Cô lập tức phản bác. Sau đó lại cảm thấy lời này của anh mơ hồ có hàm nghĩa gì đó.
Còn chưa kịp suy nghĩ lại thì bên ký túc xá của anh có người gọi tên anh, Lâm Thanh Khải đáp lại một tiếng.
Tương Linh biết ý, nhu thuận: "Vậy em đi ngủ trước đây."
"Ừm."
Anh cúp di động, đối với cuộc nói chuyện vừa ghi lại, khẽ cong khóe miệng.
Chậm rãi đem điếu thuốc đang hút dở hút hết, sau đó mới vào nhà: "Có chuyện gì vậy?"
"Mau nhìn này!" Nhóm bạn cùng phòng đang vây quanh chiếc điện thoại mà thưởng thức, quay đầu nhìn anh với vẻ mặt sung sướng: "Ngực lớn, eo nhỏ tinh tế, giọng nói cũng mềm mại. Ây da, thân hình này, nhìn thôi cũng thấy sướng rồi."
Lâm Thanh Khải nhìn lên trên màn hình có bóng dáng con gái một cái, "Còn chưa đi."
Cảm xúc hưng phấn nhàn nhạt.
(Na: cảm thấy bất an ~ing)
Tương Linh bò lại đến trên giường, xoay xoay chiếc đèn bàn nhỏ.
Tuy rằng cũng có vài câu muốn hỏi nữa, nhưng anh thấy tin nhắn của cô cũng không để tâm, không trả lời mà chỉ gọi điện thoại lại.
... Thế này tựa hồ như là từ lúc hai người quen nhau tới bây giờ, cái duy nhất tương đối bình thường để được gọi là người yêu đó là việc gọi điện thoại cho nhau. Còn ngoài ra thì chỉ có việc lên giường làm mục đích, hay lầ nói mấy câu tầm thường nhạt nhẽo mà thôi.
"Là Lâm Thanh Khải à?" Bạn cùng bàn lấy nắp bút để dưới cằm, cười xấu xa, "Tốc độ phát triển của hai người này thật nhanh nha, tối hôm qua đã đi tới trình độ gọi điện thoại chúc nhau ngủ ngon rồi."
Cái gì mà gọi điện chúc nhau ngủ ngon...
Tương Linh nói thầm trong bụng: Còn có chuyện nhanh hơn nữa kìa, nói ra hù chết cậu.
Ngày hôm sau lại là Chủ nhật.
Sinh nhật của lớp trưởng, kêu gọi bạn bè trong lớp đi hát karaoke.
Sau sự kiện thư tỏ tình hôm đó, quan hệ giữa hai người nói xa thì không xa, nói gần lại chẳng gần, chỉ là bạn học bình thường mà thôi. Lần này, bạn bè trong lớp lại có tới hai phần ba mọi người muốn đi. Tương Linh cũng không hẹp hòi, hắn mời, cô liền đi cùng với mọi người đến ktv.
Bảy giờ tối. Không còn phòng trống.
Nhân viên tiếp tân dỗ dành mọi người tập trung ở một bên, chờ lớp trưởng cùng người hướng dẫn đặt phòng trước.
Ước chừng năm phút đồng sau, cửa tiệm lại bị đẩy ra. Vài nam sinh theo thứ tự tiến vào.
Tương Linh quay đầu nhìn, phát hiện trước mặt có hai dáng người khá quen mắt, hình như là lần trước cùng ăn cơm với nhau.
Người đi sau cùng, quả nhiên không ai khác chính là Lâm Thanh Khải.
Bạn ngồi cùng bàn đứng ở giữa đoàn người lớp cô, phía trước lại có vài người khác che chắn.
Anh không nhìn thấy cô. Đọc truyện tại wattpad nha các bạn.
