Ngày 32

Chương 64



ngày 32, hồi XXXII

Khoảng một giờ sau, Châu Yến An trở lại với kha khá chiến lợi phẩm. Anh mang về sườn heo và thịt bò trong kho đông lạnh siêu thị; còn tìm thấy một căn nhà kính trồng rau, hái một ít rau sạch như giá đỗ, nấm hương và cải thìa.

Châu Yến An chào Dịch A Lam một tiếng, rồi ra ngoài chuẩn bị bữa tối.

Dịch A Lam cũng không ốm đau, cốt yếu là tâm trạng lên xuống liên tục và suy nhược cơ thể do làm việc quá sức. Ngủ một buổi trưa, giờ đây y đã có thể xuống giường đi dạo.

Hầm trú ẩn phòng không này có diện tích khá lớn; bên ngoài căn phòng nhỏ là một sảnh công cộng rộng bằng nửa sân bóng, cực kỳ trống trải, có thể sơ tán khẩn cấp cho hàng chục nghìn người. Phía sau nơi Dịch A Lam nghỉ ngơi là những căn phòng có quy cách tương tự được xây san sát nhau, vừa là nơi điều trị, vừa là chốn sinh hoạt cho bệnh nhân, chủ yếu vì nhiều loại thuốc cơ bản và thức ăn lỏng dễ bảo quản ở nhiệt độ phòng.

Dịch A Lam bỗng phát hiện, hóa ra ở đây còn trang bị máy tính và băng thông rộng có dây, hẳn là phục vụ cho việc giải trí và lên mạng. Dịch A Lam rảnh rỗi, bèn dùng máy tính đăng nhập vào cộng đồng Ngày 32 tìm Joker. Nhưng Joker không chủ động tìm y, Dịch A Lam cũng chẳng có cách nào trò chuyện cùng hắn ở chế độ riêng tư, y buộc lòng đành chuyển sang giao diện trang chủ.

Một người ở thành phố Trung Hà hoảng hốt bảo rằng anh ta nghe thấy vài tiếng động lớn và cảm giác mặt đất rung chuyển, song nó thoạt như không giống một trận động đất. Anh ta chẳng biết cái quái gì đã diễn ra. Anh ta thấy sợ hãi, đang nghĩ đến việc chuyển đi ngay trong đêm. Chỉ là mấy người khác không tài nào hiểu được nỗi sợ ấy, bài đăng của anh ta chẳng được một ai chú ý.

Một người có nghề ngỗng liên quan đến sinh học cho hay sau khi phá hủy viện sinh học của một số trường đại học, cậu ta đã thử lai tạo những con ong non từ trứng ong được bảo quản trước đó, và hiện giờ chỉ còn là vấn đề thời gian. Khi những con ong non trưởng thành, cậu ta sẽ thả chúng ra, nếu không rất nhiều loài hoa thụ phấn trong tự nhiên ắt bị tuyệt chủng. Tiếp theo, cậu ta quyết định khắc phục vấn đề trong việc nuôi dưỡng những con bướm nhỏ; dù sao các viện nghiên cứu và ngân hàng hạt giống đều lưu trữ lượng lớn trứng và phôi của nhiều loài côn trùng động vật, vả lại trên cả nước còn trống kha khá viện nghiên cứu, cậu ta có vô vàn cơ hội để mà thử nghiệm. Sau rốt, cậu ta còn nói rằng với hàng loạt thí nghiệm trong ngày 32, dữ liệu tích lũy được và trình độ kỹ thuật thực hành "bậc thầy" sẽ giúp cậu ta có cơ hội giành lấy học bổng trong học kỳ này với số điểm ngất ngưỡng.

Bài đăng này không khỏi làm một số người hoang mang, vốn dĩ họ ngỡ rằng ngày 32 là kỳ nghỉ mà ngay cả ông trời cũng chẳng quản được, ấy thế vẫn có người nghĩ đến chuyện học hành. Mặc dầu sẽ tiếp tục với công cuộc ăn chơi đấy, nhưng điều này chẳng ngăn họ bỗng dưng thoáng chạnh lòng.

