Ngày Thống Nhất

Chương 24





"Em sinh ra ở thị trấn nhỏ này." Felix nói.

"Ở một nhà thờ làm lễ rửa tội phía bên kia."
Hai người đứng cạnh nhau trong nghĩa trang giáo xứ, đối diện với những bông hoa ba màu nở rộ trước bia mộ bằng đá granite xám và cây thường xuân phủ kín đầy mặt đất.

Một con đường lát sỏi mịn màu nâu đỏ ngăn cách nghĩa trang liền kề, dẫn đến nhà thờ Evangelical Lutheran phong cách đơn giản và khu rừng hạt dẻ bao quanh nghĩa trang này cách đó không xa.

Bãi đất trống ở góc Đông Nam có cánh đồng cỏ xanh mướt trải dài đến tận những ngọn đồi nhấp nhô phía chân trời ở xa.

Mặt trời đã mọc bên sườn núi đó, chiếu xiên phía bên này, khiến vạn vật được tắm mình trong ánh dương quang rực rỡ.

"Mẹ em là người Pháp gốc Đức ở Alsace.

Bà ấy gặp bố em, Fritz, khi bà ấy đang đi leo núi.

Họ kết hôn sau khi có em.

Đó là một sự kết hợp rất tồi tệ.

Mẹ em, bà ấy là người phụ nữ tuyệt vời nhất trên thế giới, và Fritz...có lẽ đối với anh ông ta có thể là một người bạn tốt hoặc một người chủ cũ, nhưng ông ta hoàn toàn là một kẻ khốn nạn đối với vợ con mình.

Mọi suy nghĩ và tiền bạc của ông ta đều dành cho chính ông ta.

Nhưng anh cũng biết, ông ta không giỏi kinh doanh, và ông ta thường phải chật vật kiếm sống."
"Cuối cùng họ ly hôn khi em mười bốn tuổi.

Mẹ em đưa em về với gia đình bà ở Strasbourg.

Hai, ba năm sau, bà gặp bố dượng hiện tại của em, Mike Taylor, một người Canada.

Ngay sau khi họ kết hôn, gia đình em chuyển đến Quebec.

Em học đại học ở Montreal."
"Em rất vui vì em đã rời khỏi đây.

Mọi thứ ở đây khiến em nghẹt thở, ngoại trừ những khu rừng đó.

Em dành tất cả thời gian rảnh rỗi của mình trong rừng vì em ở trường không có bạn bè.

Họ luôn gọi em là thằng người Pháp.

Không ngừng cười nhạo ngoại hình của em, con đường em đi, những cuốn sách em đọc và những bài hát tiếng Pháp em thích nghe...!tất cả những thứ đó hoàn toàn khác với bọn họ.

Bài hát yêu thích của em lúc đó là Run của nhóm Kyo [1], em vẫn luôn nghe bài hát đó mỗi ngày.

Nó nói, Trên đời này, ở chung với các người, tôi không thể thở được. Em muốn chạy, chạy, và chạy để rời khỏi nơi ma quái này, tiếp tục chạy như thể đến điểm cuối cùng của thế giới."
"Anh có nhớ chuyện gì đã xảy ra trong quán ăn Hy Lạp đó không? Jonas Baker đó.

Vết sẹo trên mặt hắn là của quá khứ.

Em đã dùng dao chém hắn trong một trận đánh nhau vì hắn biết em là đồng tính luyến ái.

Khi bố và em cãi nhau, cả hai chúng em đều hét to quá nên hàng xóm đã nghe thấy.

Hắn dọa em sẽ công bố chuyện này cho toàn trường biết, và em không thể chịu đựng được....Tất nhiên cuối cùng thì bọn họ đều biết.

Và nếu không phải mấy tháng nữa em mới mười bốn tuổi, thì họ có thể đã tống em ra tòa án hình sự vị thành niên."
"Em không ngờ rằng hắn sẽ nhận ra em trong nháy mắt sau ngần ấy năm.

