Lão Tôn không yêu cầu tiết tự học buổi tối phải yên tĩnh tuyệt đối, nhưng cũng không cho phép cãi nhau ầm ĩ.
Thỉnh thoảng sẽ có mấy người tụ tập lại một chỗ, nhỏ giọng thảo luận đề bài.
Tiết tự học buổi tối nào cũng vậy, Bùi Duẫn luôn làm bài rất nhanh, lúc nào cũng là người hoàn thành sớm nhất trong lớp học.
Có đôi khi cậu rất hoài niệm thời gian còn ở trường trung học phụ thuộc.
Học tra trong trường trung học phụ thuộc rất nhiều, số học tra không làm bài tập lại càng nhiều hơn.
Bài tập của Bùi Duẫn rất được chào đón, về cơ bản thì khi cậu vừa viết xong sẽ bị cướp đi ngay, còn về việc ai là người đầu tiên được chép, Bùi Duẫn cũng nhận được rất nhiều hối lộ - đó là đủ loại đồ ăn vặt.
Sau khi nghe xong, Tần Trú nói: “Trong trường của cậu còn có người có thành tích kém hơn cả cậu sao?”
Bùi Duẫn: “... Nói chuyện cho lịch sự, đừng có mà mắng người.”
Thật ra chắc là có.
Mỗi lần thi, phòng thi của Bùi Duẫn đầy ắp phao bay đầy trời, nhưng cậu không bao giờ chép lại mà cứ ngồi im.
Nhóm học tra không thích làm bài tập nên cũng không quan tâm xác suất chính xác là nhiều hay ít, tùy tiện chép để đối phó với giáo viên thôi, mà bài tập của Bùi Duẫn lại viết rất nhiều, rất thích hợp để chép theo.
Tiết tự học buổi tối hôm nay, Tần Trú bảo Bùi Duẫn làm bài tập muộn một chút.
Anh lật những câu hỏi mà ban ngày Bùi Duẫn đã trích ra, dùng bút gõ bàn một cái: “Lật sách ra, bắt đầu giảng lại từ đầu.”
Bùi Duẫn kéo ghế gần lại một chút, cầm một cuốn vở nhỏ: “Cậu nói đi.”
Động tác của Tần Trú ngừng lại.
Khoảng cách hiện giờ của bọn họ đang rất gần.
Tần Trú có thể cảm nhận được hơi thở ngắn và dồn dập của cậu.
Bùi Duẫn không bao giờ để miệng nhàn rỗi, lúc yên lặng thì nếu không phải là đang xé gói đồ ăn vặt thì chính là đang ăn.
Trong hộc bàn của cậu có rất nhiều đồ ăn vặt, có đôi khi là hạt dưa, đôi khi là kẹo bạc hà, dường như cũng rất có kinh nghiệm, những đồ ăn có mùi nặng tuyệt nhiên sẽ không ăn.
Bùi Duẫn xé kẹo bạc hà rồi cắn “Rộp rộp”, xong mới phát hiện Tần Trú đang nhìn chằm chằm mình.
Bùi Duẫn: “Nhiều cái rắm, cậu cho tôi có ba viên kẹo.”
Tần Trú thật sự rất quá đáng, buổi chiều lúc sắp tan học, anh mới cho cậu kẹo socola vị sữa.
Bùi Duẫn phàn nàn đến trưa.
Tần Trú: “Ăn nhiều kẹo không tốt.”
Bùi Duẫn: “Không...”
Tần Trú: “Sẽ béo, sẽ không có cơ bụng sáu múi.”
Bùi Duẫn: “...”
Tần Trú: “Phòng tập thể thao sát vách, cậu cũng không thèm rèn luyện.”
Bùi Duẫn: “...”
Mặt Bùi Duẫn không thay đổi nhìn anh một hồi, bỗng nhiên cười.