Dịch A Lam còn phát hiện một nhóm nhỏ những người cho rằng ngày 32 là kết quả của tín ngưỡng tôn giáo đã thành lập một nhóm riêng, bầu không khí giao lưu còn hết sức chan hòa. Dịch A Lam bấm vào, đọc một hồi lại ôm đầu đi ra.

Joker vẫn không liên lạc với y. Dịch A Lam nhìn chăm chăm vào màn hình thoáng chốc, chợt nảy ra một ý tưởng.

Y muốn làm một phần mềm cho Trình Tư Tư.

Nghĩ là làm, Dịch A Lam trước tiên xâm nhập vào cơ sở dữ liệu của trang web giọng nói thông minh nổi tiếng trong ngành. Kỹ thuật hack của Dịch A Lam đã tiến bộ, cùng với việc không ai bảo vệ, y nhanh chóng hack thành công và tìm thấy mã nguồn của một phần mềm tương tác giữa người và máy tính bằng giọng nói thông minh tiên tiến nhất. Dịch A Lam bấm tải xuống; việc này hẳn nhiên là bất hợp pháp trong thế giới thực, song chẳng có gì gọi là to tát vào ngày 32. Có lẽ, sẽ không ai phát hiện Dịch A Lam đã làm gì. Sau đó, y gõ từ khóa "Trình Tư Nguyên" trên công cụ tìm kiếm; kết quả cho ra một số video – là những thước quay chia sẻ về đời sống học đường, các bài phát biểu về Đảng và thỉnh thoảng tham gia hoạt động tuyên truyền trong quân đội khi Trình Tư Nguyên còn là sinh viên. Dịch A Lam trích xuất giọng nói, để hệ thống giọng nói thông minh nhận dạng và mô phỏng lại.

Dịch A Lam cắm mặt vào máy tính; Châu Yến An kêu y ăn cơm, y cũng chỉ vội vàng lùa mấy đũa rồi trở về phòng tiếp tục mài mặt, phụ tấm lòng bốn mặn một canh của anh.

Dịch A Lam đã lập trình các từ khóa nhận dạng. Giả sử các từ khóa này được nói trong điều kiện nhất định, chương trình sẽ đưa ra phản hồi tương ứng.

Tỉ dụ như khi cô bé gọi "Anh ơi", chương trình sẽ gửi một giọng nam gần với giọng của Trình Tư Nguyên: "Phải Tư Tư không? Là anh đây, anh đang bay trên trời."

— Khi nào anh đến gặp em ạ?



— Anh rất nhớ em. Anh sẽ đến tìm em sớm thôi. Hứa với anh, em hãy chăm sóc mình thật tốt, được không?

Dịch A Lam thẫn thờ, lặng nghe giọng nam có một không hai từ âm thanh máy móc: trong sáng, nồng nhiệt, dường như còn nghe thấy cả tiếng cười dịu dàng của anh. Nó mang đến cho người ta một cảm giác vui tươi đầy sức sống, như thể tiếng nói vừa rồi thuộc về chàng thanh niên hoạt bát, với niềm hy vọng vô hạn vào tương lai.

Dịch A Lam không tìm thấy cái gọi là "cảm giác thành tựu", y chỉ thấy tim mình đang thít chặt.

Y bỗng nghĩ đến cảnh cuối cùng mình trông thấy Trình Tư Nguyên: lúc đó anh ta đang nằm vật vờ trên mặt đất, vết thương chồng chất, hơi thở mỏng manh, giọng nói vừa buồn vừa khổ. Vốn không phải như thế này. Có lẽ Trình Tư Nguyên từng là chàng thanh niên ấm áp như ánh mắt trời, nhưng anh ta đã chết. Anh ta sẽ không bao giờ nói nữa.

Dịch A Lam vốn muốn tìm cách kết nối chương trình giọng nói thông minh mô phỏng Trình Tư Nguyên với số điện thoại anh ta. Bằng cách này, nếu Trình Tư Tư quay số anh trai, tín hiệu sẽ được chuyển đến chương trình và tự động bật chế độ giao tiếp. Cô bé sẽ đinh ninh rằng anh ta vẫn còn sống trên thế giới này, rằng đang không ngừng bảo vệ mình. Đến khi trưởng thành hơn, cô bé sẽ nhận ra cái chết là gì; nhưng khi đó, em đã đủ vững vàng về mặt tâm lý, chẳng còn là cô bé ngây ngô bảy tuổi, sợ sệt trước ngày 32 – là ngày đã cướp mất gia đình của em, ngày mà em phải sống trong cảnh tứ cố vô thân.

