Ngày Em Đến

Chương 104



Vệ Ý, còn được gọi là Vệ khoai tây, biệt danh Vệ tiểu béo.

Vệ tiểu béo năm nay sáu tuổi, hết mùa hè này chính thức vào lớp một. Nhóc con này trước mặt cha mẹ là cục cưng ngoan ngoãn, trước mặt thầy cô là thiên sứ bé bỏng, trong mắt các cô bạn nhỏ học chung là tiểu soái ca, còn trong mắt đám con trai cùng lớp chính là tiểu ác ma.

Nếu truy cứu ngọn ngành vụ này, bạn nhỏ Vệ ra vẻ cu cậu cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Trước mặt ba mẹ đương nhiên phải ngoan ngoãn, nếu không nghe lời sẽ bị mẹ đánh đòn, trước mặt thầy cô cũng phải ngoan, không ngoan cũng sẽ bị mẹ đánh đòn, bạn gái học chung cảm thấy cậu đẹp trai như soái ca, cậu cũng hết cách, đây là vẻ đẹp trời sinh không thể nào chối bỏ được, còn mấy đứa con trai thấy cậu xấu xa, cái này hoàn toàn là do ghen tị mà ra!

Cho nên Vệ tiểu béo tự cảm thấy, mình thật là ….hoàn mỹ! Không chút tì vết, vô cùng hoàn hảo!

Buổi tối lúc ăn cơm, thấy con kén chọn không chịu ăn rau củ, Trương Tư Ninh với khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, gõ gõ lên mặt bàn, ra lệnh: “Phải ăn hết.” Mặc dù giai điệu rất dịu dàng nhưng giọng nói vô cùng lạnh cóng, Vệ Tiểu Béo bi thương nhìn về phía pa pa yêu dấu, pa pa Vệ tiên sinh nhìn con trai cười ha ha, nhẹ nhàng nói: “Ngoan nào, ăn rau quả tốt cho sức khỏe, có thể giúp con cao lên đó.”

Vệ tiểu béo im lặng, cu cậu thừa biết thời khắc quan trọng pa pa không đáng tin cậy mà, vì thế quay đầu nhìn về phía em gái Vệ Cẩn gần tròn ba tuổi, cu cậu lập tức phát hiện ra một vấn đề, liền chỉ tay vào đĩa cơm của em nói: “Nho nhỏ cũng không ăn rau cải nè!” Vô cùng hưng phấn tựa như phát hiện ra châu lục mới, khuôn mặt mũm mĩm như được phủ một quầng ánh sáng, hồng hào rạng rỡ.

Em gái nhỏ Vệ Cẩn là một cô bé tròn tròn giống như viên gạo nếp. Khuôn mặt hoàn toàn là bản sao của mẹ Trương Tư Ninh, ngoại trừ ánh mắt màu lam được di truyền từ pa pa ra, hai mẹ con không khác nhau chút nào. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh to tròn, sống mũi thon cao, cái miệng nhỏ nhắn, khi cười lên khóe miệng sẽ lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ, vô cùng mềm mại đáng yêu.

Cho nên từ khi em gái nhỏ Vệ Cẩn được sinh ra, bạn nhỏ Vệ Ý liền cảm nhận sâu sắc bản thân đã bị thất sủng. Dĩ nhiên, lúc Vệ Cẩn mới chào đời, cu cậu nói chuyện còn chưa lưu loát, lúc đó chưa thể nào biết được có một em gái tranh thủ tình cảm với mình sẽ vô cùng khốn khổ, bây giờ từ từ lớn lên, cũng từng bước nhận thức được cu cậu và em gái được đối xử không giống nhau.

Thứ nhất, em gái mà làm sai chuyện gì, mẹ sẽ vô cùng dịu dàng vỗ về rồi khích lệ, còn cu cậu mà tự làm theo ý mình, cái tiếp đãi chính là giọng nói lạnh như băng của mẹ còn thêm cả roi vào mông! Tiếp theo, lúc em gái làm nũng, mẹ thường sẽ đồng ý vô điều kiện những đòi hỏi của em, còn cu cậu mà nhõng nhẽo……mười lần thì hết tám lần bị mẹ vô tình từ chối! Nói cái gì mà mọi người đều bình đẳng? Nói cái gì mà công bằng, không thiên vị chứ?

