Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi

Chương 70: Công chúa xuất cung, đám hồng nhan họa thủy sắp phá nát cung



"Hử?" Thái hậu nhìn nàng đầy thú vị, "Như ngươi nói, ngươi hiểu tâm ý của ai gia?"

"Không dám, tâm ý của Thái hậu cô mẫu, một đứa tiểu nha đầu như con làm sao có thể hiểu hết. Chỉ là hoàng huynh chết oan uổng, Tư Huyền thay Thái hậu đều cảm thấy không đáng chút nào thôi."

Căn cứ vào các mối liên kết, nếu nói không có liên quan đến Từ Sơ Đồng, thì còn có thể là ai. Thái hậu cười nói: "Ngươi quả nhiên là một tiểu cô nương thông minh, so với Hoàng hậu càng ưu việt hơn."

Hạ Tư Huyền vội vã đa tạ Thái hậu khen ngợi, "Thái hậu cô mẫu không cảm thấy con lắm lời là tốt rồi."

Thái hậu lắc đầu nói: " Không, lời ngươi nói rất hợp ý của ai gia, xem ra mẫu thân ngươi vì ngươi mở lời không phải cũng không có đạo lý, chuyện của ngươi, ai gia sẽ cân nhắc kỹ."

Đây giống như là đáp ứng ý định tiến cung của Hạ Tư Huyền, có được chỗ dựa này, Hạ Tư Huyền mừng thầm, nhưng vẻ mặt cung kính nói: "Đa tạ Thái hậu, Tư Huyền chỉ có thể tận tâm tận lực mà thôi."

"Rất tốt." Thái hậu rất hài lòng, xem ra có lúc, có một số việc là người của mình làm vẫn tương đối đáng tin hơn. Lần trước bà đi phủ Quốc công, lão phu nhân nhiều lần khuyên bà cho tiểu nha đầu này tiến cung, để cho có thêm vây cánh. Lúc đó bà rất do dự. Nhưng mà trong tình huống hiện tại, mối quan hệ giữa bà và Hoàng thượng, quả thật cần phải có một người đứng giữa trung hòa mới phải.

Hạ Tư Huyền vì thấy Thái hậu bất mãn với Dư Thời Hữu mà cao hứng, có Thái hậu làm chỗ dựa, rất nhiều chuyện bỗng trở nên dễ làm như trở bàn tay.

Lại nói Dư Thời Hữu sau khi cáo lui, Tiết Tiệm Ly thấy trạng thái của nàng không tốt, đưa nàng trở về Khôn Viên Cung. Vào cung, nàng liền lập tức hạ lệnh đóng chặt cửa cung, trốn trong phòng lớn tiếng khóc. Tiết Tiệm Ly nghe thấy mà lòng đầy chua xót, chính mình cũng nghẹn ngào hít thở vài hơi.

"Tiểu Phượng, ngươi không nên tự trách, Mai ma ma, bà ấy cũng không hy vọng ngươi như vậy..."

Dư Thời Hữu lắc đầu, nàng cố gắng kiềm chế nước mắt. Nàng đã khóc một trận đã đời trời đất. Cảnh tượng hôm nay khiến nàng khiếp sợ, nàng chưa từng gặp qua chuyện như vậy.

Mai ma ma chết là vì nàng. Nàng không nhìn thấy nội dung trong di thư, nhưng dựa theo sự hiểu biết của nàng đối với Mai ma ma, nhất định là tự mình bà gánh hết tất cả trách nhiệm, không để cho nàng bị một chút oan ức nào. Vì vậy Hoàng thượng mới có thể phán định như vậy. Nhưng mà trong lòng Hoàng thượng không có hoài nghi sao? Còn có Thái hậu, Thái hậu dường như đối với việc này rất thất vọng, thậm chí còn có chút oán giận mình.

Dư Thời Hữu khóc đủ rồi, mới lấy khăn tay lau nước mắt, nói: "Ta không có sao, ngươi không cần lo lắng. Chuyện của Mai ma ma, trong lòng ta hiểu rõ, là ta hại bà ấy. Chẳng qua là bây giờ ta không chỉ đắc tội với Hoàng thượng mà còn đắc tội với Thái hậu. Cho dù thật sự không phải là chủ ý của ta. Hôm nay Hoàng thượng không có xử phạt, là đã cho ta mặt mũi, cho phủ Thừa tướng mặt mũi thôi. Nếu thật sự truy cứu, ta và phủ Thừa tướng cũng khó thoát."