Tất nhiên em không mong sẽ tình cờ gặp hắn ở đó, nếu không em sẽ không đến đó với anh."
"Tôi xin lỗi." Erik nói.

"Anh đã xin lỗi từ lâu.

Và em nói: Đó không phải việc của anh.

Em đã chuẩn bị tinh thần khi quyết định bắt đầu chuyến đi này.

Em đã tưởng tượng điều này sẽ xảy ra, vì vậy để đề phòng em đã mang theo thuốc chống lo âu." Y nở một nụ cười.


"Tất nhiên là em không sử dụng nó.

Như anh đã nói, em đã khóc rất nhiều trong đêm đầu tiên là vì xúc động, không phải vì một cơn lo lắng."
"Lúc đó, tại sao em lại hôn tôi?"
"Tâm tình em đang suy sụp." Y nhún vai.

"Tất nhiên, là phức tạp hơn một chút.

Có lẽ ai đó nghiên cứu tâm lý học có thể dựa vào đấy để viết thành một cuốn sách.

Nhưng em nghĩ rằng nhất định sẽ có cả hận thù ở trong đó."
"Đối với Fritz?"
"Với Fritz.

Với bản thân em - và với anh."
Erik kinh ngạc nhìn y.

"Tôi?"
"Đúng.

Anh.

Chuyện đó bắt đầu từ mười năm trước, và em đã ghét anh nhiều năm rồi."
"Tại sao? Trước đây em vẫn chưa gặp tôi không phải sao?"
"Anh không thể tưởng tượng được một người chưa bao giờ nhìn thấy anh lại ghét anh sao?" Y cười toe toét.

"Nhưng đó không phải là bản chất của con người sao? Con người luôn ghét những thứ mà họ không hiểu gì cả."
"Em ghét anh vì Fritz đã đề cập đến anh khi ông ta cãi nhau với em.

Lúc đó ông ta định kết hôn với mẹ của anh sau khi ly hôn.

Ông ta nói bà ấy có một cậu con trai.

Một cậu bé mạnh mẽ, ông tanói, "Tao nên có một đứa con trai như thế, mà không phải loại ẻo lả yếu đuối như mày. Anh thực sự nên thấy vẻ mặt kinh tởm của ông ta khi nói ra những điều đó, như thể em là một con bọ xít hay một thứ gì đó ghê tởm khác.

Lúc đó em ghét anh vô cùng.

Thật may là lúc đó anh không học cùng trường với em, nếu không em không đảm bảo được mình sẽ làm gì khi nhìn thấy anh – anh biết đó, em là người có chút cực đoan."
Y dừng lại một lúc, rồi lắc đầu.

"Nhưng nếu em quen biết anh có thể mọi chuyện sẽ khác, ai mà biết được.

Dù sao thì, em chưa bao giờ gặp anh.

Trước khi đến Đức lần này, em cũng chỉ thấy ảnh của anh, bức ảnh trên trang web của phòng tập leo núi.

Anh ở trong bức ảnh đó không giống như anh ở ngoài chút nào."
"Bức ảnh đó được chụp khi tôi mười ba tuổi," Erik nói.

"Bức ảnh đó cũng khiến em ghét anh." Felix nghiêng đầu và mỉm cười.

"Bởi vì em xem đó là sự uy nghiêm chói lọi của ông bố khốn nạn đối với em.

Em nghĩ ông ta đang nói với em qua bức ảnh đó: Mày thấy đấy, cuối cùng thì giờ đây tao đã có một người con trai lý tưởng.

Đây là người con trai mà tao muốn."
"Tôi không nghĩ ông ấy có ý đó."
"Vậy anh nghĩ ông ta có ý gì?"
"Tôi khó mà nói.

Nhưng em biết đấy, mọi người thường làm những điều hoàn toàn trái ngược với những gì họ cảm thấy trong lòng." Erik nói.