Dịch A Lam gọi ra mã nguồn đã sửa đổi, nhấp xóa bỏ.

Y không biết Châu Yến An đã đứng ở cửa tự lúc nào, cũng chẳng biết Châu Yến An đã nhìn bao lâu rồi mới hỏi: "Sao em không làm tiếp?"

Dịch A Lam ngoái đầu nhìn Châu Yến An, đoạn nói: "Em thấy nó rất vô nghĩa." Một lúc sau, y nhẹ giọng lặp lại. "Rất vô nghĩa."

Châu Yến An tiến lên hai bước; chợt, điện thoại vệ tinh đổ chuông điên cuồng.

Là Tiêu Hạo gọi.

Châu Yến An vội bắt máy.

Trong lúc hoảng loạn, Tiêu Hạo đã lái xe chạy đi, mãi đến khi buồng xăng hết sạch buộc phải dừng lại. Người ngợm anh ta đẫm mồ hôi, gió vừa thổi toàn thân đã run cầm cập. Anh ta cắn chặt răng, tận tới lúc nếm được vị tanh thì tâm trạng mới dịu xuống.

Hình như anh ta chẳng nghe thấy tiếng động lớn nào? Nếu một quả tên lửa phát nổ, làm sao có thể im lặng vậy chứ?

Phát hiện không mang theo điện thoại vệ tinh, Tiêu Hạo bối rối chẳng biết làm gì. Ngồi thừ người cả lúc lâu, Tiêu Hạo dần nhận ra những gì mình làm vừa rồi có thể bị coi là đào ngũ. Anh ta luống cuống, chạy trốn thì bất nghĩa, mà chạy về thì không dám.

Tiêu Hạo bỗng dưng ghét cay ghét đắng, rằng tại sao ngày 32 chỉ tồn tại hai ngày thôi chứ? Giá mà được vĩnh viễn ở lại đây nhỉ? Anh ta sẽ không cần trở về thế giới bình thường đối mặt với cơn phẫn nộ ngút trời của đám lãnh đạo, thậm chí có khi còn bị tống vào tù và ảnh hưởng đến tương lai của con cháu. Càng nghĩ, Tiêu Hạo càng sợ. Anh ta bật khóc.

Đến khi trời buông màu chạng vạng, Tiêu Hạo mới đi rề rà dọc theo đường cũ. Tìm được một con xe ghim chìa khóa, anh ta bèn lái trở về trạm vệ tinh mặt đất.

Trạm mặt đất vẫn còn tốt chán; đừng nói là tên lửa, thậm chí không có một giọt mưa.

Tiêu Hạo thở phào, ít nhất đêm nay không cần ngủ trong hoang mang rồi. Anh ta chạy tới phòng điều khiển chính với sự tự tin và mạnh dạn chưa từng có, muốn xem thử chuyện gì đang xảy ra.

Bấy giờ, Tiêu Hạo mới nhìn kỹ tọa độ mục tiêu: tên lửa hạ xuống thành phố Trung Hà, ngay sát bên cạnh mình. Tiêu Hạo lấy làm vui vẻ; gần như thế, thảo nào anh ta nhìn lầm. Đã có lý do chính đáng để giải thích trước các vị lãnh đạo, anh ta tin những người đó sẽ thông cảm cho sai-sót-nhỏ này.

Khóe miệng vừa thoáng nhếch lên, đột nhiên Tiêu Hạo lại trưng ra bản mặt như cha mẹ chết.

Anh ta sực nhớ, thành phố Trung Hà hình... hình như là nơi Dịch A Lam đến. Vậy, tên lửa kia đang hướng tới cậu ấy?!

Tiêu Hạo quỳ rạp xuống đất, hai mắt dại ra. Dịch A Lam đã, đã chết chưa?

