Hướng Vũ ném cà rốt về: “Tôi ghét nhất là ăn cà rốt.”
Bùi Duẫn: “Cái này không giống, đồ ăn do anh Bùi gắp, chỉ có một miếng này.”
Hướng Vũ: “Cậu dám nói cậu chưa từng gắp cho học thần không?”
Bùi Duẫn ho khan một tiếng.
Sở Hạo nghe không nổi nữa: “Cậu đây không phải đang tự rước lấy nhục hả?”
Hướng Vũ: “...”
Hướng Vũ gắp miếng cơm: “Tôi nói này, Quốc Khánh hai người còn ra ngoài chơi, trở về đã cãi nhau, tí dấu hiệu cũng không có, hóa ra là đang chơi à?”
Bùi Duẫn gắp một miếng sườn cho Tần Trú: “Sao có thể nói như vậy chứ, bọn tôi không thể cãi nhau, không thể làm lành sao?”
Tần Trú mặc cho cậu đặt sườn xuống, gắp miếng sườn thăn chua ngọt đi, nói: “Không đủ trình tự.”
Bùi Duẫn lập tức hiểu ngay: “À đúng, vừa rồi bọn tôi không thể làm lành nhanh như vậy, đừng khó xử, mặc dù trong lòng đã làm lành rồi, nhưng mặt ngoài vẫn rất cứng ngắc, đúng là thất sách.”
Hướng Vũ: “... Các cậu buông tha bọn này đi, uổng công tôi còn lo lắng mấy ngày.”
Sở Hạo cũng lo lắng mấy ngày, còn từng đi khuyên Bùi Duẫn: “Sao hai cậu phải làm vậy?”
Bùi Duẫn: “Tình thú. Tình thú đó các cậu hiểu không?”
Sở Hạo: “... Tình mẹ cậu ấy, chơi bọn này à?”
Bùi Duẫn thấy chuẩn bị mích lòng bạn bè triệt để, sửa chữa nói: “Thật ra bọn tôi cũng từng đánh nhau.”
Mọi người sôi nổi nhìn về phía cậu.
Bùi Duẫn: “Chỉ số thông minh của cậu ấy điên cuồng đánh tơi bời chỉ số thông minh của tôi, nhưng EQ của tôi không cam lòng yếu thế, đứng lên phản công...”
“Cút!” Hướng Vũ phát ra nghi vấn từ sâu trong nội tâm: “Anh Bùi, cậu đã qua tuổi dậy thì chưa?”
Bùi Duẫn hỏi ngược lại: “Tại sao phải qua chứ? Tuổi dậy thì rất vui mà.”
Mọi người: “...”
Cách nói tình thú này, bọn Hướng Vũ cũng không nói với bên ngoài.
Chủ yếu khiến cho người ta suy nghĩ quá xa xôi, bọn họ sợ truyền ra ngoài thì hai đại lão gay gay bị mời phụ huynh.
Bởi vậy nên lý do bọn họ xích mích vẫn là vấn đề mọi người bàn tán xôn xao.
Bởi vì sự xuất hiện của Tần Ngọc Thành, mọi người đều suy đoán có phải liên quan đến Tần Ngọc Thành hay không.
Sự việc đột nhiên biến thành tình yêu tay ba khó bề phân biệt.
Tần Ngọc Thành biết chuyện, vẫn là do có một cô gái nhỏ muốn thổ lộ với cậu ta uyển chuyển hỏi suy nghĩ của cậu ta.
Cậu ta kinh ngạc, trợn tròn mắt, vô cùng tức giận.
Tần Ngọc Thành nghiến răng nghiến lợi nói: “Không thể nào, tôi sẽ không thích bọn họ!”
Vì thế mà câu chuyện đàn em vì yêu sinh hận truyền khắp diễn đàn.
Tần Ngọc Thành: “...”
Cậu ta cũng mới biết, Bùi Duẫn là nhân vật đầy những tin đồn bê bối gió tanh mưa máu.
Tần Ngọc Thành ha hả trong lòng, cậu ta biết ngay người này chỉ giả vờ thật thà tốt đẹp lừa gạt anh họ của cậu ta mà thôi.
Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cậu ta vạch trần bộ mặt thật của cậu.
Kỳ thi tháng kết thúc, nhưng ngày hôm sau vẫn phải đi học.
Lão Tôn vui tươi hớn hở nói: “Các thầy cô đang khẩn trương chấm bài thi, tranh thủ cho các em sớm biết được kết quả của mình.”
Cả lớp: “Thầy ơi, thầy cố ý đấy à?”
Lão Tôn: “Đúng vậy, có vui không?”
Cả lớp: “...”
Nếu thầy không phải là giáo viên thì đã bị đánh rồi đó thầy có biết không?
Bởi vì là thứ sáu, tiết cuối cùng là tiết họp lớp.