"Tôi không nghĩ Fritz muốn làm tổn thương cảm xúc của em.

Ông ấy có thể muốn thể hiện...điều ngược lại."
"Sau đó, ông ta đã chọn một cách rất tốt để đạt được hiệu quả giết người không chủ ý." Felix nói.

"Anh có biết không? Ông ta đã viết cho em một bức thư."
"Khi nào?"
"Hai tháng trước.

Không sai biệt lắm là lúc ông ta chuẩn bị tự tử." Y liếc nhìn những bông hoa dưới chân và bia mộ bằng đá cẩm thạch màu xám đen.

"Ông ta không biết em đang ở Pháp nên đã gửi bức thư đến Canada.

Vì vậy, em đã nhận được nó sau một thời gian dài trì hoãn."
"Thư nói cái gì?"
"Anh nghĩ ông ta sẽ viết gì?" Y nói một cách chế giễu.

"Anh có nghĩ rằng những người như ông ta sẽ xin lỗi em và yêu cầu hòa giải, hay nói ông ta thực sự yêu em rất nhiều và tự hào về em như một người cha?"
"Không...tôi không nghĩ ông ấy sẽ viết như vậy."
"Bức thư rất ngắn, chỉ có một ý nghĩa: Ông ta bảo em từ bỏ tài sản thừa kế hợp pháp của mình để cậu con trai quý giá của ông ta, là anh, có thể tiếp tục duy trì phòng tập leo núi.

Em gần như bật cười vì tức giận khi đọc bức thư đó và em đã thực sự cười thành tiếng.

Sau khi cãi nhau như vậy, em và ông ta hoàn toàn tan vỡ và không liên lạc trong suốt mười năm, lần đầu tiên em nhận được tin tức từ ông ta – bức thư đầu tiên cũng là duy nhất trong đời ông ta gửi cho em lại chỉ vì con trai của ông ta.

Mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng đó là người con trai mà ông ta thực sự thừa nhận.

Đối với phòng tập leo núi, em chỉ muốn thiêu hủy nó đi, cùng một ít tiền – thật tựa như em con mẹ nó giống ông ta!"
Y mất đi phong thái bình tĩnh chống đỡ, sắc mặt đỏ bừng, lồng ngực kịch liệt lên xuống.

Erik tiến lên một bước, cố gắng chạm vào vai y, nhưng y đã tránh đi một cách thiếu kiên nhẫn.

Y quay lại nhìn những ngọn đồi và khu rừng trập trùng phía xa.

Khu rừng tuyệt đẹp lốm đốm dưới tia nắng được nhuộm màu vàng và đỏ cam đan xen.

Sau một lúc, y bình tĩnh trở lại và nói:
"Ông ta còn đề cập một điều nữa trong bức thư.

Ông ấy nói rằng anh bị khuyết tật - nhưng không nói đó là gì."
"Tôi nghĩ ý ông ấy nói đến chứng khó đọc của tôi." Erik nói.

"Fritz luôn cảm thấy rằng vì tôi đến trung tâm giáo dục hỗ trợ với một số trẻ khiếm thị, thì tôi cũng là một người khuyết tật.

Nhưng thực tế, tình trạng của tôi không được coi là khuyết tật, nó chỉ khiến tôi gặp một chút bất tiện trong cuộc sống hàng ngày.

Và cơ bản tôi đã vượt qua được những điều đó."
"Chà, rõ ràng là ông ta nghĩ rằng anh vẫn cần được giúp đỡ.

Thực ra, ông ta đã viết thư và nhờ em chăm sóc cho anh."
Trong một lúc Erik không biết phải nói gì.

Hắn cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng càng biết ơn và buồn bã không giải thích được.

"Em đã nghĩ về điều đó rất lâu sau khi tức giận." Felix nói.