Cậu nuốt xuống viên kẹo bạc hà đang ngậm trong miệng, sờ soạng một chút rồi lấy ra gì đó, nhét vào lòng bàn tay của Tần Trú, cười nói: “Anh Chúc, có phải cậu trách tôi không có chia cho cậu hay không?”
Rõ ràng là mỗi khi Tần Trú ăn kẹo của cậu sẽ không hiểu vì sao lại vô cùng dễ nói chuyện.
Bùi Duẫn đã tìm ra quy luật.
“Ăn kẹo của tôi, vậy là nhận hối lộ của tôi rồi.”
Hai tay áp lại.
Hơi ấm nóng lan tỏa vào nhau dọc theo làn da đang gần gũi.
Tần Trú nhìn cậu gần trong gang tấc, hai mắt mỉm cười, quỷ thần xui khiến, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang chuẩn bị rút ra của Bùi Duẫn.
Ngay khoảnh khắc ngón tay tiếp xúc, trái tim hai người đồng thời đập nhanh hơn.
Đây không phải là lần đầu tiên họ nắm tay.
Lúc đeo cà vạt giả vờ thân mật.
Về sau lần này rồi lại lần khác vô tình hay cố ý đụng vào.
Nhưng lần này dường như lại có chút khác biệt.
Bùi Duẫn nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Tần Trú, cảm thấy hơi nóng.
Cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tần Trú: “Chỉ như vậy thôi sao?”
Vậy cậu còn muốn thế nào nữa?
Bùi Duẫn liếm môi, đang muốn nói chuyện thì một giọng nói trầm thấp vang lên ở sau lưng.
“Các em… đang làm gì vậy?”
Bọn họ không có chút phòng bị nào nên giật nảy mình, cùng nhau vung tay ra.
Ánh mắt lão Tôn phức tạp nhìn hai người bọn họ: “Tự học buổi tối mà không tập trung làm bài tập, các em…”
Ông ấy có chút không nói nên lời.
Bởi vì cảnh tượng trước mắt chính là một màn yêu sớm bị bắt gặp tại trận.
Từ khi hôn nhân đồng giới được hợp pháp hóa, lão Tôn đã bắt gặp nhiều cặp đôi đồng giới nên ông ấy không mấy ngạc nhiên.
Nhưng đây là một cặp đôi thật sự khiến đầu óc ông ấy choáng váng.
Một người là học sinh ông ấy thích nhất, một người là học sinh khiến ông ấy đau đầu nhất.
Lão Tôn không thể tin được, thậm chí còn muốn nói với Tần Trú: “Có phải Bùi Duẫn ức hiếp em hay không?”
Đầu óc Bùi Duẫn cũng rối tung lên.
Tiết tự học buổi tối bình thường là do lớp trưởng Lâm Dật Gia trông coi, lão Tôn không thường xuất hiện, cho nên cậu mới to gan đùa giỡn với Tần Trú.
Bùi Duẫn lập tức tìm ra một lý do thỏa đáng, thản nhiên rút tay ra: “Là như vậy thưa thầy, thành tích của em không tốt nên nhờ Tần Trú dạy kèm cho em. Nếu tay không thì không quá lễ phép, cho nên em mới cho cậu ấy một viên kẹo.”- Bản edit được thực hiện và đăng tải miễn phí tại t y t, user HD vui lòng không giở thói chôm chỉa và thu phí. Cảm ơn!
Bùi Duẫn: “Tần Trú không chịu nhận, em mới cưỡng ép đưa cho cậu ấy, sau đó thì thầy đi tới.”
Lão Tôn nhìn lòng bàn tay cậu có một viên kẹo nằm trong giấy gói hơi bị mở ra, cũng không biết là có tin hay không, nhìn về phía Tần Trú.
Tần Trú: “Vâng, đúng là vậy.”
