Khi Bùi Duẫn về đến nhà, Chung Lan Tâm đang ngồi ở bàn ăn, vừa gặm cải xà lách vừa xem TV.
Bà nhìn thấy Bùi Duẫn thì sửng sốt: “Sao con lại quay lại? Cuối cùng con cũng bị đuổi ra ngoài à?”
Bùi Duẫn cạn lời: “Mẹ không thể hy vọng con tốt một chút sao?”
Chung Lan Tâm chỉ vào hai miếng cải xà lách trên đĩa: “Ở nhà không có gì để ăn, hai miếng cuối cùng đó, con ăn không?”
Bùi Duẫn không ngờ ở nhà chỉ còn lại mỗi rau.
Cậu thấy vậy thì cảm thấy hơi khó chịu: “Đừng giảm cân nữa.”
Chung Lan Tâm tạm dừng bộ phim truyền hình đang phát nửa chừng: “Cái gì mà đừng giảm nữa? Bây giờ mà từ bỏ thì những gì chịu đựng trước đó chẳng phải tốn công vô ích à.”
Bùi Duẫn còn muốn nói thêm gì nữa, Chung Lan Tâm lại xua tay ra hiệu cho cậu im lặng: “Con về thu dọn đồ đạc à?”
Bà ăn hai miếng cải xà lách rồi đứng dậy: “Con mang theo một ít đồ thu đông đi, quần áo bây giờ của con là người ta mua à?”
Bùi Duẫn: “Dì mua cho con mấy món, thỉnh thoảng con mặc của Tần Trú.”
Chung Lan Tâm: “Mang một ít đi, đừng lúc nào cũng dùng ké của người khác. Muốn mang gì thì con tự chọn đi.”
Bùi Duẫn suýt thì bị bà chất cho một đống: “Hôm nay con về nhà ở, không gấp.”
Chung Lan Tâm nhìn cậu một lúc rồi ngồi xuống nói: “Con gọi đồ ăn ngoài đi, ăn xong thì đi làm bài tập.”
Bà suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mẹ không sao đâu, có chuyện gì mà mẹ chưa trải qua chứ.”
Bùi Duẫn cũng muốn an ủi Chung Lan Tâm một chút, dù sao nhìn dáng vẻ của mẹ có vẻ mẹ khá thích Đường Diệc.
Nhưng bây giờ ông ấy đã về thành phố B rồi, Chung Lan Tâm lại không có ý định tiến thêm bước nữa với ông ấy, có lẽ từ nay sẽ không gặp lại nữa.
Bùi Duẫn gọi đồ ăn ngoài, thừa dịp đồ ăn chưa giao đến dự định trò chuyện với Chung Lan Tâm.
“Mẹ có phải vì con không?” Bùi Duẫn gãi đầu: “Con lớn như thế này rồi, nếu mẹ muốn đến thành phố B thì cứ đi đi.”
Chung Lan Tâm không nói gì, chạm vào chuỗi hạt trên cổ tay.
Đại sư Hà đưa cái này cho bà, nói nó có thể tăng vận đào hoa.
Tăng vận đào hoa rất tốt, nhưng Chung Lan Tâm lại không dám đưa tay ra nhận.
Bà nói với giọng hồi tưởng: “Nếu mẹ trẻ hơn một chút, nói kiểu gì cũng phải ra tay.”
Bùi Duẫn: “Dù sao thì mẹ giỏi lừa mình dối người như vậy, xem mình trẻ lại không phải xong rồi sao?”
Chung Lan Tâm: “...”
Bùi Duẫn: “Tệ nữa thì làm chứng nhận giả, phẫu thuật thẩm mỹ lừa bản thân là được.”
Chung Lan Tâm: “... Con ngứa da à?”
Bùi Duẫn: “Nhất định không được đánh, nếu đánh hỏng bàn tay mỏng manh của mẹ thì là lỗi của con rồi.”
Khóe miệng Chung Lan Tâm giật giật: “Hình như con càng ngày càng… dẻo miệng rồi.”
Bùi Duẫn: “Hạnh phúc hôn nhân dưỡng khá tốt đó.”
Chung Lan Tâm gật đầu, nhặt chiếc dép dưới chân lên: “Mẹ không hạnh phúc lắm, cho nên rất cáu kỉnh.”