"Em không nghĩ em muốn tiền của Fritz, nhưng em cũng không muốn đưa nó cho anh - bởi vì em ghét anh.

Kỳ thực em có chút muốn thực hiện những chuyện em đã nói khoác trước đây: đem phòng tập đó thiêu hủy, hoặc từng chút một mà đập phá nó.

Nhưng nếu ông ta thực sự đáng thương như lời anh nói thì em làm vậy chẳng khác nào một tên khốn.

Vì vậy, em quyết định kiểm điểm lại bản thân mình.

Rốt cuộc, em không còn là một đứa trẻ mười ba tuổi nữa.

Em biết việc ghét một người mà em chưa từng gặp hoặc chưa hiểu thực sự là điều ngoài sức tưởng tượng và xuất phát từ nhu cầu được trút bỏ cảm xúc của mình là một điều xấu xa, và người đó cũng không hề đáng trách.

Em định đến gặp anh, xác định anh là ai rồi quyết định có chia tài sản cho anh hay không."
Y ngẩng đầu lên và nhìn Erik.

"Vì vậy, anh có thể tưởng tượng, sau khi anh cho em xem chứng minh thư của anh, em đã mất vài phút để nhận ra rằng anh là Erik Bergmann mà em vẫn luôn ghét thì em đã choáng váng như thế nào?" Y hơi nheo mắt lại, lộ ra một chút biểu tình buồn cười.

"Em ngàn dặm xa xôi đến đây, dự định chăm sóc một đứa trẻ tàn tật tội nghiệp mà em đã tưởng tượng, nhưng em lại nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ, cao tận một mét chính, với đôi mắt như cây phong, mái tóc xoăn dễ thương và dáng người thật gợi cảm.

"

Erik hơi đỏ mặt.

Y nhớ lại tình hình ngày hôm đó.

"Tôi nghĩ em che đậy rất tốt." Hắn thấp giọng nói.

"Thực sự không tốt." Felix nói.

"Em hơi hoảng.

Em phát hiện anh không biết em là ai: bởi vì em đã sử dụng họ của mẹ thời con gái, và bà đã đổi họ của chồng sau khi tái hôn.

Em đột nhiên thấy em không có đủ can đảm để thừa nhận danh tính của mình với anh.

Khi đến đây, em đã vội vàng bịa ra một câu chuyện, vốn dĩ, theo thói quen của em, em nhất định sẽ không kể ngay cho một người em mới gặp về xuất thân của mình, em chủ động nói ra vì đó là những gì em đã bịa ra...Em muốn xóa tan sự nghi ngờ của anh, để anh không liên kết em với gia đình Taylor ở Canada."
"Vì lý do này, nên em muốn ở nhà của tôi?"
"Vâng, và còn phức tạp hơn thế." Felix nói.

"Em không biết nữa...!Lúc đó em không có thời gian để suy nghĩ kỹ càng, em chỉ biết hành động theo cảm tính.

Và em còn suýt nữa không kiềm chế được: Anh có nhớ khoảnh khắc em nhìn thấy phòng tập leo núi không? Em đã từng ở nói đó.

Em gần như muốn quay lại và bỏ chạy ngay lập tức, để trốn đi thật xa, và không bao giờ gặp lại nó nữa.

— Anh đã đưa em trở lại.

"
"Tôi?"
"Đúng vậy.

Anh như thế...khiến người khác an tâm." Felix nói.

"Anh luôn cho em cảm giác như vậy.

Giống như khi ở bên anh, chuyện gì xảy ra đều không quan trọng.

Anh rất tốt và dịu dàng.

Em chưa từng gặp ai như anh.

Em nghĩ chính vì điều này mà đêm đầu tiên em đã khóc trong vòng tay anh.

Em đã có phần mất kiểm soát.