Tiết Tiệm Ly an ủi, "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, hoàng huynh rất anh minh, hắn sẽ không bỏ qua dù chỉ một kẻ xấu, nhưng cũng sẽ không oan uổng một người tốt,. Hắn biết ngươi vô tội, nên mới xử lý như vậy."

Dư Thời Hữu nói: "Tiệm Ly ngươi không hiểu, ngươi mặc dù là công chúa, nhưng đã từ lâu ngươi ở bên ngoài, không có bị ràng buộc gì, cũng không phải cân nhắc quá nhiều thứ, nhưng ta lại bất đồng. Nơi này tuy giống như nhà của ta, nhưng một khi xảy ra chuyện, ngay cả phủ Thừa tướng cũng mang họa theo. Hôm nay ngay trước mặt mọi người, Hoàng thượng không để cho ta khó xử, cũng là không muốn chuyện này truyền đi, nhưng nếu nói ta không có trách nhiệm, là không thể nào, Hoàng thượng tuy không nói gì, nhưng ta cũng nên biết điều làm cho tốt."

Tiết Tiệm Ly hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

"Thỉnh tội, ta muốn viết thư thỉnh tội." Nàng không muốn cuốn vào vòng thị phi, nhưng mà cuối cùng thị phi cũng không bỏ qua cho nàng. Bên Thái hậu, haizz, không nói cũng được, Dư Thời Hữu chỉ muốn nghĩ cách tránh một chút.

Tiết Tiệm Ly cũng chỉ theo ý nàng ấy. Chẳng qua là trải qua chuyện hôm nay, nàng đối với Tiết Ý Nồng, đối với hoàng cung cũng hiểu nhiều hơn. Nàng không muốn ở đây, cực kỳ không muốn chút nào. Chờ sau một khoảng thời gian, nàng sẽ xuất cung! Ra cung du ngoạn một chút, như vậy sẽ vui sướng biết bao. Chỉ là nghĩ đến phải cách xa Dư Thời Hữu một khoảng thời gian, nàng lại cảm thấy khó chịu.

Sau khi từ thiện yến hội kết thúc, Tiết Ý Nồng trở về Cẩm Tú Cung. Nàng rất là mệt mỏi, nhìn thấy ánh mắt của Từ Sơ Đồng, nàng mím chặt môi, thật sự là không biết làm sao mở lời với nàng ấy.

Từ Sơ Đồng mỉm cười nói: "Sao vậy? Nhìn thấy ta không cao hứng sao?"

"Không có, rất cao hứng nha."

"Nhưng mà Ý Nồng không cười nha!"

Tiết Ý Nồng cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, đi đến mép giường và ngồi xuống, ôm trọn cả Từ Sơ Đồng và chăn vào lòng, "Chuyện hôm nay, trẫm đã điều tra rõ ràng, không có liên quan gì đến nàng. Nhưng khi trẫm buông lỏng cảnh giác, chỉ cần vừa nghĩ đến có người muốn hại nàng, lòng trẫm thật hoảng sợ, vạn nhất nếu hôm nay nàng gặp bất cứ điều gì, trẫm cũng không biết phải đối mặt với cuộc sống sắp tới như thế nào. Sơ Đồng, trẫm bây giờ không thể không có nàng, thỉnh nàng nhất định phải bình an. Sau này, không có trẫm bên cạnh, dù là ai ở trong cung mời, nàng cũng không nên đi, biết không?"

Thái hậu muốn mượn dao giết người, khiến cho nàng nghĩ đến hoàn cảnh của Từ Sơ Đồng. Nàng ấy ở trong cung hết sức nguy hiểm, ngay cả ma ma ở bên cạnh Hoàng hậu cũng căm ghét, có sát ý với nàng ấy.

Từ Sơ Đồng, không danh không phận, quả thật vô cùng nguy hiểm.

Tiết Ý Nồng mãnh liệt muốn tạo danh phận cho Từ Sơ Đồng. Đây là điều Từ Sơ Đồng vạn vạn không có nghĩ đến, "Ý Nồng cần gì phải làm như vậy, chỉ cần chúng ta có thể ở cùng một chỗ, là tốt quá rồi."

"Sơ Đồng có thể không cần, nhưng trẫm không thể không cho. Như vậy nàng ở trong cung cũng có thể danh chánh ngôn thuận một ít, không ai dám bắt nạt nàng."