Lão Tôn nhìn trong lòng bàn tay anh có giấy gói kẹo, tảng đá trong lòng rơi xuống: “Nhờ người ta giúp mà chỉ cho có một viên kẹo, keo kiệt! Người ta không chịu nhận còn cố nhét, quá đáng!”
Bùi Duẫn: “Vâng vâng vâng.”
Lão Tôn phàn nàn một câu xong lại truy cứu đến chuyện khác: “Đang trong giờ học mà em ăn kẹo à? Còn dám rủ rê bạn cùng bàn ăn?”
Bùi Duẫn: “Thầy à, kẹo bạc hà giúp não tỉnh táo, như vậy mới có hiệu suất học tập, em đề nghị nên mở rộng ra toàn lớp.”
Lão Tôn: “...”
Lão Tôn chỉ vào cậu: “Em mở rộng thử xem? Còn dám lôi kéo cả lớp ăn kẹo?”
Bùi Duẫn vô tội nhìn lại ông ấy.
Lão Tôn ổn định hô hấp, lắc đầu đi đến bục giảng.
Ông ấy cũng không truy cứu chuyện này nữa, so với việc hai người họ mới qua được một khoảng thời gian ngắn mà đã ở bên nhau, ông ấy càng tin tưởng vào lý do thoái thác của Bùi Duẫn hơn.
Lão Tôn nói rõ lý do đến đây: “Chiếm dụng thời gian một chút, chuyện là có hai câu hỏi cần thay đổi nên các em đem bài thi hôm nay đã phát ra đây...”
Trong lớp học có một số nữ sinh có vẻ lơ đãng.
Các cô nhìn trộm vào góc bên trong, tan nát cõi lòng…
Vừa rồi hình như đã đưa kẹo ra nhưng lại bị lão Tôn chặn lại, không biết là xảy ra chuyện gì, quá đau lòng!
Người đưa kẹo tiếp tục quấy rối bạn cùng bàn: “Ăn không bạn cùng bàn, cậu còn muốn ăn không?”
Tần Trú cầm viên kẹo, gõ gõ đầu bút xuống mặt bàn: “Chép câu hỏi.”
Bùi Duẫn: “Ò ~”
Vừa mới nãy còn đang rung động, lão Tôn xuất hiện thành ra phá hỏng hết.
Trong lòng Bùi Duẫn không thể nào bình tĩnh nổi, cậu vô thức viết nguệch ngoạc lên bài thi.
Suy nghĩ của cậu như cuộn len rối.
Có một ý tưởng dần dần hiện ra.
Thế nhưng thứ hiện ra nhanh hơn hết là một hợp đồng cùng với…
200,5 điểm.
Bùi Duẫn: “...”
Lửa nóng gì đó đều không còn nữa.
Học tập quan trọng.
Học tập vui vẻ hơn.
Nhưng dù sao thì Bùi Duẫn cũng đã nhận ra, cậu có hơi thích Tần Trú.
Không phải thích kiểu bạn bè bình thường.
Mà là muốn cùng anh tiến thêm một bước, muốn chiếm Tần Trú làm của riêng.
Bởi vì Trang Du Lam xuất hiện nên đã kích thích lòng chiếm hữu trong cậu, Bùi Duẫn cũng có đáp án.
Trong lòng của cậu sớm đã có dự cảm, cho nên cũng không cảm thấy bất ngờ.
Thật ra thứ ngăn cản cậu cũng không phải là hợp đồng.
Cho dù là mối quan hệ có thời hạn ba năm, nhưng Bùi Duẫn cũng sẽ từng ngày đi từng bước trân trọng, để sau này nhớ lại mới không hối hận.
Nhưng chính thành tích đã khiến cậu phải lùi bước.
Hai trăm điểm so với hơn bảy trăm điểm...
Cậu không có năng khiếu gì cả, một chút điểm khiến người khác thích cũng không có.
Bùi Duẫn: Sợ.
Cậu ném bài thi ra, mặc kệ lão Tôn ở phía trên nói gì, tiện tay cầm lấy một tờ giấy nháp viết lên đó.