Em không ngờ rằng sau bao nhiêu năm, mọi thứ ở đây vẫn có thể khơi dậy ký ức và cảm xúc của em...Trong căn phòng đó, cảm giác như những thứ trong quá khứ đập thẳng vào đầu như một trận tuyết lở...khiến em như bị chôn vùi dưới tuyết, lạnh kinh khủng và không tài nào thoát ra được: Em quá mệt mỏi, không thể cử động được.

Vì vậy, khi anh đưa tay ra để kéo em, em không thể kiềm chế bản thân không dựa vào lồng ngực của anh.

Ở đó thật ấm áp...Và em nghĩ không sao cả.

Dù sao thì anh cũng không biết bất cứ điều gì.

Sẽ không có gì xảy ra ở đây."
"Tất nhiên hôm sau khi thức dậy em đã hối hận.

Em nghĩ em hoàn toàn lợi dụng anh." Y ngăn cản ý đồ phản bác của Erik và nói nhanh.

"Thành thật mà nói, ngôi nhà đó có ảnh hưởng rất lớn đến trạng thái tinh thần của em.

Có quá nhiều cảm xúc cùng một lúc...Nó khiến em cảm thấy rất bối rối, và thậm chí em không biết liệu mình có phải hôn anh từ trong tiềm thức là vì trả thù: bởi vì của Fritz quá kỳ thị, và anh là người con trai ông ta yêu thích."
"Felix, tôi không nghĩ Fritz là người ghét bỏ đồng tính luyến ái." Erik nói.

"Ông ấy chưa sẵn sàng.

Ông ấy là người ở thế hệ trước, và hệ thống kiến ​​thức trong đầu ông ấy khác với chúng ta, vì vậy ông ấy sẽ hoảng sợ một lúc và phản ứng thái quá.

Tôi nghĩ sau này ông ấy đã hối hận về những lời ác độc mà ông ấy đã nói với em, thế nhưng ông ấy không thể thừa nhận điều đó với em ".

"Làm sao anh biết?"
"Bởi vì tôi đã nói với ông ấy về tình cảm của tôi đối với Peter." Erik cúi đầu và liếc nhìn bia mộ.

"Sau khi Hannah chia tay với tôi, tôi đã rất buồn và rất suy sụp trong một thời gian...Fritz đã ở bên tôi.

Một ngày nọ, tôi đã nói với ông ấy về ba người chúng tôi."
Felix ngờ vực nhìn hắn.

"Ông ta biết anh có cảm giác như vậy đối với một người đàn ông?"
"Ừ.

Ông ấy bình tĩnh đón nhận mà không làm ầm ĩ lên.

Ông ấy cũng không nói bất cứ điều gì không thích hợp."
"...Em không thể tin được." Felix nói.

"Hắn dĩ nhiên không phát bệnh tim mà chết tại chỗ."
"Trên thực tế, Fritz cũng đề nghị tôi đi nói chuyện với Peter một lần." Erik nói.

"Ông ấy nói chúng ta nên có dũng khí để làm một điều gì đó, dù biết rằng sẽ không có kết quả, nhưng ít nhất sau này chúng ta sẽ không hối hận vì đã không làm gì."
"Nghe có vẻ là phản ứng lý tưởng nhất của bố mẹ.

Anh đã làm được chưa?"
"Đúng thế.

Tôi đã đến Berlin và gặp Peter.

Tất nhiên tôi không thú nhận với cậu ấy - dù sao thì điều đó cũng không phù hợp.

Tôi chỉ dùng hết khả năng của mình để giải thích với cậu ấy và xin lỗi cậu ấy.

Cậu ấy là người bạn tốt nhất của tôi, hiền lành và nhiệt tình, đã giúp đỡ tôi rất nhiều.

Cậu ấy lẽ ra đã không nên bị tổn thương như vậy, nếu lúc đó tôi có thể thông minh và trưởng thành hơn.

"
"Erik, em nghĩ anh quá khắc nghiệt với bản thân." Felix nói.

"Anh chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi.