Sao khi lão Tôn kích thích học sinh xong thì nói đến việc chính: “Hôm nay không có chuyện lớn gì khác, chủ yếu là nói về hai việc. Việc đầu tiên, đại hội thể dục thể thao sắp bắt đầu...”
“Ồ wow…”
Tiếng ồn ào ngắt ngang lời tiếp theo của lão Tôn.
Đại hội thể dục thể thao là ngày khó có được để thả lỏng, chỉ cần không đi học, bọn học sinh đã cảm thấy rất vui vẻ.
Hơn nữa...
Có một nữ sinh khó nén kích động: “Năm trước ở khối 11... Năm nay là khối 12 rồi, có một đàn anh khối 12 rất đẹp trai, cực kỳ có sức hút, không biết lần này có tham gia hay không.”
Nữ sinh cách Bùi Duẫn rất gần nên cậu nghe thấy, sau đó nói: “Hai nam sinh đẹp trai nhất trường đều ở đây, cậu còn muốn gặp ai nữa?”
Cô ấy cười hì hì nói: “Khoảng cách tạo ra vẻ đẹp, vả lại hai người cũng đâu cho người khác cơ hội, đương nhiên phải tìm cơ hội khác rồi.”
Bùi Duẫn: “Cũng đúng, không nên lãng phí thời gian cho bọn tôi, đã định trước không có kết quả.”
Lão Tôn: “Khụ khụ khụ! Im lặng!”
Lớp học xôn xao sau một hồi dần dần lắng xuống.
Lão Tôn chờ sau khi yên tĩnh, tiếp tục nói: “Danh sách đăng ký đặt ở chỗ Khâu Chính Hào, hy vọng các em tích cực tham gia.”
Ông ấy dừng một chút, nhớ tới một chuyện rất khó mà bình tĩnh, tiếp tục nói: “Nếu như tổng điểm có thể đạt được hạng nhất toàn khối, thầy sẽ bao các em đi ăn.”
Các bạn học từ lớp 10 đã đi cùng lão Tôn “Ồ” một tiếng đầy ẩn ý.
Sau khi Bùi Duẫn “ồ” theo xong, mới mờ mịt hỏi Tần Trú: “Chuyện gì vậy?”
Tần Trú cúi đầu nghịch di động, trồng rau thêm lần nữa: “Tất cả các lớp lão Tôn dạy, đều chưa từng đứng đầu đại hội thể dục thể thao của trường.”
Bùi Duẫn: “...”
Cậu sấn qua, cằm gác trên cánh tay anh: “Oa, mở nhiều đất trồng rau vậy rồi?”
Gần đây cậu bận học nên không thường xuyên chơi game.
Bùi Duẫn sững sờ, mới phát hiện không ít người đang nhìn cậu.
Cậu tập mãi thành thói quen, nhưng bạn trai cần phải xoa dịu.
“Tôi đẹp trai như vậy, ưu tú như vậy, có người thích là chuyện bình thường.” Bùi Duẫn khoe khoang xong thì nhỏ giọng nói: “Dù sao trước khi trở thành của riêng cậu, tôi thuộc về đông đảo quần chúng.”
Trong lòng Tần Trú khẽ động.
Anh cảm thấy may mắn vì Bùi Duẫn chỉ là ngoài miệng không an phận.
Nếu như lòng cũng không an phận, chỉ sợ anh phải nhốt ở bên người.
Vì món quà bí mật của lão Tôn, độ tham dự của mọi người rất cao.
Nói cách khác, hoạt động không đi học mọi người đều rất tích cực.
Sáng sớm chủ nhật trước giờ tự học, trong phòng học ồn ào, bài tập bay đầy trời.
Khâu Chính Hào đăng ký đẩy tạ với nhảy cao trước, sau đó đứng trên bục giảng hỏi: “Có ai chủ động muốn đăng ký thì tới trước được trước, hạng mục chậm đều bị cướp đi rồi.” ứng dụng ty t
Các bạn học vội vàng bổ sung bài tập, trả lời qua loa vài câu.
“Lớp phó thể dục, cậu cứ đăng ký bừa đi.”
Khâu Chính Hào tức đến bật cười: “Đến lúc đó người bị đánh chính là tôi.”
“Anh Bùi, đăng ký một cái nhé?” Khâu Chính Hào thấy Bùi Duẫn đi WC về, lập tức gọi cậu.
Bùi Duẫn: “Được, rút thăm đi.”
Khâu Chính Hào: “Rút cái gì?”
Bùi Duẫn: “Anh Bùi của cậu mười hạng toàn năng, đăng ký đại, nhưng để những hạng mục khác không vì bị lạnh nhạt mà đau lòng, tôi quyết định áp dụng cách công bằng nhất.”
Khâu Chính Hào nhìn cậu rất lâu: “Được.”
Cậu ta trực tiếp lấy tờ giấy trắng trên bục giảng, xé thành từng mảnh, viết các hạng mục.
Bạn học bổ sung bài tập xong vây tới góp vui.
“Đoán thử đi, anh Bùi, cậu đoán xem mình rút được hai cái nào?”
