Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 129: Tiến bộ




Khi biết được thực lực chân chính của hai lão giả là thiên giai, trong lòng Lâm Nguyệt càng cảm thấy khiếp sợ, đôi mắt đẹp cũng càng không ngừng liếc nhìn Hàn Phong.
 
Hiện giờ nàng càng ngày càng không hiểu tên đồ đệ thần bí này. Rốt cuộc trong hai năm qua, Hàn Phong đã trải qua những chuyện gì ở bên ngoài, thậm chí ngay cả thiên giai cường giả cũng trở thành bằng hữu của hắn, điều này thật khiến người ta không thể tin nổi.
 
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Nguyệt nhìn về phía Hàn Phong không khỏi có chút phức tạp.
 
Bất quá lúc này Hàn Phong cũng không chú ý tới ánh mắt của Lâm Nguyệt, bởi vì hắn đang không hiểu vì sao hai người Bố Lôi Địch cùng Phí Lão lại khăng khăng muốn trở thành đệ tử đời thứ ba, lấy thực lực của cả hai, tùy tiện an bài cũng có thể làm trưởng lão.
 
Đối với điều này, Bố Lôi Địch cùng Phí Lão cũng đều cười thần bí, không có lên tiếng giải thích.
 
Thấy hai người không chịu trả lời, Hàn Phong cũng đành nhún vai, dứt khoát không hỏi nữa. Dù sao hai lão gia này cũng sẽ không làm chuyện gì bất lợi với hắn, nên hắn cũng chẳng muốn quản hai người.
 
Kỳ thật hai người kiên trì muốn ngang hàng với Hàn Phong, nguyên nhân quan trọng nhất là muốn tìm hiểu ra vị sư phụ thần bí sau lưng hắn.
 
Hai người trải qua quan sát nhiều lần, đều cho rằng sau lưng Hàn Phong tất nhiên có một cường giả tuyệt thế truyền dạy. Nếu không cho dù hắn có thiên phú dị bẩm cũng không thể với từng ấy tuổi đạt được thành tựu kinh người như thế.
 
Không nói tốc độ tu luyện hiện giờ đã là Địa giai nhất phẩm cao thủ. Chỉ riêng vũ kỹ lúc trước hắn dùng để luận bàn với hai người cũng đã đủ để chứng minh điều đó.
 
Quan trọng hơn chính là Hàn Phong mới chỉ có mười ba tuổi mà thôi.
 
Địa giai cao thủ mười ba tuổi đủ đề hù dọa vô số thiên tài trên đại lục.
 
Cho nên có cảm giác sau lưng hắn tồn tại một vị sư phụ thần bí, hai người tự nhiên chỉ có thể ngang hàng với Hàn Phong.
 
Đương nhiên, tất cả chuyện này Hàn Phong cũng không rõ. Nếu để hắn biết được, e là sẽ bị suy đoán linh tinh của hai người làm cho dở khóc dở cười.
 
Trong rừng trúc phía sau núi Huyền Thiên Tông.
 
Lúc này đã ba ngày trôi qua kể từ khi mấy người Tiêu Linh tiến hành trắc thí nhập môn.
 
Ba ngày này đủ để cho cả Huyền Thiên Tông đều biết Phí Lão cùng Bố Lôi Địch là hai đại thiên giai cường giả.
 
Càng khiến cho vô số đệ tử kinh ngạc họ không ngờ làm đệ tử đời thứ ba.
 
Bất quá, vai vế cũng chỉ là tượng trưng, trong Huyền Thiên Tông e là không có ai dám đem thân phận của hai làm trò, chỉ có Hàn Phong, ngay cả Huyền Ky Tử gặp được hai người cũng không dám tỏ ra quá mức lớn lối.
 
Hiện giờ hai người Phí Lão cùng Bố Lôi Địch trang nghiêm trở thành những người cường đại nhất Huyền Thiên Tông. Có hai người che chở, tin tưởng bất kể thế lực nào cũng không dám khinh địch mà tìm Huyền Thiên Tông gây rối.
 
Đối với phản ứng của mọi người, Hàn Phong đã sớm dự liệu được.
 
Không thể không nói, hai năm không gặp, Mạnh Hùng đối với Phách Viêm Chiến Thiên Quyết cùng Phách Viêm Tam Thức đã có lý giải sâu sắc.
 
Giống lúc trước Hàn Phong đã nói với Mạnh Hùng, Phách Viêm Tam Thức phối hợp với Phách Viêm Chiến Thiên Quyết, nếu vận dụng thích đáng, chiêu thức sẽ càng thiên biến vạn hóa, xuất kỳ bất ý.
 
Trong quá trình giao thủ, Hàn Phong cũng có thể nhận thấy được Mạnh Hùng thi triển Phách Viêm Tam Thức quả thật thay đổi liên tục, nếu gặp đối thủ thực lực ngang nhau, tất nhiên khó có thể chống đỡ.
 
Bất quá Mạnh Hùng còn cách cảnh giới viên mãn rất xa.
 
Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Phong cảm thấy may mắn vì ngày đó đã đem Phách Viêm Chiến Thiên Quyết giao cho Mạnh Hùng.
 
Hàn Phong vừa nghĩ đồng thời không ngừng ứng phó thế công mãnh liệt của Mạnh Hùng.
 
Hai người đã luận bàn hồi lâu, Mạnh Hùng lúc này khuôn mặt đỏ bừng, Hàn Phong biết đấu khí của hắn đã tiêu hao gần hết.
 