Mặc dù không biết Dịch A Lam phụ trách những gì, song xét từ vài lời mà cậu ấy thỉnh thoảng phát biểu trong cuộc họp, Dịch A Lam hẳn đóng vai trò hết sức quan trọng... Xong đời! Tiêu Hạo khóc nức nở. Anh ta vẫn nhớ, rằng một trong những nhiệm vụ của mình là cảnh báo an toàn cho bạn đồng hành, nhưng anh ta đã làm gì? Anh ta đã bỏ chạy ngay khi trông thấy tên lửa, mà không hề đánh tiếng với Dịch A Lam. Nếu Dịch A Lam chết, chẳng phải mọi tội lỗi đều tính trên đầu anh ta sao?

Tiêu Hạo chộp lấy điện thoại vệ tinh gọi cho Châu Yến An, vừa nối máy đã kêu gào: "Tôi không cố ý! Tôi không cố ý đâu!"



Châu Yến An ngẩn người: "Hả?"

"Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý chạy. Tôi sợ quá! Tôi tưởng tên lửa đang lao về phía mình! Cậu ấy... Cậu ấy đi rồi sao?"

Châu Yến An cau mày: "Anh phát hiện tên lửa trước rồi à?"

"... Hả?" Tiêu Hạo suýt cắn phải lưỡi. Đúng vậy, anh ta có thể nói không nhìn thấy gì. Vệ tinh bị hỏng, đầu thu bị hỏng, màn hình bị hỏng, phần mềm phân tích bị hỏng, anh ta nghĩ ra được cả trăm lý do chính đáng cho việc mình chẳng biết gì cả. Dẫu sao anh ta cũng là người duy nhất ở đây hiểu vệ tinh. Dù anh ta nói dối thì ai biết mà bóc mẽ chứ?

Tiếc là anh ta đã lỡ miệng. Tiêu Hạo than thở: "Tôi... Vệ tinh có nhắc, tôi tưởng người nào đấy muốn giết mình mới bỏ chạy. Tôi vẫn còn tinh thần trách nhiệm, vẫn còn lòng yêu nước mà! Chống lại nỗi sợ hãi muôn thuở của con người trước cái chết, tôi chạy trở lại trạm mặt đất và sau đó thấy tên lửa nhắm vào Dịch A Lam. Tôi không phải cố tình quên nhắc cậu ấy, lúc đó tôi sợ lắm! Anh hiểu mà, đúng không? Anh có thể rủ lòng thương xót, đừng báo cáo tôi trước mặt đám người đó không?"

Châu Yến An hỏi: "Tên lửa từ đâu tới?"

"Tôi, tôi kiểm tra liền!" Tiêu Hạo ngoẹo cổ kẹp chặt điện thoại, vừa vào cơ sở dữ liệu của vệ tinh trinh sát phòng không, vừa nói chuyện với Châu Yến An. "Nghe này, tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh yêu cầu. Tôi không ôm ý đồ nào khác. Tôi rất trung thành, rất tận tụy, nhưng tôi hơi sợ chết... Đó là bản chất con người. Nếu đổi lại là anh, anh cũng sợ như tôi phải không? Anh giúp tôi giấu chuyện này trước mặt lãnh đạo được không? Chỉ nói tôi không phát hiện tên lửa trước, vỡ lẽ rồi thì mới biết. Mai sau anh phạm sai lầm, tôi cũng sẽ giúp anh lại! Được không, anh hai! Chỉ có mỗi chúng ta ở ngày 32, phải đùm bọc lẫn nhau chứ!"

Châu Yến An bất lực nhắm mắt lại.

"Tìm được rồi! Tìm được rồi!" Tiêu Hạo rống lên, báo tọa độ phóng cho Châu Yến An.

Đó thuộc về một tiểu quốc. Châu Yến An nghĩ thầm, song biết đâu là căn cứ quân sự và lực lượng đóng ở nước khác.

"Còn thông tin nào không?"

"À, hết rồi."

Châu Yến An đột nhiên hỏi: "Anh có thể xem tình hình căn cứ quân sự ở thành phố Trung Hà không?"