Ở tuổi đó, hầu hết mọi người đều là một tên khốn, hoặc sẽ làm điều gì đó khốn nạn."
Erik mỉm cười.

"Peter cũng nói như vậy.

Nhưng tôi nghĩ đó là vì cậu ấy luôn hào phóng và sau này cậu ấy sống rất hạnh phúc nên rất dễ tha thứ cho tôi.

Cậu ấy đã kết hôn cách đây 2 năm và hiện là bố của một cặp sinh đôi rất dễ thương...Vào dịp giáng sinh, chúng tôi còn gửi bưu thiếp cho nhau."
Hắn dừng lại, rồi nói, "Vì vậy, tôi rất biết ơn lời đề nghị của Fritz dành cho tôi.

Tôi sợ rằng mình sẽ không đủ can đảm nếu không có những lời nói đó."
"Em nghĩ anh đang khiến em cảm thấy cần phải ghét anh một lần nữa." Felix nói với giọng điệu nhẹ nhàng và chế giễu.

"Anh khiến em cảm thấy rằng sau khi người bố khốn nạn của em thưởng cho em hết tất cả những hành vi khốn nạn của ông ta, ông ta đã dành cho anh tất cả tình yêu thương của người bố lành mạnh và trìu mến."
"Tôi không nghĩ là như vậy." Erik nói.

"Tôi nghĩ ông ấy đối xử với tôi như vậy là vì em – có lẽ ông ấy đã tự mình hiểu ra điều gì đó sau khi hai người cãi vã và sửa lại ý kiến ​​ban đầu của mình, nếu không sau này ông ấy sẽ không bao giờ cư xử như vậy.

Và...em biết đấy, ông ấy chưa bao giờ nhắc em với tôi."
"Vì ông ta đã quên em từ lâu rồi.

Hay là ước gì quên em đi." Giọng y có chút khàn.

"Không, tôi không nghĩ ông ấy đã quên.

Ông ấy không thể nói ra những điều đó.

Một số người không thể đề cập đến những việc liên lụy đến cảm xúc của họ.

Fritz là kiểu người đó...Ông ấy đã đề nghị với tôi, hãy để tôi can đảm sửa chữa những sai lầm của quá khứ mà ông ấy không thể tự mình làm được.


Bởi vì lỗi lầm của ông ấy mắc phải còn lớn hơn và khó hơn rất nhiều."
Hắn dừng lại một lúc, rồi hỏi:
"Felix, em vẫn mang theo lá thư đó à?"
Felix lật túi trong của áo khoác và lấy ra một mảnh giấy bị nhàu nát.

"Có muốn xem một chút không?"
"Em có thể đọc cho tôi nghe không?"
"Đương nhiên."
Y mở tờ giấy viết thư.

- --
Felix,
Ta hy vọng ta có thể viết cho con một bức thư.

Ta đã cố gắng.

Nhưng chuyện này thực sự quá khó.

Ta đã không thể làm điều đó.

Và ta không biết liệu hậu quả của lời nói có thể được bù đắp bằng lời nói hay không.

Ta viết thư này để nói lời từ biệt với con, ta không còn sống trên đời này được bao lâu nữa.

Ta không có thời gian để làm bất cứ điều gì nữa.

Dù có thì ta cũng sợ ta không thể hoàn thành chúng một cách hoàn hảo được.

Ta muốn nhờ con giúp ta một việc.

Luật sư nói cho ta biết con là người thừa kế hợp pháp của ta, vì vậy di sản của ta sẽ được chia đều cho Erik và con.

Nhưng chúng ta không có nhiều tiền mặt để trả lại cho con, và ta vẫn nợ mẹ con rất nhiều tiền.

Ta hy vọng con có thể từ bỏ phần của mình và để Erik tiếp tục điều hành phòng tập leo núi.

Thằng bé là một đứa trẻ rất ngoan và rất thích leo núi.