Bùi Duẫn bốc đại hai cái, vừa mở ra vừa nói: “Tôi đoán là chạy nước rút với nhảy cao. Dù sao tỉ lệ dáng người tôi tuyệt vời như vậy, không nhảy cao thì thật lãng phí, sức bật cũng… Đệch!”
Bạn học phía sau Bùi Duẫn rướn cổ nhìn, sau đó đồng loạt cười lớn.
“Khâu Chính Hào, cậu giỏi thật.”
“Đúng là anh hùng không sợ chết.”
Bùi Duẫn cầm tờ giấy viết “Đội cổ động viên” hỗn độn trong gió.
Sau một lúc lâu cậu mới tìm lại được giọng nói: “Đội cổ động viên là hạng mục sao? Là hạng mục cái quỷ ấy, Khâu Chính Hào, cậu bẫy tôi!”
Khâu Chính Hào không ngờ cậu thật sự rút trúng, cười đến đau bụng: “Đã đánh cược thì phải nhận thua, anh Bùi chính cậu nói cái gì cũng được.”
Đội cổ động viên không phải là hạng mục thi đấu cá nhân, là hạng mục thi đấu cấp khối, khối chiến thắng, lớp tham gia có thể thêm điểm.
Nhưng cạnh tranh vô cùng khốc liệt, mỗi khối chỉ có 40 suất.
Hầu hết kiểu thi đấu này chỉ dành cho nữ sinh tham gia, nam sinh rất ít, một số gây rối đều bị sàng lọc.
Khâu Chính Hào bất chấp sự phản đối của Bùi Duẫn, trực tiếp đăng ký giúp cậu: “Anh Bùi, đừng hoảng hốt, dù sao cũng là thi đấu dành riêng cho nữ sinh, đăng ký cũng không sao, nói không chừng sẽ bị từ chối.”
“Đúng vậy anh Bùi, lần này mà thắng, điểm cộng sẽ rất nhiều, nghĩ đến phần quà lớn của lão Tôn đi.”
“Anh Bùi, cậu đỉnh nhất mà, đừng sợ!”
Lớp A5 đều cười trên nỗi đau của người khác.
Bùi Duẫn nhìn về phía Tần Trú ở ngoài đám người: “Cường độ vận động có nặng không? Tôi đề cử Tần Trú đi cùng, tôi không tin, hai bọn tôi cùng đi vẫn không thể thắng?”
Tần Trú: “...”
Cả lớp: “...”
Tần Trú đương nhiên không có khả năng đăng ký.
Anh được phân công cầm bảng tên lớp đi phía trước đội hình.
Dù sao cũng là linh vật lớp A5, bảo vật trấn lớp.
Một linh vật khác bị ném vào đội cổ vũ.
Nhưng điều khiến Bùi Duẫn sụp đổ là đội cổ động viên có vòng loại, cậu phải đi phỏng vấn, phải chuẩn bị một đoạn.
Lão Tôn rất nhanh đã biết chuyện cậu đăng ký tham gia đội cổ động viên, vui vẻ cả buổi: “Cố lên Bùi Duẫn, em là ánh sáng của lớp A5.”
Bùi Duẫn: “...”
Bùi Duẫn còn có một hạng mục khác là chạy cự ly dài 3000 mét.
Cậu dựa vào bệ cửa sổ hóng gió: “Không biết vì sao, tôi cảm thấy sau khi đến trường trung học số 3, tôi luôn bị lật xe.”
Tần Trú nghĩ đến đội cổ động viên cũng rất muốn cười: “Đừng sợ.”
Bùi Duẫn “Đệch” một tiếng: “Tôi cảm thấy cái này thật sự rất không phù hợp với hình tượng đại ca của tôi.”
Cậu không nói câu này còn ổn, vừa nói Tần Trú đã không nhịn được cười.
Bùi Duẫn: “...”
Bởi vì nụ cười này, Bùi Duẫn tức giận đến hơn cả buổi không để ý tới anh.
Tiết tự học buổi tối.
“Được rồi đừng giận nữa.” Tần Trú đặt mấy viên kẹo sữa vào lòng bàn tay cậu.
Bùi Duẫn lạnh mặt thu tay, lột một viên vị chocolate nhét vào trong miệng.
“A Duẫn.”
Bùi Duẫn làm bài tập, lên tiếng.
“Kẹo rớt kìa.”
Bùi Duẫn theo bản năng cúi đầu tìm: “Không có mà.”
“Ở đây.” Tần Trú tránh ra một chút.
Vị trí có hơi xảo quyệt, Bùi Duẫn còn ngồi xổm xuống: “Ở đâu vậy.”
Tần Trú vỗ cậu, lúc cậu ngẩng đầu thì lập tức cúi đầu hôn xuống.
Bùi Duẫn mở to mắt.
Đầu lưỡi Tần Trú cuộn lại, cuốn kẹo sữa trong miệng cậu đi.