Tiêu Hạo vội vội vàng vàng làm theo lời Châu Yến An. Chợt thấy một vệ tinh tình cờ bay ngang qua Trung Hà, anh ta bèn gọi lên hình ảnh theo thời gian thực: "Tôi không nhìn rõ lắm. Bởi vì vụ nổ tên lửa, khói bụi mù mịt trên trời chưa kịp tản ra, giờ đã ngưng tụ thành sương nước và mây tầng (1). Trời sắp mưa đâm ra cản hình ảnh mặt đất, tia hồng ngoại khó đi qua cũng ảnh hưởng tới độ phân giải. Anh biết đó, vệ tinh chịu ảnh hưởng rất nhiều bởi thời tiết. Nếu xử lý bằng hệ thống chuyên dụng, chắc nó sẽ rõ hơn một chút. Nhưng anh đừng kỳ vọng quá nhiều."

(1) Mây tầng (Stratus): là một kiểu mây thuộc về lớp có đặc trưng là tạo thành tầng nằm ngang với đế đồng nhất, ngược lại với mây đối lưu là các dạng mây phát triển thành dạng cao hay có chiều cao lớn hơn chiều rộng.

Châu Yến An lẩm bẩm: "Mưa? Sao trùng hợp vậy?"

"Không phải trùng hợp đâu! Hoàn toàn không phải trùng hợp! Tôi có thể giải thích cho anh bằng nguyên lý khoa học!" Tiêu Hạo nhanh chóng biện hộ. Anh ta nghĩ, rằng Châu Yến An đang kiểm tra xem có phải mình đã thực sự trở lại trạm tiếp nhận mặt đất, có phải sẽ nhìn thấy những nơi khác thông qua vệ tinh hay không. "Vụ nổ tên lửa gây ra nhiệt độ cao, một số trong chúng đã phát nổ cùng nhau. Ngay cả khi không có dữ liệu chi tiết, vẫn có thể tưởng tượng được rất nhiều nhiệt đã tích tụ ở đó. Lấy căn cứ làm trung tâm, một vùng không khí nóng được hình thành. Đảo nhiệt đô thị, urban heat island (2), anh hiểu đúng không? Căn cứ là hòn đảo nhiệt nhỏ, gần căn cứ có một thành phố – trong ngày 32, con người biến mất không có khí CO2; nhà máy không hoạt động, ô tô không nhả khói – vốn là hiện tượng đảo nhiệt đô thị điển hình, nay lại trở thành một vùng không khí tương đối lạnh. Kết quả là hình thành sự chênh lệch áp suất, không khí lạnh di chuyển đến vùng không khí nóng. Rồi không khí nóng bốc lên; mà ngày 32 đang mùa hè, không khí nóng mang nhiều hơi nước, khi gặp khói bụi thì ngưng tụ thành sương nước và mây tầng. À, vì chênh lệch khí áp không lớn, vùng không khí nóng cũng nhỏ, nên không khí lạnh di chuyển chậm, không hình thành gió mạnh làm phát tán khói bụi. Do vậy, sắp tới sẽ xuất hiện mưa nhẹ ở căn cứ trong vài ngày nữa."

(2) Urban heat island (đảo nhiệt đô thị): là một khu vực đô thị ấm hơn đáng kể so với các khu vực ngoại ô xung quanh (tác giả từng nhắc một lần, nhưng mình không nhớ đã chú thích chưa).

Với tư cách là nhà phân tích vệ tinh khí tượng, Tiêu Hạo đã dùng khả năng chuyên môn của mình để thuyết phục Châu Yến An. Anh ta nói một hơi dài, suýt thì tắt thở.

"Được rồi. Tôi hiểu rồi." Câu trả lời của Châu Yến An rõ ràng là chẳng quan tâm tại sao trời lại mưa. "Tóm lại, vì khói bụi, nên cho dù anh có di chuyển hình ảnh vệ tinh về phía trước cũng không thể nhìn thấy điều gì xảy ra sau khi tên lửa phát nổ?"

"Để tôi thử xem." Tiêu Hạo hô lên, sau một hồi gõ phím lộc cộc. "Tôi thấy có một máy bay chiến đấu vòng tới vòng lui. Nhưng khói ở giữa rất dày, vả lại vì mới phát nổ, tôi không thể nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra ở căn cứ."

"Tôi là người lái con máy bay đó."

