“Ôi trời ạ, thì ra là mối tình từ thuở thiếu thời cho đến bây giờ ư! Đứa cháu này giấu kỹ quá đấy, phải không nào?”
Nghe bà nội hỏi, Kiều Dung vẫn còn rối quá, đúng lúc cảm nhận những ngón tay đang ôm eo mình liền siết nhẹ lại. Một ám hiệu ngầm! Bản thân hiểu Phương Thần muốn gì, đã rơi vào tình huống như vậy rồi thì cô còn có cách nào khác chứ?
“Dạ đúng rồi nội, chắc do anh ấy muốn tạo bất ngờ với nội...”
Bà nội cười tươi như hoa mới nở: “Tốt quá! Thảo nào mới lần đầu gặp con là nội đã thích rồi, vừa xinh đẹp vừa tốt bụng. Cuối cùng nội cũng thấy được cảnh cháu trai mình có hôn thê. Vậy hai đứa đính hôn chưa, có ở chung một nhà không?”
Kiều Dung chưa kịp đáp thì Phương Thần đã nhanh miệng hơn, cười đáp rằng:
“Rồi ạ, tụi con sắp mua nhẫn đính hôn, cũng đang chung sống với nhau.”
“Cái g...”
Lần thứ hai, Kiều Dung không có cơ hội phản ứng là Phương Thần đã chặn đứng không để cô phá hỏng màn kịch nãy giờ bằng cách hôn lên má cô một cái.
Trong khi bà nội cảm thán trước sự lãng mạn của cháu trai yêu quý thì cô gái họ Kiều ngồi cứng đờ, tay cứ sờ lên má liên tục, diễn kịch thế này có phải là hơi quá rồi không?
“Tình yêu tuổi trẻ thật là ngưỡng mộ! Lần sau hai đứa có tới thăm thì cho nội xem thử nhẫn đính hôn nhé! Ôi chà, sao hôm nay nội vui thế này!”
Bà cụ thì vui vẻ rồi, Phương Thần cũng tươi phơi phới như ánh mặt trời, riêng Kiều Dung thì cười gượng gạo hết sức. Trời ạ, lại còn cả xem nhẫn đính hôn nữa chứ!
Chẳng rõ nội đây thuận miệng đòi xem nhẫn cho vui thôi hay vì muốn kiểm chứng thực hư mối quan hệ ‘quá nhanh quá nguy hiểm’ này của cháu trai!
Vừa ra tới bên ngoài, Kiều Dung đã ấm ức hỏi Phương Thần ngay:
“Anh lợi dụng tôi tới vậy mà coi được hả?”
Biết cô tức giận về nụ hôn ban nãy, Phương Thần khoanh tay thản nhiên:
“Tôi không làm thế thì suýt chút bị cô phá hỏng mọi thứ rồi. Cô cũng thấy bà nội phát hiện ra cô còn gì, tôi chẳng còn cách nào khác phải cứu vãn tình thế. Xem như tôi nợ cô nụ hôn đó, sẽ đền bù, và hứa sẽ không có lần sau.”
“Gì chứ, anh...! Đã vậy còn dám nói chúng ta đính hôn, sống chung một nhà nữa! Tôi chỉ đồng ý đóng kịch làm bạn gái anh, chứ không phải làm hôn thê!”
“Cái này cô trách tôi thì sai rồi! Chính ai mới là người nói với nội tôi rằng cô là vợ chưa cưới của tôi?” Đáy mắt Phương Thần kín đáo vui vẻ.
“Lúc đó, tôi chỉ nói đùa với bà cụ thôi.”
“Nói đùa hay không, nội tôi cũng nhớ rất rõ còn gì, chẳng phải tự cô hại cô ư?”
Phương Thần nói thế khiến Kiều Dung càng thêm bức bối, chuyện ở trạm xe buýt đúng là cô tự đưa mình vào tròng còn trách ai được chứ, vì vậy càng không thể phản bác lại lời anh. Ôi, sao mà xui xẻo đến thế? Cô nói như giận dỗi:
“Đã đính hôn thì thôi, đằng này còn bảo sống chung một nhà.”