Đạt được 250 điểm, chuẩn bị theo đuổi.
Đạt được 260 điểm, khen ngợi anh, khen ngợi anh thật nhiều! Khen ngợi anh đến mức khiến anh quen dần với sự tồn tại của mình, nếu anh không nghe được cậu tâng bốc thì sẽ không quen được.
Thi được 270 điểm, tặng anh một món quà.
…
Sau khi liệt kê vài dòng, Bùi Duẫn cảm nhận được sự hèn mọn của một học tra.
Hơn 500 điểm cậu mới cân nhắc đến việc tỏ tình.
Nếu không thi được số điểm đó thì có thể cậu sẽ phải trở thành kẻ cô độc.
Thấy Tần Trú không để ý tới mình, Bùi Duẫn gấp tờ giấy lại, nhét nó vào cặp sách.
Lão Tôn sửa câu hỏi xong liền rời đi, Lâm Dật Gia cầm bài tập quay lại bục giảng.
Sau khi thầy giáo đi, phòng học lập tức trở nên ồn ào.
Lâm Dật Gia: “Im lặng im lặng!”
Không ai nghe.
Mỗi khi chủ nhiệm lớp đến xong lại rời đi, chính là thời gian sinh động nhất.
Hướng Vũ hỏi Bùi Duẫn vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Bùi Duẫn nói: “Đang lúc tôi và bạn cùng bàn giao tiếp bằng tâm linh thì lão Tôn đến. Tôi còn chưa được hưởng thụ trái tim nóng như lửa dưới bề ngoài lạnh như băng của cậu ấy nữa, thật đáng tiếc.”
Hướng Vũ: “Cậu không sợ học thần đánh cậu sao…”
Bùi Duẫn nhìn Tần Trú một chút, thấy anh không có phản ứng gì thì nói: “Không sao, nếu như cậu ấy thích, có thể tùy tiện đánh.”
Tần Trú: “...”
Hướng Vũ: “...”
Bùi Duẫn còn chưa nói đã ghiền, còn trìu mến bổ sung: “Nhưng đừng đánh đau mình, tôi sẽ đau lòng.”
Mặt Hướng Vũ đầy máu, quay người lại nổi da gà.
Mặt Tần Trú không biểu cảm nhìn cậu: “Bị rơi trúng đầu?”
Bùi Duẫn: “...”
Ý chí của bạn cùng bàn quá sắt đá.
Không tốt để sưởi ấm cho lắm.
Lâm Dật Gia hô im lặng đến mệt cả người, đi ra bên ngoài phòng học dò xét, cậu ta dùng sức “Suỵt” một cái: “Tôi nhìn thấy chủ nhiệm Đinh.”
Hiệu quả trông thấy.
Lớp lập tức yên lặng.
Suy cho cùng thì chẳng ai muốn hô khẩu hiệu trước mặt toàn trường cả.
Thật lâu sau cả lớp mới phát hiện, chủ nhiệm Đinh vốn không đến.
Bọn họ nhìn vẻ mặt ung dung làm bài tập của lớp trưởng, muốn nói lớp trưởng à, cậu thay đổi rồi.
Cái này không ảnh hưởng tới Bùi Duẫn.
Sự nhiệt tình học tập của Bùi Duẫn lúc này cao ngất ngưởng chưa từng thấy, quấn lấy Tần Trú bắt anh giải thích mấy điểm kiến thức cho cậu.
Tần Trú thấy thái độ cậu thay đổi, anh cũng không nghĩ nhiều, dựa theo câu hỏi cậu liệt ra, từng chút từng chút giải thích cho cậu nghe.
Giáo viên giảng bài rất cơ bản, lại được Tần Trú giảng giải lần nữa, rất nhanh Bùi Duẫn đã hiểu rõ.