Từ Sơ Đồng đã sớm được Tồn Tích báo cho một ít việc, nên dễ dàng hiểu được mong muốn của Tiết Ý Nồng, cũng không cố gắng từ chối, "Nhưng mà đây là đại sự, vẫn nên chờ đến mùa xuân..." Nàng biết bất cứ lúc nào, Tiết Ý Nồng đều có thể phong danh cho bất kỳ ai,. Cho dù nàng ấy cố ý làm như vậy, là hy vọng mình có thể là một trong những ứng viên tiến cung, như vậy sẽ giảm thiểu những uất ức của nữ tử. Đây là sự lương thiện của Tiết Ý Nồng, nhưng mà nàng ấy không biết là, có rất nhiều người tiến cung là vì hướng về vinh hoa phú quý. Các nàng căn bản không quan tâm, chỉ cần tiến cung, bởi họ cho rằng chỉ cần tiến cung thì có thể làm được này kia.

"Y theo ý nàng. Nhưng phải nhớ bảo vệ mình cho tốt."

" Ừ."

"Nhất là Thái hậu, nếu có tuyên gặp, cứ nói trẫm không cho phép đi, nàng đang nghỉ ngơi, thân thể khó chịu, có hiểu không?"

Tiết Ý Nồng luôn mãi ân cần, Từ Sơ Đồng chỉ có tuân lệnh mà thôi, dựa vào lòng nàng ấy, an tâm, cảm giác là một chỗ dựa tốt.

Hôm sau, Tiết Ý Nồng vào triều, nhận được thư từ quan của Dư thừa tướng với lý do là tuổi già sức yếu, hy vọng có thể từ quan, vui thú điền viên. Tiết Ý Nồng biết hắn đa tâm, cũng muốn giữ lại, nhưng mà không giữ được, đành đồng ý với hắn, lại ban thưởng rất nhiều thứ để an ủi.

Trở lại Cẩm Tú Cung, lại nhận được thư thỉnh tội của Dư Thời Hữu. Tiết Ý Nồng nói: "Bọn họ ông cháu thật đúng là ăn ý, tiền triều muốn từ quan, tôn nữ nhi lại thỉnh tội." Cầm lên đọc, nàng hỏi Từ Sơ Đồng, "Sơ Đồng, đối với chuyện này, trẫm nên xử lý như thế nào mới phải? Hoàng hậu yêu cầu được cấm túc một năm để suy nghĩ, bổng lộc giảm phân nửa, dùng để cứu tế dân bị nạn."

"Ý Nồng nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế ấy, cần gì phải hỏi ta."

"Nàng chẳng lẽ chưa từng nghĩ qua, có lẽ Mai ma ma là do nàng ấy xúi giục giết nàng sao. Bây giờ chỉ là làm bộ làm tịch, nàng ấy làm như vậy, không phải lần đầu."

Từ Sơ Đồng nói: "Sao chắc được, ta thấy Hoàng hậu rất tốt. Lần trước chuyện của hai ta, nếu nàng ấy là tiểu nhân thì đã ra tay cản trở." Nàng thật ra rất rõ ràng, nếu Dư Thời Hữu thật sự có vấn đề, không đợi nàng nói, Tiết Ý Nồng sẽ giải quyết hết cái phiền phức này, nhưng là nàng ấy lại bỏ qua Dư Thời Hữu, cũng đủ biết chân tướng.

"Cũng đúng, vậy thì cứ theo nguyện vọng của nàng ấy đi. Cuộc sống nàng ấy cũng không tốt gì lắm, lần này Thái hậu đối với nàng ấy cực kỳ thất vọng. Nàng ấy là có ý muốn tránh Thái hậu trách cứ."

Từ góc độ của mình, nàng nhìn rõ mọi việc, sự lo lắng của Dư Thời Hữu, rất rõ ràng, Dư Thời Hữu muốn giữ vững trung lập, không muốn cuốn vào cuộc chiến giữa Thái hậu và Từ Sơ Đồng. Người ta có lòng này, nàng tất nhiên vui vẻ tác thành.

Chỉ bằng việc nàng ấy không muốn về phe của Thái hậu, Tiết Ý Nồng cũng nên cảm ơn. Đó là một cô nương thông minh, cũng hết sức thông cảm cho mình, mình cũng nên bánh ít đi bánh quy lại.

Tiết Ý Nồng để cho Nhậm công công truyền lời, "Liền nói trẫm đồng ý, nhưng bổng lộc cũng không cần giảm, những thứ khác cũng không được bớt, để cho nàng ấy ở yên trong cung, không có đại sự không cho phép ra cung nửa bước."