Trái tim bé bỏng của Vệ tiểu béo đã bị tổn thương rất nhiều lần, mặc dù mỗi lần cu cậu đều quyết tâm không bao giờ thèm để ý đến mẹ nữa, nhưng lần nào cũng chưa tới mười phút cu cậu đã không nhịn được chen vào ngực mẹ giành chỗ với em gái, ý chí khá là…không chút kiên định!

Lúc này, em gái nhỏ Vệ Cẩn bị anh trai bắt được nhược điểm, cô nhóc rì rì quay đầu nhìn anh trai, chóp chép cái miệng bé xíu vô cùng ngọt ngào nói: “Anh anh, em ăn mà.” Nhìn bề ngoài, cô nhóc con này năm nay vẫn chưa tới ba tuổi, nhưng chỉ số thông minh cao ngất so với anh trai mình, người ngoài chỉ cần nhìn qua một cái có thể thấy ngay, level vô cùng chênh lệch, sức lực không cân xứng, trực tiếp thống lĩnh ông anh trai mình.

Vệ Ý bị lời nói của em gái làm cho câm nín, đơ người nửa ngày cũng không thốt ra được từ nào. Dưới sáu ánh nhìn chăm chú của ba mẹ và em gái đành im lặng cho rau cải vào miệng, tùy tiện nhai mấy cái rồi nuốt ực xuống.

Trương Tư Ninh và ông xã liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy sự cố gắng nén cười trong mắt đối phương. Nhìn thấy nhóc con ngốc nghếch đáng yêu như vậy thật thú vị, muốn không cười cũng không được.

Bây giờ Vệ tiểu béo ở một mình một phòng, buổi tối lúc đi ngủ, cu cậu đang nghe pa pa đọc truyện cổ tích bỗng nhiên hỏi: “Mẹ đâu rồi ạ?”

Vệ tiên sinh vuốt ve khuôn mặt tròn xoe xinh đẹp của bé con khỏe mạnh kháu khỉnh, dịu dàng nói: “Em phải đi ngủ, mẹ đang dỗ em ngủ.”

Vệ Tiểu Béo đột nhiên thở dài như ông cụ non, tiu nghỉu nói: “Pa pa, con cảm thấy mẹ thích em hơn.”

Vệ tiên sinh nhạy bén như vậy, đương nhiên có thể hiểu được nỗi muộn phiền của nhóc mũm mĩm, nhưng anh thích nghe những lời trẻ con ngây ngô non nớt của con, liền phối hợp hỏi: “Sao con lại nghĩ vậy?”

Dường như Vệ Tiểu Béo nhà chúng ta đã bị kiềm nén quá lâu, lúc này được ba ba cổ vũ như vậy, cu cậu liền ngồi bật dậy trên giường, mở chăn ra, ngọ nguậy cái chân nhỏ ú nu bắt đầu dốc hết bầu tâm sự với bao nhiêu đau khổ chất chứa trong lòng: “Em không uống nước, mẹ sẽ dụ em uống, con không ăn rau cải thì mẹ lại trừng mắt với con, em làm hư đồ chơi, mẹ nói sẽ mua cái mới, con muốn mua đồ chơi mới, mẹ trừng mắt với con, em muốn mặc váy thì được mặc váy, con không muốn mặc đồng phục khi đi học, mẹ trừng mắt với con, sinh nhật em có công chúa xinh đẹp có bánh ngọt, sinh nhật con muốn có bánh sinh nhật hình con tôm lớn, mẹ cũng trừng mắt với con.”

Nói nhiều như vậy, Vệ Tiểu Béo cảm thấy mình đã liệt kê rất nhiều ví dụ tiêu biểu có thể chứng minh mẹ thiên vị em hơn rồi, cho nên không tiếp tục nói nữa, mà chỉ chớp chớp đôi mắt màu lam xinh đẹp nhìn pa pa yêu dấu, vẻ mặt mong chờ sự đồng tình.

Vệ tiên sinh hết sức vất vả mới có thể ngăn được bản thân mình bật cười thành tiếng. Anh nắm tay đưa lên khóe miệng khục khặc ho vài tiếng, hắng giọng một cái, nhìn con dịu dàng hỏi lại: “Vậy con thử nói xem, con làm những việc này có đúng không?”