"Ồ!" Tiêu Hạo nói, đoạn thận trọng tìm từ. "Anh đang tìm Dịch A Lam hả? Cậu ấy, cậu ấy..."

"Ừ." Châu Yến An có vẻ hơi lơ đãng. "Anh không cần lo lắng chuyện đã rồi, giờ tập trung vào hiện tại và tương lai đi. Tiếp tục theo dõi vệ tinh, báo cho tôi ngay khi có tình huống lạ. Đừng quên nữa."



"Được!" Tiêu Hào gật đầu. "Vậy anh giúp tôi giấu nhé?"

"Xin lỗi, tôi không thể." Châu Yến An nói. "Nhưng là một người bình thường, việc anh có phản ứng như thế là điều dễ hiểu. Sẽ không ai làm anh khó xử vì điều đó."

Trước khi Tiêu Hạo năn nỉ ỉ ôi, Châu Yến An đã thẳng tay ngắt liên lạc. Anh ngồi xuống chiếc ghế đầu tiên sau khi bước vào cửa, lâm vào trầm tư.

Mặc dù rất tò mò, song Dịch A Lam không dám làm phiền Châu Yến An. Y chưa bao giờ nhìn thấy Châu Yến An trong trạng thái này: cảm xúc dâng trào, cả người toát lên vẻ mông lung – dường như có vấn đề khó nhằn nào đấy đang giày vò anh.

Châu Yến An từng phải đối mặt với nhiều ngã rẽ trong cuộc đời. Nhưng với khả năng của mình, anh hiếm khi đặt bản thân vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Chỉ là một khi số phận trớ trêu đẩy anh vào tình huống như thế, vậy đó chẳng phải là điều mà anh có thể dễ dàng chịu đựng. Cũng giống như năm năm trước, anh cầm khẩu súng bắn một nhóm trẻ em đáng yêu.

Dịch A Lam nào biết nội tâm rối rắm của Châu Yến An, y chỉ có thể trơ mắt nhìn một Châu Yến An yên lặng như cây chết dần dần sống lại, ngẩng đầu lên, nở nụ cười yếu ớt.

Và nụ cười ấy, đã từng khiến Dịch A Lam rơi xuống đầm nước ngày xuân.

Châu Yến An hỏi: "Hồi sáng, em nói muốn dùng thời gian rảnh rỗi xem phim. Đã xem chưa? Kể tôi nghe cốt truyện đi."

"Em vẫn chưa xem nữa." Dịch A Lam cười ngượng.

"Vậy, bây giờ xem chung nhé?"

"Ừm. OK." Dịch A Lam lập tức tìm phim trên máy tính kết nối Internet.

Châu Yến An kéo ghế tới. Hai người ngồi song song trước máy tính, tạm thời buông lỏng tâm tư, lặng nhìn câu chuyện của người khác.

Phim đang chiếu là Cries & Whispers của bậc thầy điện ảnh Ingmar Bergman; kể về sự xa cách và xung đột giữa ba chị em có mối quan hệ không mấy tốt đẹp, họ hiếm khi gặp nhau cho đến khi một trong ba chị em sắp chết. Người chị mắc bệnh đã cố gắng tạo cơ hội cho họ trút bỏ những khúc mắc trước khi lìa đời, song dường như tất thảy đều vô ích.

Tình tiết hơi rời rạc; nếu phải đánh giá phim dựa trên cốt truyện, có thể nói là mang cảm giác nặng nề. Tuy nhiên, những cảnh quay phi thường, chẳng hạn như dòng chảy của nước, chuyển động của nhân vật, khung cảnh theo "lối chơi" mặt phẳng-góc cạnh đặc trưng, tông màu chuyển từ sắc đỏ ban đầu thành đen xám về cuối, sự giao hòa giữa ánh sáng và bóng tối... tất cả đều thể hiện bản chất chân thực của bộ phim.

Câu chuyện kết thúc một tiếng rưỡi sau đó, Châu Yến An hỏi Dịch A Lam: "Phim nói về gì vậy?"

Dịch A Lam trả lời: "Nói về những người không có cách nào giao tiếp với nhau, dù là khi gào thét hay thì thầm."

Hết chương 64
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.