Mặc dù là lệnh cấm túc, Dư Thời Hữu sau khi nghe xong, lại hết sức vui mừng. Vì từ nay về sau sẽ được thanh tịnh, cũng vì Tiết Ý Nồng 'Biết' tâm ý của nàng.

Tiết Tiệm Ly ở bên cạnh, thấy nàng vui mừng, hỏi: "Cái này có gì mà cao hứng, hoàng huynh cũng đồng ý. Ta thấy hắn căn bản là không muốn gặp lại ngươi, trong lòng đang trách ngươi nha!"

Dư Thời Hữu giải thích: "Không phải như vậy, Tiệm Ly ngươi đừng hiểu lầm Hoàng thượng, hắn là đang bảo vệ ta, sợ Thái hậu trách ta, cho nên mới nói như vậy... Ngươi đừng nên phiến diện hiểu lầm hắn như vậy được không?"

"Hừ, ngươi thì lúc nào cũng bênh vực hắn, ta ghen, ghen tỵ, tiểu Phượng là người xấu, lập gia đình, có phu quân không có bạn tốt." Tiết Tiệm Ly phùng mang trợn má, bị Dư Thời Hữu cười nhéo một cái. Vì thấy nàng ấy ăn giấm với Tiết Ý Nồng mà buồn cười, đây chính là thân ca ca của nàng ấy nha!

Thái hậu sau khi nghe Tiểu Đậu Tử kể chuyện này, cũng chỉ nói ba chữ, "Quỷ nhát gan." Uổng phí ban đầu bà chọn nàng ấy làm hoàng hậu, hơn nữa Dư Thừa tướng cũng làm con rùa rúc đầu, cả hai ông cháu chẳng làm được gì, thật là nhàm chán.

Thái hậu vì vậy kiên định với ý tưởng tìm trợ thủ cho mình. Chẳng qua là bà với Tiết Ý Nồng đang bằng mặt mà không bằng lòng, cho nên tạm thời không bàn chuyện này.

Mọi người cũng đang chờ mùa xuân đến.

Qua năm mới, tân hoàng lên ngôi đã gần một năm, vì tôn trọng tiên hoàng không có đổi quốc hiệu, bây giờ cũng có thể sửa lại.

Một năm đã qua cũng gọi là hưng thịnh.

Mùa xuân đến, thiên tai khắp nơi đã được xử lý thỏa đáng. Mọi việc diễn ra tốt đẹp, nhờ hồng phúc mà dịch bệnh không có lây lan. Bởi vì dược liệu được nghiên cứu và đưa đi cứu trợ kịp thời, nên không xảy ra khủng hoảng. Dân lưu vong ở chốn kinh thành cũng được quan lại an bài thỏa đáng, được hỗ trợ lương thực quay trở về quê nhà.

Trong triều, một đám tham quan ô lại cũng bị xử tử. Trong lúc nhất thời, quan viên triều đình rất là tinh giản, cũng đủ trấn áp rất nhiều người, Tiết Ý Nồng vẫn ôn hòa mềm mại, vẫn là dáng vẻ rất dễ bị bắt nạt, nhưng mà trong mắt các đại thần, cũng không còn dám xem thường nàng ấy.

Đồng thời, tiến hành các kỳ thi văn võ, bắt đầu chọn nhân tài mới, và cũng cho phép tiến cử. Họ có thể trở thành quan viên thông qua kỳ thi tuyển, hoặc được người quen tiến cử, hoặc tự tiến cử, v.v., điều này giúp mở rộng phạm vi tuyển chọn nhân tài.

Quốc gia bắt đầu rơi vào trạng thái cực thịnh, có khả năng cạnh tranh với thiên hạ.

Nhưng mấy cái này không ảnh hưởng gì đến Tiết Tiệm Ly. Bởi vì lần trước ở trong cung nhìn thấy mấy chiêu trò cung đấu, Tiết Tiệm Ly luôn có lòng muốn rời cung. Chẳng qua là lo lắng Dư Thời Hữu vẫn đang đau buồn, cho nên ở lại trong cung một khoảng thời gian để bầu bạn cùng nàng ấy.

