Thẩm Nhược Kiều nhìn thẳng vào hắn, ngẫm nghĩ từng chữ trong lời nói của hắn, đôi mắt như vầng trăng sáng nhìn hắn không chớp mắt.
Ánh mắt trực tiếp như vậy khiến Mộ Dung Vũ có chút khó chịu. Hắn lúng túng quay mặt đi, thậm chí còn giả vờ ho lên vài tiếng, rồi dùng bàn tay phải không bị thương kéo quần áo qua và che đi phần thân trên của mình.
Nữ nhân này, chưa xuất giá mà lại đi làm mấy chuyện thế này. Nàng không chỉ cởi áo choàng của nam nhân mà còn nhìn thẳng vào đôi vai trần của hắn, thật sự là.. vô lại!
"Ngài che gì mà che? Có tác dụng sao, dù gì ta cũng nhìn thấy hết rồi." Thẩm Nhược Kiều thấy vậy liếc nhìn hắn, nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Sau đó, nàng nhìn thấy khuôn mặt hắn ửng hồng nhẹ, thậm chí cả cổ và tai hắn cũng hồng hào. Nó thực sự đã che đi làn da nhợt nhạt lúc nãy của hắn.
Thẩm Nhược Kiều cũng nhìn thấy bàn tay cầm áo choàng che người cứng đờ, thậm chí khóe môi cũng khẽ nhếch lên.
"Tử Thanh." Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên.
"Vương gia, xin phân phó." Nha hoàn vừa phục vụ trà cho Thẩm Nhược Kiều với vẻ mặt cung kính bước vào.
"Ngươi đi Thẩm phủ đi." Mộ Dung Vũ lạnh lùng nói.
Khóe môi Thẩm Nhược Kiều khẽ giật giật, nàng không để lại dấu vết liếc nhìn Mộ Dung Vũ, sau đó nói cho Tử Thanh biết vị trí của hộp thuốc: "Mau lên, Vương gia cần nó gấp."
Vừa nghe thấy Mộ Dung Vũ cần gấp, Tử Thanh không dám lơ là, vội vàng xuất phủ.
"Ngươi đi cùng nàng, nội ứng ngoại hợp, đề phòng có chuyện. Tóm lại, hộp thuốc phải được mang tới càng sớm càng tốt." Thẩm Nhược Kiều tựa hồ lại nghĩ tới cái gì đó, nhìn Lãnh Lăng với vẻ mặt nghiêm túc.
Nàng đã hắt xô nước bẩn đó lên người Thẩm Ngữ Yên, hai mẹ con bọn họ chắc chắn lúc này đang bận nghĩ biện pháp đối phó, có thể không có thời gian chú ý đến nhất cử nhất động của nàng. Có điều cũng không được xem nhẹ.
Chuyện liên quan tới Mộ Dung Vũ, nàng phải cẩn thận. Hắn để Tử Thanh đi, đương nhiên là tin tưởng vào thân thủ của nàng, nhưng đề phòng vẫn hơn.
Lãnh Lăng không nghĩ gì nhiều, chỉ cần đối xử tốt với chủ nhân thì hắn sẽ không bao giờ phản đối. Vì vậy, Thẩm Nhược Kiều vừa nói xong liền quay người rời đi mà không hề hỏi ý kiến Mộ Dung Vũ.
Thẩm tiểu thư nói đúng, hắn và Tử Thanh nên nội ứng ngoại hợp. Như vậy, cho dù Tử Thanh có bị người trong Thẩm phủ phát hiện thì hắn cũng có thể mang hộp thuốc về sớm nhất có thể.
Khi Tử Thanh và Lãnh Lăng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Nhược Kiều và Mộ Dung Vũ.
Cô nam quả nữ, quả thật có chút.. khó xử a. Đặc biệt là Mộ Dung Vũ, hắn luôn cảm thấy cả người ngứa ngáy.
"Thẩm tiểu thư không hề khách khí với thuộc hạ của bản vương.."
"A Cửu." Thẩm Nhược Kiều ngắt lời hắn, nghiêm túc nhìn hắn, nói hai từ này.
Những lời hắn nói ở kiếp trước "A Cửu của bản vương" cứ vang vọng trong đầu nàng. Giọng nói của hắn lúc đó rất dịu dàng, đặc biệt là khi hắn gọi nàng là A Cửu ".
Hắn lại cảm nhận được, vết đỏ nhạt trên mặt vừa mới nguôi đi không hiểu sao lại quay trở lại. Sau đó hắn nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu.
Thẩm Nhược Kiều cười ngọt ngào, chậm rãi nói:" Ân, khi mẫu thân ta còn sống, bà thích gọi ta là A Cửu. Bởi vì ta sinh vào ngày chín tháng chín, mẹ ta nói, hôm đó là một ngày tốt lành, Cửu Cửu, vì vậy bà đã gọi ta là A Cửu. Ngài là vị hôn phu của ta, sau này chúng ta sẽ ở bên nhau đến hết đời, gọi ta A Cửu là được. "
Mộ Dung Vũ nghe vậy, trầm mặc, rời mắt đi, vẻ mặt trầm tư. Một lúc sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên:" Hai ngày nữa bản vương sẽ vào cung xin lệnh giải trừ hôn ước. "
Vẫn muốn giải trừ hôn ước sao?