“Nội hỏi tới vậy, tôi chỉ nói cho qua, cũng không mất mát gì. Nội tôi thời gian này ở trong bệnh viện, chẳng có cơ hội kiểm chứng thực hư chuyện đó, cô yên tâm đi.”
“Thật là, anh nói nội anh bị đãng trí, mà sao bà nhớ rõ tôi tới vậy.”
Phương Thần thở dài: “Ngay cả tôi còn ngạc nhiên đây, rõ ràng bà rất hay quên, tự nhiên hôm nay lại nhớ ra cô ở trạm xe buýt hôm đó mới lạ chứ.”
Kiều Dung bặm môi, hậm hực quay lưng bước ra khỏi bệnh viện, riêng quán quân bơi lộiđi theo phía sau lại nở nụ cười rất thỏa mãn.
*****
Hôm nay đài truyền hình LTV hân hạnh đón tiếp quán quân bơi lội quốc gia Phương Thần đến ký kết hợp đồng.
Sếp Hứa mọi khi dù không ai chọc tới thì bản mặt đầy thịt vẫn tối đen như đưa đám, vậy mà chỉ cần vừa thấy Phương Thần bước vào cánh cửa tòa nhà này thôi, không cần phải cắm pin sạt năng lượng, cũng tỏa ra luồng nhiệt sáng chói lóa hết cả mắt!
Đài LTV từ khi thành lập tới nay, minh tinh điện ảnh, idol đình đám đến đây đếm trên đầu ngón tay, ấy thế đùng một cái Phương Thần xuất hiện, thậm chí còn tham gia game show mục giải trí, thử hỏi các nhân viên nhà đài làm sao không bàn tán xôm tụ.
Ai nấy tranh thủ lúc rảnh rỗi đều kéo nhau đi ngắm vận động viên bơi lội mà còn nổi tiếng và nhiều fan hâm mộ hơn cả đỉnh lưu, idol.
“Quán quân Phương Thần kìa! Lần đầu được nhìn thấy người ở ngoài đời, lạnh lùng và còn đẹp trai hơn cả trên mạng nữa cơ!”
“Ôi trời, ảnh cao quá xá! Đúng là vận động viên có khác, thể hình quá chuẩn, men lỳ ghê luôn! Coi đôi chân dài miên man kìa trời!”
“Dạo này, vận động viên thể thao hay tay đua xe đều trở nên hot.”
“Phương Thần ký hợp đồng với đài LTV, sướng thật! Ban Giải trí kỳ này trúng số rồi! Nghe đâu là Kiều Dung đã đi mời ảnh hả? Sao hay thế?”
“Bởi vậy mới không biết nội tình bên trong thế nào, Kiều Dung cũng không nói.”
Trong khi các đồng nghiệp tranh nhau bàn tán sôi nổi thì trong góc hành lang kín đáo, Kiều Dung đang bị Nhàn Tư Tư chặn hỏi:
“Nói thật đi, có đúng là cô tự mời được Phương Thần?”
“Vậy cô ra kiểm tra thử, có phải Phương Thần giả mạo không?” Kiều Dung giễu.
“Cô biết rõ tôi muốn hỏi gì mà!” Tư Tư chống hông: “Phương Thần, đó là ai chứ? Chưa chắc những nhà đài có tiếng tăm đã dễ dàng mời anh ấy hợp tác, huống chi đây lại là đài LTV nhỏ bé! Hơn nữa, Kiều Dung cô có tài cán gì mà có thể khiến một quán quân nổitiếng đồng ý ký hợp đồng chứ, lại còn là độc quyền?”
“Sao, cô không làm nổi thì cũng nghĩ người ta kém cỏi à? Phương Thần đúng là nổi thật, nhưng đã là con người, chỉ cần có lợi ích tự khắc sẽ đồng ý thôi.”
“Rốt cuộc cô cho Phương Thần lợi ích gì, tới nỗi cũng nghe theo cô?”
“Kiều Dung!” Tiếng Phương Thần gọi cắt ngang cuộc đối thoại nọ.