Vệ Ý nhíu mày lên nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy không có gì không đúng, vì vậy rất tự tin lắc đầu nói: “Những yêu cầu của con đều hợp lý mà.”

Trẻ con bây giờ thật thông minh, vậy mà lại biết cái gì gọi là ‘hợp lý’, trong lòng Vệ Cẩm Huyên thầm khen con nhưng biểu hiện trên khuôn mặt không thay đổi, vẫn dịu dàng như trước: “Ăn rau quả mới tốt cho sức khỏe, đây là chuyện ai cũng biết, con thấy có đúng không?”

Vệ Tiểu Béo chớp chớp mắt, được rồi, cái này tạm thời xem như cu cậu không đúng.

“Đồ chơi của em hư rồi, không chơi được nữa, nên phải mua cái mới, đồ chơi của con hư rồi sao? Đâu có đâu, vậy sao phải mua cái mới? Bởi vì con chơi chán, nhưng mỗi tháng ba mẹ đều có mua đồ chơi mới cho con, đồ chơi mới chỉ chơi một tháng thôi con đã không thích nữa, muốn mua cái mới, có phải yêu cầu này cũng không đúng không nào?”

Suy nghĩ của Vệ Tiểu Béo mới sáu tuổi rất đơn giản, pa pa nói một vòng lớn như vậy, cu cậu vốn cảm thấy mình không có gì sai, nhưng nghe xong từ từ suy nghĩ lại mới cảm thấy hình như bản thân có chút quá đáng…..Nhận thức được kết quả này, khuôn mặt mũm mĩm khổ sở, ủ rũ gật đầu: “Xem như con không đúng.”

Vệ tiên sinh mỉm cười rất vui vẻ, nói tiếp: “Trường học con có quy định là phải mặc đồng phục đúng không nào?”

Tiểu béo phản bác: “Cũng có người không mặc ạ.” Cu cậu liệt kê ra những người lớn hơn không mặc đồng phục, cuối cùng còn kết luận: “Nhìn qua có vẻ rất lợi hại!”

Lúc này Vệ tiên sinh cảm thấy ngập tràn lo lắng cho tương lai của nhóc con, mới sáu tuổi bé xíu xiu mà đã có mầm mống muốn làm trẻ hư rồi, chuyện này không tốt chút nào, có lẽ anh phải nói chuyện với bà xã đại nhân, người nắm quyền dạy dỗ mấy nhóc con này, xem có cần phải nghiêm khắc hơn không?

Vệ Tiểu Béo còn không biết pa pa đang đào hố cho cu cậu nhảy vào, khuôn mặt tròn xoe xinh đẹp vô cùng hớn hở, cảm thấy lần này pa pa không phản bác được nữa rồi.

Đáng tiếc, level của tiểu béo nhà ta còn quá thấp, hoàn toàn không thể nào đối chọi được với pa pa đại nhân, nhóc con vui mừng quá sớm, chỉ nghe Vệ tiên sinh thản nhiên hỏi: “Nếu không mặc đồng phục đi học, thì có bị xử phạt không nào?”

Vệ Tiểu Béo ngây ngốc nói: “Sẽ bị phạt, nếu trong lớp có bạn như vậy thì tuần đó cả lớp sẽ không được nhận cờ đỏ.”

Vệ tiên sinh mỉm cười: “Con thấy chưa, chỉ vì một bạn mà làm ảnh hưởng đến cả lớp, nếu là con, vất vả suốt cả tuần, vừa phải làm vệ sinh lớp, phải đến trường đúng giờ, làm tốt hết tất cả mọi việc, chỉ vì một ngày nào đó, có một bạn trong lớp phạm phải lỗi không đáng có mà liên lụy làm cho con không được nhận bông hồng nhỏ, con có tức không nào?”

Chắc chắn là tức giận rồi! Sẽ vừa tức giận vừa thất vọng!

Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, nụ cười trên khuôn mặt Vệ Tiểu Béo từ từ héo xuống, vẻ mặt đưa đám nhìn pa pa yêu dấu, người này không phải là pa pa tri kỷ mà tuyệt đối là pa pa phá đám mà!