Hôm nay, nàng đến từ biệt vớ Dư Thời Hữu. "Tiểu Phượng, ta đã nghĩ rất lâu, ta muốn rời đi." Đối mặt với Dư Thời Hữu, tâm tình nàng ngày càng phức tạp, hoàn toàn không còn dáng vẻ tiêu sái, vô tâm vô phế mà rời đi. Ngược lại, nàng lại rơi vào trạng thái đa sầu đa cảm, không đành lòng. Nhưng nàng vẫn rất muốn đi ra bên ngoài một chút. Nghĩ đến Tiết Ý Nồng còn có chuyện giao cho nàng đi làm, liền nhân cơ hội này mà rời đi.

"Thật sao? Hiểu rồi, ngươi đi đi!" Dư Thời Hữu không có nửa phần giữ lại, lời nói như mũi tên đâm xuyên qua tim của Tiết Tiệm Ly.

Chỉ 'Ừ' một tiếng liền rời đi, Dư Thời Hữu thấy nàng ấy không còn cười đùa cợt nhã như trước, cũng không nghĩ nhiều, chỉ đi đến cửa cung nhìn nàng ấy rời đi, chờ đến khi không còn thấy bóng dáng của nàng ấy nữa, nàng mới quay đầu trở về.

Tiết Tiệm Ly vừa đi, Khôn Viên Cung trở nên vô cùng tịch mịch.

Tiết Tiệm Ly đi tìm Tiết Ý Nồng, lúc mừng tân niên Tiết Ý Nồng đã từng nói có hai món lễ vật sẽ tặng lúc nàng rời đi. Tiết Ý Nồng thấy nàng ấy đến rất là vui mừng. Lại bởi vì nàng ấy tuy ở trong cung, nhưng cũng không đến gặp nàng, nên giận trách: "Thật là vô sự không lên điện tam bảo, không có chuyện thì thân muội muội cũng không thèm đến đây tìm trẫm."

Tiết Tiệm Ly cười nói: "Hoàng huynh có giai nhân ở bên cạnh, còn có thời gian nghĩ đến muội sao?"

" Ừ, ngẫm lại cũng đúng, trẫm còn có Sơ Đồng, quả thật không có thời gian nhớ muội."

Tiết Tiệm Ly: "..." Hoàng huynh thật là điển hình đắc ý. Nhưng mà nghĩ đến hôm đó Tiết Ý Nồng cực kỳ tin tưởng và bảo vệ Từ Sơ Đồng. Nếu nàng là người ngoài, nhìn thấy cũng hết sức cảm động.

Hoàng cung rất khó có chân tình, nhưng mà hoàng huynh yểu điệu của nàng lại mạnh mẽ gánh trách nhiệm như vậy. Lần này trở về, nàng thật sự là: Sĩ biệt tam nhật, quát mục tương đãi: ("cách biệt ba hôm mà phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa") Nàng bây giờ cũng cảm động, nói: "Hoàng huynh đã phụ lòng tiểu Phượng, cũng không nên phụ lòng Từ Sơ Đồng."

" Ừ. Muội cũng vậy, nếu khi nào có người thích, bất kể hắn là ai, xuất thân từ đâu, tướng mạo ra sao, chỉ cần muội thích, cho dù là kẻ thù của chúng ta, trẫm cũng sẽ tiếp nhận, sẽ ủng hộ, chỉ cần muội hạnh phúc là tốt. Chuyện hoàng cung, muội không cần lo lắng, bất kể ai có ý đồ với muội, trẫm tuyệt đối sẽ không tùy tiện để cho bọn họ can thiệp vào hạnh phúc của muội, hiểu không?"

Tiết Tiệm Ly cực kỳ cảm động, nước mắt ứa ra. Bước lên ôm chầm lấy Tiết Ý Nồng, ôm nàng thật chặt, hận không thể nghiền nàng thành nhánh cây mỏng manh.

Tiết Ý Nồng nói: "Hoàng muội buông tay ra, nếu để cho Sơ Đồng nhìn thấy sẽ hiểu lầm, thụ thụ bất thân nha." Nàng cố ý khoa trương kêu to.

Tiết Tiệm Ly nín khóc, cười, "Hoàng huynh ngu ngốc, huynh nói gì cũng không thể cười nổi. Đúng rồi, lần trước huynh nói có hai món lễ vật muốn tặng muội là cái? Không phải muốn muội đi tìm tiểu muội của Từ Sơ Đồng sao. Muội dự định lên đường."

"Vậy thì..., Lạc Nhạn." Tiết Ý Nồng hô.

Lạc Nhạn xuất hiện, "Hoàng thượng tìm nô tỳ có việc gì sai bảo?"