Thẩm Nhược Kiều hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức giữ nụ cười trên môi," Ân, đợi vết thương của Vương gia bình phục, có thể xuống giường tiến cung rồi nói đi. "
Muốn vào cung xin chiếu chỉ chứ gì, được, vậy ta sẽ khiến cho ngài rời không nổi giường, tiến không nổi cung, xin không nổi chỉ. Muốn giải trừ hôn ước sao, hừ, không dễ dàng như vậy đâu. Kiếp này ta sẽ bám theo ngài cả đời.
Lãnh Lăng rất nhanh đã lấy được hộp thuốc rồi quay lại, nhưng không hề thấy Tử Thanh về cùng, quả nhiên Thẩm Nhược Kiều đã đoán đúng, hai mẹ con bọn họ lâm vào cảnh khốn cùng, vẫn không quên" quan tâm "đến nàng. Đúng là di nương tốt, muội muội tốt của nàng. Không sao, đợi xử lý vết thương của Mộ Dung Vũ xong, rồi quay lại tính sổ với bọn họ sau. Xem ra chỉ hắt nước bẩn như thế là quá nhẹ, được, một chậu không đủ, vậy để nàng chuẩn bị cho bọn họ cái giếng.
Về phần Tử Thanh, nàng tin rằng cô sẽ có cách thoát thân.
" Vết thương quá lớn, cần phải khâu lại. "Thẩm Nhược Kiều mở hộp thuốc lấy dụng cụ ra.
Sau đó, Lãnh Lăng nhìn vào kim khâu, bất chợt không nói lên lời.
" Thẩm.. Thẩm tiểu thư, đây.. đây không phải là lưỡi câu.. câu cá sao? "Giọng nói của hắn run run, dùng lưỡi câu này khâu vết thương cho Vương gia sao?
Chuyện này.. Thẩm tiểu thư coi Vương gia là tấm lụa sao?
Nghĩ đến đây, hắn lại nuốt khan, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ. Hắn nhìn Thẩm Nhược Kiều rồi lại nhìn Mộ Dung Vũ, ý của rất rõ ràng: Vương gia, có thể vui lòng không để Thẩm tiểu thư làm việc này không? Thà là gọi thái y tới còn hơn. Nếu không cần thái y thì có thể tới đại phu ở bên ngoài! Cùng lắm là, bịt miệng a.
" À, nếu ngươi cho rằng đây là lưỡi câu, vậy ngươi coi Vương gia của mình như một con cá là được. "Thẩm Nhược Kiều chầm chậm nói, tay khéo léo lấy dụng cụ cần thiết ra ngoài.
Nghe vậy, khóe môi Lãnh Lăng lại giật lên.
" Hình như bột gây mê đã hết rồi. "Thẩm Nhược Kiều nhìn hộp thuốc bất đắc dĩ nói, sau đó lại nhìn Mộ Dung Vũ thăm dò nói:" Vương gia, ngài chịu đựng được không? "
Thấy hắn không trả lời, nàng nở một nụ cười vô lại nói:" Ta sẽ cố gắng nhanh nhất có thể, nếu không khâu lại, vết thương có thể phải ba bốn tháng mới lành hẳn. Nhưng nếu khâu lại chắc chắn sẽ lành trong vòng nửa tháng. Vương gia, ngài chọn thế nào, khâu hay không khâu? "
Mộ Dung Vũ chỉ nghiêm túc nhìn nàng, trên mặt không có biểu tình gì, không nhanh không chậm thốt ra một chữ:" Khâu. "
" Thẩm tiểu thư.. "Lãnh lăng cẩn thận muốn nói gì đó, nhưng lại im lặng khi nhận được ánh mắt cảnh cáo của Mộ Dung Vũ.
" Đừng lo lắng, Lãnh cận vệ, sư phụ ta là Quỷ Bá, những thứ này đều do đích thân sư phụ ta làm ra, sẽ không làm hại Vương gia của ngươi. "Thẩm Nhược Kiều dường như đã nhận ra sự lo lắng của Lãnh Lăng nên nhẹ nhàng giải thích cho hắn.
Khi nghe thấy từ" Quỷ Bá ", Lãnh Lăng kinh ngạc không nói lên lời.
Nhưng Mộ Dung Vũ nét mặt vẫn vô cảm như cũ, giống như nghe được những lời bình thường như" bữa ăn hôm nay rất ngon ".
Thẩm Nhược Kiều nghĩ rằng nếu không có thuốc gây mê, Mộ Dung Vũ cho dù không hét lên thì ít nhất hắn cũng sẽ rên rỉ đau đớn. Nhưng không!
Trong suốt quá trình, hắn dường như không có cảm giác gì cả, đừng nói là hừ một tiếng, mí mắt cũng không chớp, đủ để thấy nam nhân này có thể chịu đựng giỏi đến mức nào."
"A! Hóa ra vẫn còn một lọ bột gây mê." Âm thanh kinh ngạc của Thẩm Nhược Kiều vang lên.