Tần Trú giải thích rất đơn giản, sợ Bùi Duẫn nghe không hiểu nên luôn dùng ví dụ dễ hiểu nói cho cậu nghe.
Bùi Duẫn không ngu ngốc, đầu óc rất linh hoạt, trên cơ bản đều nghe hiểu.
Ngoại trừ có dính tới chút nội dung học trước đó, Tần Trú nói sau khi về nhà anh sẽ giảng lại.
Lần lượt giảng giải mấy câu hỏi này, rất nhanh đã tốn một tiết học.
Tần Trú nói: “Những bài nào không biết thì để lại, đừng viết vớ vẩn, làm những câu mình biết trước.”
Sách bài tập về nhà sau giờ học và bài thực hành do giáo viên phát cũng được sắp xếp theo học phần của bài học.
Lần đầu tiên Bùi Duẫn cảm nhận được làm bài là niềm vui thú.
Tiếng Anh có hơi khó, dù sao cũng cần quá trình tích lũy.
Lúc giảng tới tiếng Anh, Tần Trú chỉ nói: “Học từ vựng trước đi, sau đó sẽ dạy cậu ngữ pháp.”
Sau khi về nhà, quản gia Hứa đem tài liệu giảng dạy mà Tần Trú cần lên phòng ngủ.
Bùi Duẫn nhìn thấy một đống sách và bài thi thì mắt tối sầm lại.
Tần Trú dùng lòng bàn tay đặt lên lưng cậu đỡ cậu dậy: “Giải đề là hữu dụng nhất.”
Bùi Duẫn nhớ lại kế hoạch theo đuổi, nhắm mắt lại, thấy chết cũng không sợ: “Được rồi, không sao, anh Bùi của cậu chưa bao giờ sợ ai cả.”
Tần Trú nói cơ bản thì thật sự cơ bản.
Nội dung cấp hai cũng có.
Thật ra hôm qua anh đã chuẩn bị rất kỹ nội dung toán và vật lý, in ra cho Bùi Duẫn.
Bùi Duẫn mở ra, chỉ vào một công thức nói: “Cái này tôi biết.”
Tần Trú thăm dò nhìn cậu, rồi giễu cợt: “Định lý Pitago, cậu mà nói không biết tôi sẽ ném cậu xuống.”
Bùi Duẫn: “Vậy cậu viết lên làm gì?”
Tần Trú: “Cho cậu tìm về tự tin.”
Bùi Duẫn: “...”
Một người dạy một người học, Bùi Duẫn thậm chí còn hiếm khi chơi game.
Khỉ Mập gọi điện cho cậu mấy lần, nhưng lần nào Bùi Duẫn cũng đều nói cậu đang 'hẹn hò' nên đừng làm phiền cậu.
Bùi Duẫn cảm thấy “Hẹn hò” cũng rất tốt đẹp, nhưng lại khiến cậu rụng tóc.
Tần Trú lẳng lặng nhìn cậu nói nhảm với bạn, ngón tay chỉ vào bài thi: “Tiếp tục.”
Lúc đầu Bùi Duẫn vô cùng sợ mình ngủ dậy một giấc thì Tần Trú sẽ lạnh cóng, thậm chí còn gặp ác mộng, mơ thấy mình đi dự đám tang của Tần Trú.
Sau khi giật mình tỉnh lại, cậu dò xét hơi thở của Tần Trú, cũng bởi vì ngón tay quá run nên không cảm nhận được hô hấp của anh.
Lúc ấy Bùi Duẫn bị dọa choáng váng, sau đó dùng sức nhéo nhân trung* của anh.
(*) Nhân trung: Vết lõm ở giữa phía trên môi trên.
Sau đó cậu bị Tần Trú nhìn cậu như kẻ ngốc cả một ngày.
Tần Trú vẫn luôn không sao cả, Bùi Duẫn cũng dần dần yên tâm.
Giữa lúc đang học tập căng thẳng, kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh lặng lẽ đến.