"Đem lễ vật trẫm muốn tặng ngũ công chúa vào đây. Lần trước không phải để cho ngươi cất giữ sao, để ở chỗ nào."

"Dạ, ở đây!" Nàng mở cái rương ra, lấy ra một chiếc mã giáp kim sắc mềm mại, và một cái túi gấm. Nàng cầm lấy hai vật này đưa cho Tiết Ý Nồng.

Tiết Tiệm Ly lanh mắt, phát hiện mã giáp kim sắc mềm mại kia chính là bảo bối kim thiền y, đao thương bất nhập, bách độc bất xâm, thủy hỏa bất nhập, sao mà Tiết Ý Nồng sẽ cho nàng chứ?

"Hoàng huynh, đồ quý trọng như vậy, sao muội dám nhận chứ?"

"Đồ vật tuy quý trọng, nhưng vẫn không là gì so với sự bình an của muội. Muội vì trẫm làm việc, trẫm không cho phép muội gặp dù chỉ một nửa điểm nguy hiểm."

Tiết Tiệm Ly rất là cảm động, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha nói: "Muội biết, đây là do muội tìm thân muội muội cho Từ Sơ Đồng nên Hoàng huynh mới nói như vậy."

Tiết Ý Nồng 'Hừ' một tiếng, xem như là nàng ấy nhìn thấu chiêu trò của nàng, im lặng không nói tiếp..

Tiết Tiệm Ly cầm túi gấm, mở ra xem, là một chồng ngân phiếu, thiên hạ không chỗ nào bất lợi, nguyên lai là ý này. Hoàng huynh của nàng, quả thật xảo quyệt. Nàng xong lấy đồ vật, nói đa tạ. Nào biết Tiết Ý Nồng lại lấy vật thứ ba, là thanh chủy thủ lúc giao thừa tặng cho nàng..

Lần trước Mai ma ma mượn cũng chưa có trả lại. Lúc ấy chỉ nói mượn xem một chút, nào biết sau đó phát sinh chuyện kia, chủy thủ cũng không biết lưu lạc phương nào.

Tiết Ý Nồng đưa cho nàng lần nữa, "Lần này đừng có tùy ý vứt bỏ nữa."

"Dạ." Sau khi tặng xong ba món lễ vật. Tiết Ý Nồng vẫn chưa yên tâm, còn muốn phái nhiều người theo, bị Tiết Tiệm Ly cự tuyệt. "Hoàng huynh cũng không nên lo lắng lung tung, Tiệm Ly làm việc huynh cứ yên tâm, sớm muộn gì cũng sẽ mang Sơ Ảnh về, để cho huynh lập công với người trong lòng."

"Ha ha, đa tạ."

Dáng vẻ nàng ấy thản nhiên, làm cho trong lòng Tiết Tiệm Ly nổi lên từng tia ưu thương nho nhỏ, nhưng nàng cũng không có đi tìm hiểu xem đây là loại cảm giác gì? Hâm mộ, hay là cảm giác khác, nàng bây giờ cũng không rõ ràng.

Sau khi Tiết Tiệm Ly rời đi, trong cung dường đi mất đi một tia nắng mặt trời. Nhưng mà chuyện này cũng không cản trở mùa xuân ấm áp đang đến.

Lúc này, Từ Sơ Đồng đang ngồi cùng với Tiết Ý Nồng trước bàn dài. Tiết Ý Nồng đang xem tấu chương, Từ Sơ Đồng ngồi ở bên cạnh pha trà cho nàng, vừa hàn huyên với nàng: "Mùa xuân đến, những đại thần kia sợ là đợi không nỗi mà hối thúc Hoàng thượng tuyển tú nha." Nàng nói nhẹ nhàng.

Tiết Ý Nồng trong tay đang cầm một quyển tấu chương, trên tấu chương cũng có đề cập đến chuyện này, Tiết Ý Nồng cười nói: "Chẳng lẽ Sơ Đồng là nữ Gia Cát sao?"

"Hả?" Từ Sơ Đồng ánh mắt nghi ngờ. Tiết Ý Nồng đem tấu chương đưa đến trước mặt nàng, để cho nàng xem. Sau khi xem xong, nàng cười nói: "Thật đúng là oan uổng cho ta, ta chỉ là thuận miệng nói, nào biết lại đoán trúng."

Trong tấu chương, khó tránh khỏi nói hậu cung của Hoàng thượng quá thưa thớt, dưới gối con cháu đơn bạc. Đây là uyển chuyển khuyên nên tổ chức tuyển tú.