Sự xuất hiện của anh chàng họ Phươngkhiến Nhàn Tư Tư bất ngờ, dáng vẻ đang căng thẳng chất vấn nhanh chóng dịu lại, còn tranh thủ vài giây chỉnh trang bề ngoài.
“Tôi ký hợp đồng với giám đốc Hứa xong rồi, đang đi tìm cô đây.” Phương Thần dừng bước trước cô gái họ Kiều, có nhìn qua Tư Tư một chút.
Mải ngắm quán quân quốc gia bằng xương bằng thịt ở trước mặt, Nhàn Tư Tư sực tỉnh khi thấyPhương Thần để ý tới mình, liền sửa giọng và mỉm cười duyên dáng:
“Xin chào Phương tiên sinh, tôi tên Nhàn Tư Tư, biên tập viên bên ban Thời sự. Chắc anh cũng theo dõi tin thời sự của đài LTV, tôi khá nổi tiếng đấy...”
“Tôi không quan tâm tới mục thời sự cho lắm.”
Tư Tư có vẻ mất hứng, liền sửa giọng nói vớt vát: “À mà, không biết anh có còn nhớ chúng ta từng là bạn học thời cấp III? Tôi, anh và Kiều Dung từng học chung lớp đấy. Hồi đó cũng giống giờ, tôi hơi nổi tiếng…”
“Bạn học? Xin lỗi, trí nhớ tôi khá kém, ngoài Kiều Dung ra thì tôi chẳng còn mấy nhớ mặt những bạn học cũ khác.”
Hai lần đều bị Phương Thần cắt ngang thật khiến hot girl ban Thời sự quê độ cực kỳ! Lại còn cả chuyện anh chàng chỉ nhớ mỗi Kiều Dung trong khi thời đi học, Nhàn Tư Tư nổi tiếng hơn, thiếu điều phải nói rằng mất mặt vô cùng!
Chưa bao giờ gương mặt xinh xắn ấy lại đen như cái đít nồi, làm Kiều Dung được phen hả hê trong lòng.
“Nếu không còn gì thì tôi muốn được nói chuyện riêng với biên tập viên Kiều.”
Mắc cái chứng gì mà tên Phương Thần ưu ái cho Kiều Dung dữ vậy! Tư Tư cay cú trong lòng, liếc cô đồng nghiệp họ Kiều xong rồi xoay người bỏ đi luôn! Nhìn theo cái dáng hậm hực đó, Kiều Dung khoái chí nói:
“Hầu như không ai trị nổi Nhàn Tư Tư, thế mà chỉ cần hai câu thôi, anh đã khiến cô ta bẽ mặt tới thế. Phương Thần, anh thật sự là quá cao tay!”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi, rõ ràng là không nhớ nổi mặt cô nàng đó mà.” Phương Thần chuyển chủ đề: “Nói cho cô biết, nội tôi đã đồng ý sang Úc làm phẫu thuật rồi, tôi đang chuẩn bị visa và có lẽ tầm một tuần nữa nội sẽ đi.”
“Tốt quá rồi, nếu hôm đó không bận gì thì tôi sẽ cùng anh tiễn nội ra sân bay.”
Gật đầu, Phương Thần nói đến vấn đề khác khá quan trọng: “Hôm ấy, nhờ cô phối hợp với tôi đóng kịch mà nội mới vui vẻ, rồi đồng ý sang Úc. Cô có công lớn, nên ngoài việc ký hợp đồng với LTV ra tôi còn dành một bất ngờ khác cho cô…”
Kiều Dung chưa kịp hỏi thì từ đâu, cả đám đồng nghiệp nam nữ ào tới vây lấy Phương Thần, nào là xin chữ ký, cùng bắt tay và chụp ảnh chung nữa. Anh chàng quán quân theo phép lịch sự, cũng mỉm cười đồng ý.
Kiều Dung đứng ngoài nhìn đám đông xung quanh chàng trai tỏa sáng đó, ngưỡng mộ hào quang của sự nổi tiếng. Cô nghe tiếng Vũ Quốc cất lên, quay qua đã thấy anh xuất hiện tự bao giờ.