Không nhanh không chậm đi vào bên trong, lười biếng đứng qua một bên.
khoảng cách giữa hai người khá xa, trung gian còn có vài đoàn người đang chờ khác. Có mấy bạn học cùng lớp cũng chú ý tới anh, nhìn vài lần, sau lại liếc Tương Linh.
Sau khi Tương Linh do dự một lúc thì cô quyết định không tiến lên gặp anh.
Trước khi tan học, cô đã gửi tin nhắn cho anh. Nói là có chút việc, anh cũng không hỏi gì nhiều. Không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này.
Rất nhanh, lớp trưởng lớp kia đã kêu bọn họ cùng nhau đi vào. Tương Linh đi theo đám người cuối cùng, đi vào thang máy.
Một chuyến chứa không nổi, lại chờ chuyến thứ hai.
Cuối cùng này lần không gian đã trở thoáng đãng hơn rất nhiều. Cửa thang máy mở ra, ấn số tầng, có vài người nói nói cười cười tiến vào.
Là mấy người Lâm Thanh Khải.
"Ồ, là Tương Linh sao!" Lại là bạn của anh: "Trùng hợp ghê."
Tương Linh nhìn bọn họ, cười cười.
Có vài nam sinh khác tới, không gian nhất thời lại trở nên chật chội.
Cửa thang máy đóng. Hai nhóm người mặc ai nấy nói, cũng trở nên náo nhiệt.
Trừ Tương Linh ra.
Cô đứng một bên, Lâm Thanh Khải liền xích lại ở bên cạnh cô, có chút gần với mặt cô.
Cô cụp mắt xuống nhưng vẫn có thể ngửi thấy được mùi thơm trên chiếc áo sơ mi ngắn tay của anh hoà cùng với độ cơ thể.
Khi đối mặt anh trước mặt người khác, luôn có chút quẫn bách. Lại nhớ tới cuộc điện thoại tối hôm qua, cô lại càng không biết nói cái gì thích hợp. Tầm mắt mông lung, nhất quyết không chịu nhìn mặt anh.
Lâm Thanh Khải nhìn bộ dạng này của cô, nhàn nhạt cười.
"Đây chính là có chút việc của em à?" Anh hỏi.
Lồng ngực đập mạnh, thanh âm cùng hơi thở đều như ở nơi hư vô, phả qua trên đỉnh đầu.
Tương Linh gật đầu, "Hôm nay sinh nhật bạn cùng lớp."
"Bạn nào?" Tuỳ ý hỏi.
"Lớp trưởng."
Lâm Thanh Khải cười liếc nhìn cô một cái.
Tương Linh trở ngại ngùng, cạnh cô còn có bạn cùng lớp ở đây, cũng không thể trực tiếp giải thích. Bên hông trái khuất mắt bỗng xuất hiện một luồng nhiệt độ.
Bàn tay. Lòng ngón tay thật nóng, có chút khô khan. Không có động tác nào khác, chỉ là nắm ở phía dưới thắt lưng một chút, ôm lấy.
Hô hấp cô chậm lại.
Hai người vốn là đứng vào gần, những người khác lại đều tự mình tìm chủ đề nói chuyện với nhau, dường như không có bất cứ ai để ý đến bên này.
Chính là, Tương Linh mỗi lần bị anh đụng chạm, sẽ nhạy cảm như vậy.
Cô cắn cắn môi, lặng lẽ bảo anh không nên. Lâm Thanh Khải cười nhẹ, không buông.
Tương Linh đành phảu tự mình động thủ.
Cô nhẹ nhàng đẩy tay của anh ra.
Lâm Thanh Khải cũng rất phối hợp. Cô lấy ngón tay đẩy anh ra thì anh lại lập tức cầm lấy. Sau đó tự nhiên nắm lấy tay cô.
Lòng ngón tay cùng lòng ngón tay mỗi lần chạm nhau, cảm xúc dâng lên đều là ái muội. Đốt ngón tay của anh, lòng bàn tay có vài vết chai, tất cả xúc giác đều vô cùng rõ ràng.