Erik bị tật, nhưng thằng bé vẫn luôn chăm sóc ta, có thể trong tương lai...con cũng có thể chăm sóc cho thằng bé.

Mặc dù ta không biết liệu con có quay lại Đức hay không.

Ta hy vọng con đã thoát khỏi ảnh hưởng của những điều cũ kỹ đó.

Ta đã thấy hình con ở trên mạng.

Con rất đẹp.

Ta nghĩ con nhất định sẽ có một cuộc sống tốt đẹp và trở thành một người rất hạnh phúc.

Ta thực sự hy vọng như thế.

Fritz.

- --
Felix đặt lá thư xuống.

Tay y run run.

"...Thật kì lạ." Y thì thầm.

"Em đã xem bức thư này rất nhiều lần.

Nhưng sau khi nói chuyện với anh, cảm giác lại hoàn toàn khác."
Y xem lại nó trong im lặng.

Sau đó đọc lại.

"Được rồi.

Có lẽ ông ta đã thực sự hối hận về điều đó." Y nói và cố gắng nở một nụ cười trên khóe miệng.

"Nhưng không có nghĩa là em sẽ tha thứ cho ông ta."
"Ông ấy biết em sẽ không.

Vì thế nên ông ấy đã không viết bất kỳ lời bào chữa nào." Erik nói.

"Ông ấy không thể thay đổi cái gì.

Là cha mẹ, Fritz biết mình đã hoàn toàn làm loạn, không có cơ hội bù đắp, cho nên cuối cùng chỉ viết tên chính mình, mà không phải danh xưng bố.

— Fritz không khẩn cầu em có thể tha thứ cho ông ấy.

Fritz chỉ toàn tâm toàn ý hy vọng em có thể hạnh phúc.

Giống như những người làm cha làm mẹ yêu thương đứa con của mình vậy.

Không có gì so với thứ kia quan trọng hơn: Một cuộc sống hạnh phúc."
Trong mắt Felix xuất hiện tầng hơi nước.

Môi y run lên và quay đầu đi.

Erik đến gần, ôm lấy y và để y vùi mặt vào lồng ngực của hắn.

Chiếc áo sợi bông của hắn thấm khô hết những giọt nước mắt đã rơi.

- ------------------------------------------------- --------------------------
[1] Kyo là một ban nhạc rock của Pháp hoạt động và thành công với tư cách là một ban nhạc trẻ từ năm 1997 đến năm 2005.

Sau đó, ban nhạc tan rã và trở lại vào năm 2013.

"Run" (Je cours) là một trong những đĩa đơn nổi tiếng nhất của họ, kể về sự cô đơn và trầm cảm khó hiểu của những thanh thiếu niên.

Lời bài hát như sau:
Hãy cho tôi một chút không gian, chỉ một chút không gian; vì vậy họ sẽ không xóa mất tôi
Tôi không có bạn bè, tôi nhìn xung quanh trong lớp, không có niềm vui
Tôi có rất nhiều sự trống rỗng; tôi cô đơn, không ai có thể nói; đây không phải là điều tồi tệ nhất
Tôi cảm thấy không thoải mái trong giờ giải lao giữa các lớp học; tôi phải ẩn mình hoặc trốn ra ngoài
Tôi sẽ phải chạy, mỗi ngày, tôi có chạy đến cùng không?
Tôi không thể thở được, tôi hy vọng họ có thể lắng nghe tôi; quá nhiều nghi ngờ
Tôi phải giải phóng và giữ lấy tương lai của mình; hãy ra ngoài và tận hưởng một cuộc sống tốt đẹp hơn
Tất nhiên nó có thể không thành công, nhưng tôi sẽ tự bảo vệ mình; để học cách hiểu về tình yêu và thế giới
Để hiểu thế giới và tình yêu; tôi sẽ phải chạy, mỗi ngày
Tôi muốn dừng lại, tôi không thể thở, trên thế giới này, giữa các bạn..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.