Bên này, Vệ tiên sinh vẫn còn tiếp tục đả kích cu cậu: “Sinh nhật con năm nay, mẹ có hỏi con muốn bánh ngọt hình gì hay không nào?”

Vệ Tiểu Béo mất hứng nói: “Dạ có.”

“Vậy vì sao con muốn hình con tôm lớn?”

“Bởi vì tôm lớn thú vị ạ.”

“Nhưng con biết không, sinh nhật là dịp để chúng ta hy vọng, cầu ước sự may mắn, chữ tôm phát âm giống như người mù, ngụ ý không tốt, con có hiểu được ‘ngụ ý’ là gì không?” Thấy con gật đầu, Vệ tiên sinh nói tiếp: “Đối với ba mẹ con là tâm can bảo bối để yêu thương, đương nhiên hy vọng con luôn được mạnh khỏe, đó là niềm vui là hạnh phúc của ba mẹ, vì vậy lúc con nói muốn hình con tôm lớn, mẹ mới không vui, bởi vì mẹ yêu con, nên không bao giờ muốn có chuyện không tốt xảy ra với con, cho dù là bánh sinh nhật có hình dạng con tôm, một việc nhỏ như vậy cũng không được.”

Vệ Tiểu Béo bi thương, những lý do mà cu cậu tràn đầy tin tưởng bị pa pa bác bỏ thành mảnh vụn tơi tả. Trong lòng cu cậu cũng có chút áy náy, cảm thấy có lỗi với mẹ. Trẻ con như trang giấy trắng, chúng chưa biết thế nào là đúng sai, nên lúc nào cũng cần có người lớn kiên trì dạy dỗ, lúc này đây, Vệ Cẩm Huyên mới cảm nhận sâu sắc những vất vả của bà xã, lúc nào cô cũng nghiêm khắc với con, vì chuyện này mà có lúc hai người không vui, nhưng bây giờ thấy con dễ dàng tiếp nhận lỗi lầm của mình, không ngụy biện, không trốn tránh trách nhiệm, mà lại áy náy bất an nhìn về phía cửa, anh biết, nhóc con đang muốn đi tìm mẹ để xin lỗi đây mà.

Dũng cảm như vậy, thẳng thắn nhận lỗi như vậy, Vệ Cẩm Huyên vừa vui mừng vừa tự hào, anh vỗ vỗ cái đầu nhỏ của con: “Đi đi nào, đi xin lỗi mẹ đi.”

Buổi tối, hai vợ chồng nằm trong chăn, con gái vẫn còn nhỏ nên ngủ trong giường cũi cùng phòng với ba mẹ.

Trương Tư Ninh kề sát bên tai ông xã nói: “Trước đây em hơi nghiêm khắc con, có một số việc đúng ra em nên phân tích giải thích cho con hiểu, không nên chỉ nói qua loa cái này đúng, cái kia sai, nếu tối nay con không nói chuyện với anh, có lẽ em sẽ không chú ý đến sơ suất này.” Giọng nói cô có chút tự trách, trách mình không đủ quan tâm đến con.

Vệ tiên sinh là một người đàn ông hết mực yêu vợ, anh vòng tay ôm thân thể mềm mại của bà xã vào lòng vỗ về: “Em làm rất tuyệt rồi, dạy dỗ hai con rất tốt, còn nhỏ mà đã ngoan ngoãn biết nghe lời, Vệ Ý rất dũng cảm. Con có thể thẳng thắng thừa nhận lỗi của mình như vậy, đây là chuyện mà rất nhiều người lớn cũng không làm được, Tư Ninh, em là người mẹ tốt.”

Trương Tư Ninh biết đây là lời nói thật lòng của anh, cô hôn lên cổ chồng, nhấn mạnh: “Tóm lại, sau này anh phải thường xuyên nhắc nhở em, phải tâm sự nói chuyện với con thật nhiều, như vậy mới không phạm phải sai lầm.”

Vệ Cẩm Huyên cảm thấy bà xã mình thật đáng yêu, anh vuốt ve mái tóc mềm mại mượt mà của cô, khẽ nói được.

**********

HOÀN
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.