"Trước đó mẫu hậu cũng đã đến đây nói với trẫm, muốn cho phụ hoàng nạp phi. Có phải nên nhân cơ hội này, chúng ta cũng..."

"Thái thượng hoàng cũng..." Thật ra thì, Từ Sơ Đồng có chút không hiểu rõ, tình cảm giữa Thái thượng hoàng và Hạ Thái hậu cũng không tệ, cũng có thể xem như hình mẫu của ân ái, tại sao lúc về già ngược lại...

"Nói cũng phải, mẫu hậu cũng hết sức thổn thức. Chẳng qua là phụ hoàng cũng muốn, mà mẫu hậu cũng không thể cản. Trẫm đoán ý của mẫu hậu là thân phận của trẫm sớm muộn sẽ bại lộ. Khi đó nếu dưới trướng phụ hoàng có nam tử, liền có thể thuận lý thành chương."

"Vậy ngài bây giờ chẳng phải là làm áo cưới cho người khác (làm lợi cho người khác) sao."

"Cũng không còn biện pháp nào. Nếu như thật sự có ngày đó, tính mạng của trẫm cũng khó bảo toàn, còn nói gì đến chuyện khác. Được rồi, không suy nghĩ nhiều, ông ấy muốn nạp phi trẫm liền cho ông ấy nạp. Chỉ cần ông ấy không cướp nàng là được, ha ha."

Tiết Ý Nồng nhích người đến gần Từ Sơ Đồng, bị Từ Sơ Đồng tát nhẹ, "Nói bậy bạ gì đó."

"Cũng chưa chắc là nói bậy nha. Ai cũng đều muốn nàng, nàng nói xem nàng có muốn... Để cho trẫm ức hiếp..."

Hai người đã sớm thành thói quen, thừa dịp không người ngoài, không nhịn được liền hôn, đang hôn đắm đuối, bên ngoài truyền vào giọng nói của Lạc Nhạn.

"Hoàng thượng."

Hai người đều ngẩn ra, động tác thành thạo, vội vàng hai tay ôm mặt hạ nhiệt. Từ Sơ Đồng đưa tay lấy nghiên mực qua, cúi đầu mài mực, Tiết Ý Nồng thổi phồng tấu chương, đợi cho đến khi hơi thở dịu lại, mới nói: "Chuyện gì? Vào đi."

Lạc Nhạn sau khi đi vào, luôn cảm thấy bầu không khí là lạ. Cảm thấy giống như trong không khí có thêm một loại khí khác, rất ngọt ngào. Nàng cũng không biết diễn tả làm sao.

Thấy hai người bọn họ cũng không có gì khác ngày thường. Nhưng Lạc Nhạn vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, nàng nhìn một hồi, mới nói: "Hoàng thượng, Thái hậu truyền lời, muốn ngài đi Dưỡng Tức Cung một chuyến."

"Có nói là chuyện gì không?"

Lúc này Lạc Nhạn mới chú ý thấy môi Hoàng thượng đỏ au, còn có chút long lanh lóng lánh, giống như một loại trái cây nào đó.

Tiết Ý Nồng chú ý thấy Lạc Nhạn nhìn mình chằm chằm, vội nói: "Sao? Có chuyện gì?"

Từ Sơ Đồng hơi ngẩng đầu, liếc nhìn Tiết Ý Nồng phát hiện tấu chương trong tay nàng đang bị cầm ngược, buồn cười, nhưng phải cốó nén lại, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, cầm ngược."

Tiết Ý Nồng vẻ mặt nghi ngờ, Từ Sơ Đồng không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt trừng quyển tấu chương, Tiết Ý Nồng nhìn qua nhìn lại rồi dùng tấu chương che miệng hỏi: "Cái gì?"

Nàng không phát hiện, Lạc Nhạn lại phát hiện. Hai người bọn họ thì thào, hơn nữa, hai chữ cầm ngược khiến nàng ấy chú ý.

Từ Sơ Đồng chỉ chỉ tấu chương, Tiết Ý Nồng vội vàng quay ngược lại, nói với Lạc Nhạn: "Không có gì, trẫm mới vừa rồi trình diễn kỹ thuật cá nhân đọc tấu chương ngược cho Sơ Đồng xem! Phải rồi, tại sao Thái hậu đến tìm trẫm, hỏi rõ chưa?"

" Dạ, nói là tuyển tú."

"Ừ, vậy trẫm sang đó một chuyến, đừng để cho lão nhân gia nóng lòng chờ đợi."