Bùi Duẫn bị đánh một trận nặng nề.
Chung Lan Tâm không đánh chỗ khác, chỉ đánh mỗi mông cậu.
Mông cậu đau đến tê dại, không nhịn được muốn gãi hai cái.
Khi Tần Trú gọi video tới, cậu vẫn đang gãi mông.
Đương nhiên, điều kiện của nhà Bùi Duẫn không tốt bằng nhà họ Tần, có mấy chiếc ghế trị giá vài vạn để ngồi, cậu chỉ có chiếc ghế vuông không có tựa lưng, nhiều năm cũng quen rồi.
Chiếc ghế vuông đang rung chuyển, mông của Bùi Duẫn vẫn còn đau nên cậu đứng dậy.
Tần Trú đang định hỏi cậu đã ăn gì chưa, dừng lại một chút, hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Bùi Duẫn: “Gọi điện thoại với cậu đó.”
Tần Trú: “… Tay.”
Bùi Duẫn cứng đờ, rút tay ra, ho khan: “Không có gì, mới bị mẹ đánh một trận, hơi đau một chút.”
Tuy bị đánh nhưng tâm trạng vẫn rất vui vẻ.
Trong lòng Chung Lan Tâm có một cảm giác khó tả, sau khi đánh cậu thì dễ chịu hơn nhiều, vui vẻ hẹn các chị em đi khiêu vũ ở quảng trường.
Chuyện của trưởng bối cậu không quản được, mặc dù Bùi Duẫn thấy đáng tiếc nhưng cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể làm bao cát để giải tỏa nỗi buồn cho bà.
Bùi Duẫn đứng một lúc, cảm thấy dễ chịu hơn mới ngồi xuống.
“Cậu ở đó ổn chứ? Chắc không có chuyện gì xảy ra khi tôi vừa đi đâu đúng không?”
Tần Trú: “Có thể có chuyện gì chứ.”
Bùi Duẫn cảm thấy nhẹ nhõm, nói: “Vậy thì tốt.”
Tần Trú lại nói: “Chỉ là chảy chút máu.”
Bùi Duẫn: “Ồ, vậy còn tạm được… đợi một chút? Chỉ là chảy chút máu?”
Tần Trú giơ tay trái lên cho cậu xem.
Chỉ thấy bên trên ngón trỏ tay trái quấn một vòng băng vải.
Bùi Duẫn: “A a a!”
Tần Trú: “Đừng kêu, không sao đâu.”
Bùi Duẫn nghẹn ngào nói: “Sao tay cậu lại bị thương? Bàn tay đẹp như vậy.”
“Hôm nay tôi tìm đồ ăn ngoài thì thấy một quán có tên quán cháo họ Tần.”
……
Một người nói, người kia lắng nghe.
Bên tai Tần Trú tràn ngập tiếng cằn nhằn của cậu.
Sự trống trải do người kia không ở cạnh được lấp đầy bởi giọng nói của cậu.
“A Duẫn.” Tần Trú nhân lúc cậu đang uống nước mới tìm được cơ hội mở miệng.
Bùi Duẫn cảm thấy hơi khát sau khi nói quá nhiều nên vừa uống nước vừa nói “ừm“.
Tần Trú: “Tôi muốn xem phòng cậu.”
Bùi Duẫn đặt cốc nước xuống, nói: “Phòng tôi à, khá nhỏ đó.”
Phòng ngủ của cậu chỉ có mấy mét vuông, còn không lớn bằng nhà vệ sinh của Tần Trú.
Bùi Duẫn chuyển máy ảnh, cầm điện thoại di động đi vòng quanh phòng.
Phòng của cậu chẳng có gì đẹp mắt, chỉ có một chiếc giường đơn được trải ga trải giường hình nấm màu hồng nhạt kiểu cũ.
Cạnh giường là bàn viết, hướng ra cửa sổ, còn có một cái tủ treo quần áo.
Tháng này ở nhà không có người nên đã phủ một lớp bụi mỏng, Bùi Duẫn khi vào mới chỉ lau chùi sơ qua, hiện tại nhìn lại trông vẫn khá sạch sẽ.
