, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Ta đã sống hơn sáu trăm năm, tam giới phân chia rạch ròi. Tiên giới ta quen thuộc, nhân gian chỉ khi có đại nạn mới xuống, nhưng duy chỉ có Ma giới, ta thậm chí chưa từng đặt một bước chân tới đây.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.