Từ Sơ Đồng bật cười thành tiếng, Tiết Ý Nồng dám ở sau lưng Thái hậu gọi bà ấy như vậy, nếu để bà ấy biết được, chắc sẽ giận điên người, giỏi cho câu 'Lão nhân gia'.

Tiết Ý Nồng mặc kể, đứng dậy đi đến Dưỡng Tức Cung. Đến nơi đó cũng có nói gì nhiều đâu, chỉ là Thái hậu hỏi một câu, Tiết Ý Nồng đáp lại một câu, chuyện tuyển tú từ trước đến giờ đều do hậu cung làm chủ, mà Hoàng hậu lại đang bế quan.

Thái hậu hỏi: "Từ trước đến nay, chuyện ở hậu cung đều do Hoàng hậu quản. Trước đây không có Hoàng hậu, ai gia tạm thay mặt. Nhưng bây giờ, vẫn phải lấy nàng ấy làm chủ, có phải nên để cho nàng ấy đi ra chủ trì đại cuộc?"

"Dạ."

Tiết Ý Nồng đáp ứng, thứ nhất cảm thấy Thái hậu lớn tuổi, không thích hợp lao tâm lao lực. Thứ hai, đây cũng là phạm vi quyền hạn của Dư Thời Hữu. Thứ ba nếu do Thái hậu làm chủ, khó tránh khỏi có rất nhiều can thiệp, sẽ khiến cho chuyện của nàng và Từ Sơ Đồng gặp nhiều trở ngại.

Nếu Thái hậu đồng ý, nàng cũng không có ý kiến gì.

Thái hậu khẽ mỉm cười, "Sau này hậu cung thêm người liền náo nhiệt, Hoàng thượng ước chừng phải công bình một chút, sủng ái chia đều mới phải."

Tiết Ý Nồng khẽ mỉm cười, "Chuyện của trẫm, trẫm tự mình sẽ xử lý, không nhọc lòng Thái hậu."

Thái hậu chịu thua, phòng tuyến tâm lý của Tiết Ý Nồng vẫn rất nghiêm ngặt, mấy lần giao thủ, cả hai đều bằng mặt mà không bằng lòng. Thái hậu cũng không vội vàng khiến nàng thay đổi thái độ, bà nói: "Ai gia chỉ là muốn nhắc nhở ngươi một câu, chuyện của mấy người tuổi trẻ các ngươi, ai gia không muốn quản."

"Hy vọng Thái hậu nói được là làm được."

Lỗ mũi của Thái hậu thiếu chút nữa phun ra lửa, nhưng cố gắng kiềm chế lại. Mặc khác, khen ngợi Tiết ý Nồng ở những phương diện khác, xong xuôi hết mới để cho nàng rời đi.

Tiểu Đậu Tử vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ, chờ Tiết Ý Nồng đi rồi, hắn mới hỏi Thái hậu, "Ngài thật sự để mặc cho Hoàng thượng muốn làm gì thì làm sao?"

"Hắn bây giờ đã trưởng thành, có nhiều chủ ý, ai gia quản nhiều, hắn sẽ mất hứng. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, việc xử lý triều cương, hắn làm rất xuất sắc. Không phải ai gia không thương hài nhi đã mất của mình, luận về điểm này Khinh Y không bằng hắn. Lần này xử lý thiên tai thỏa đáng, hắn nhận được không ít sự ủng hộ của các đại thần. Vốn là vẫn còn đứng trung lập quan sát. Bây giờ cũng từ từ thích ứng và gia nhập phe cánh của hắn. Thái độ phản ứng của bá tánh cũng là tương đối khá, còn có một nhóm người ủng hộ. Nhưng mà tiền triều và hậu cung, dù sao cũng là hai nơi. Hậu cung cuối cùng cũng là thiên hạ của nữ nhân. Cho dù hắn có là hoàng đế, cũng khó qua ải mỹ nhân. Ai gia cố chấp thuyết phục hắn, không bằng để cho người khác đi thuyết phục hắn, không nên xem thường kẻ đầu ấp tay gối. Để xem Từ Sơ Đồng còn có thể vui mừng hớn hở đến khi nào? So về tuổi trẻ, lại có nhan sắc, khi đứng cạnh so sánh với Từ Sơ Đồng, chưa chắc ả vượt trội hơn người khác."

Tiểu Đậu Tử không ngừng nói phải, khen Thái hậu anh minh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.