Bùi Duẫn không có nhiều sở thích, tường sạch sẽ, không có áp phích, trên bàn cũng không có mô hình, thay vào đó là một chồng sách giảm giá mua ở hiệu sách.
Một căn phòng ảm đạm, rất không giống cậu.
Tần Trú cẩn thận nhìn xem.
Đây là lãnh thổ riêng tư của bạn trai anh, chưa có người ngoài nào đặt chân vào.
Tần Trú suy nghĩ một chút, hỏi: “Phòng của cậu luôn sạch sẽ như vậy sao?”
Bùi Duẫn: “Một tháng không có người ở đương nhiên phải sạch sẽ rồi.”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng kéo hộp, không lâu sau, Bùi Duẫn bưng một đống đồ đi tới.
Bùi Duẫn: “Hi hi hi, tìm được rồi.”
Đây là một chồng sách được bọc trong bìa sách.
Tần Trú xoay bút, bình tĩnh hỏi: “Bên trong là gì thế?”
Sự chú ý của Bùi Duẫn tập trung vào chồng sách, không nghe thấy sự vi diệu trong giọng nói của anh, thản nhiên nói: “Truyện tranh người lớn.”
Tần Trú: “…”
Bùi Duẫn: “Tôi tích tiền tiêu vặt rất lâu rồi lén mua đó, thậm chí còn trao đổi với người khác, nhưng vì lớp chín bắt đầu học tập nên tôi cất những cuốn sách này dưới gầm giường chưa xem, cũng không biết có gì nữa.”ứng dụng TᎽT
Tần Trú im lặng.
Còn đổi cho người khác xem nữa?
Bùi Duẫn dường như đã tìm thấy báu vật: “Để tôi tháo nó ra xem bên trong có gì.”
Cậu cầm cuốn sách trên cùng lên, cẩn thận gỡ bìa ra, nhìn thấy dòng chữ trên đó không khỏi bật cười.
Tần Trú nhìn không ra: “Là gì thế?”
Bùi Duẫn: “Truyện tranh người lớn.”
Cậu lật cuốn sách lại.
Tần Trú: “…”
Shin cậu bé bút chì thì nói là Shin cậu bé bút chì đi.
Còn nói đến mức mờ ám như vậy nữa.
Bùi Duẫn tùy tiện lật qua xem: “Hình như là bạn cùng lớp nào đó thua tôi, tôi không nhớ rõ, tôi xem những thứ khác xem.”
Những thứ khác là vài bộ truyện tranh thiếu niên rất nổi tiếng.
Rải rác đây đó, đông một cuốn tây một cuốn.
Tần Trú ám chỉ: “Chỉ vậy thôi sao? Không còn gì nữa à?”
“Chỉ vậy thôi, nếu không thì cậu...” Bùi Duẫn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cười nói: “Bạn trai, cậu coi tôi là người thế nào vậy? Nếu tôi thích con gái thì đã không đồng ý với cậu rồi.”
“Tôi là người đứng đắn.”
Cậu còn chưa nói xong, một trang truyện bị xé ra từ cuốn truyện tranh mà Bùi Duẫn cầm rơi xuống.
Truyện tranh chậm rãi rơi xuống điện thoại.
Tần Trú: “…”
Bùi Duẫn: “...”
Nội dung truyện hơi khó tả.
Đồ bơi, bãi biển, loli và các chàng trai.
Nội dung tuy không quá khoa trương nhưng cũng có chút lộ liễu.
Bùi Duẫn phàn nàn: “Sao cậu có thể coi cái thứ này?”
Tần Trú lạnh lùng nói: “Người đứng đắn?”
Bùi Duẫn: “...”
Tần Trú: “Cậu dám nhìn thêm lần nữa xem.”
Bùi Duẫn nhịn không được liếc nhìn một cái, sau khi bị bắt được, cậu nhanh chóng vò thành một quả bóng ném vào thùng rác: “... Bảo bối, cậu nghe tôi giải thích.”
Tần Trú bị làm cho buồn nôn đến mức quên mất phải nói cái gì.
Bùi Duẫn: “Cái này không phải của tôi.”
Tần Trú mặt không biểu cảm chỉ vào bàn: “Từ vựng tiếng Anh, ghi nhớ ba bài mục, lát nữa tôi sẽ kiểm tra.”