Vì thế, Hàn Phong chuyển cước bộ, thân hình biến ao, né tránh quyền của Mạnh Hùng, đồng thời đi đến bên cạnh hắn, trực tiếp quét ngang một cước.
 
Chân trái Hàn Phong bất ngờ quét vào chân Mạnh Hùng.
 
Mạnh Hùng chỉ cảm thấy từ mông truyền đến một lực lượng cực lớn, thân hình khổng lồ nhất thời không bị khống chế té về phía trước.
 
Thân thể rơi sấp xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề, đồng thời bụi đất bám đầy lên quần áo.
 
Một kích đắc thủ, Hàn Phong liền dừng lại, giương mắt nhìn về phía Mạnh Hùng ngã xuống đất, khóe miệng nhếc lên mỉm cười.
 
Cảnh tượng này hình như đã hai nằm rồi hắn mới lại nhìn thấy, trong lòng Hàn Phong cũng là có chút hoài niệm.
 
- Khanh khách!
 
Bất quá, lúc này ở phía sau lại truyền đến một tiếng cười vui vẻ.
 
Nghe thấy tiếng cười này, Hàn Phong chợt chuyển thành cười khổ, quay đầu nhìn về phía rừng trúc.
 
Nơi đó có một thiếu nữ mặc váy hoa nhỏ, đang ngồi trên tảng đá, khuôn mặt xinh xắn đang vui vẻ cười khúc khích.
 
Thiếu nữ đó chính là Tiểu sư muội Lâm Phỉ Vân của Hàn Phong.
 
Cũng không biết vì sao tiểu nha đầu này từ lần đầu gặp Hàn Phong tựa hồ như nhất kiến chung tình. Cả ngày đều lẽo đẽo đi theo sau lưng hắn.
 
Đương nhiên, Hàn Phong đối với tiểu nha đầu kiếp trước thập phần chiếu cố hắn cũng rất yêu thích, nên cũng không bài xích nàng.
 
Lúc này Lâm Phỉ Vân gây cho Hàn Phong cảm giác giống một muội muội bình thường, hơn nữa còn luôn cần được quan tâm.
 
Sáng sớm nay, Hàn Phong nguyên bản đáp ứng Mạnh Hùng tới chỉ điểm vũ kỹ cho hắn, nhưng cũng không biết tiểu nha đầu này từ đâu thăm dò được tin tức, sáng sớm đã ngồi trước cửa phòng đợi.
 
Không có cách nào, Hàn Phong chỉ đành đem nàng đi theo, dù sao hắn hiện tại cũng không muốn tiếp tục ẩn giấu thực lực, cho nên cũng không sợ bị người khác phát hiện.
 
Bất quá, nha đầu kia tựa hồ thích chứng kiến bộ dáng chật vật của Mạnh Hùng, nên vừa thấy hắn bị đánh bại, liền cười vui vẻ.
 
Mạnh Hùng bị ngã, từ trên mặt đất đứng dậy, buồn bực nhìn Hàn Phong, nói:
 
- Ta nói Hàn Phong, hai năm không gặp, vì sao ngươi vẫn thích đá vào mông ta như vậy, chẳng lẽ mông của ta có thù oán với ngươi sao?
 
Hàn Phong nghe vậy, chỉ bất đắc dĩ nhún nhún vai nhún nhún vai lập tức nói với Lâm Phỉ Vân:
 
- Ngươi cũng không nên trách ta. ai bảo bình thường ngươi chọc tới vị tiểu tổ tông này, chính là nàng muốn ta đá vào mông ngươi đó.
 
Nghe được Hàn Phong Hàn Phong, sắc mặt Mạnh Hùng cũng trở nên bí xị, không nói gì nữa.
 
Ai bảo hắn trước kia không cẩn thận đắc tội tiểu bà cô này, hắn chỉ đành ráng chịu đựng thôi.
 
Chứng kiến bộ dáng của Mạnh Hùng, trong lòng Hàn Phong âm thầm buồn cười, lập tức nói:
 
- Hai năm qua ta đi vắng, đấu khí của ngươi có thể tu luyện tới mức này, quả thật khó có được. Xem ra hai năm qua ngươi cũng thập phần cố gắng a!
 
Mạnh Hùng nghe Hàn Phong nói như thế, trên mặt cũng lộ ra tia cười ngây ngô, nhưng lại chán nản nói:
 
- Chỉ là cố gắng tu luyện nữa cũng vẫn kém tên quái thai nhà ngươi, cho dù ta dùng hết toàn lực, vẫn bị ngươi thoải mái hóa giải, nói ra thật làm người ta tức muốn chết a! ta đến bây giờ vẫn không thể thăm dò được sức mạnh của ngươi.
 
Nhìn thấy Mạnh Hùng có chút chán nản, Hàn Phong không khỏi nghiêm mặt nói:
 
- Tình hình của ta có chút đặc biệt, ngươi không cần so với ta, lấy tuổi tác hiện tại của ngươi, đã có được tu vi như thế. Chỉ cần ngươi tiếp tục cố gắng, sau này tất có thể đứng hàng đầu trên đại lục, Phách Viêm Chiến Thiên Quyết cũng sẽ bởi vì ngươi mà vang vọng đại lục.
 
- Nổi tiếng đại lục sao? Hắc hắc, thật hy vọng ngày đó có thể đến nhanh một chút a!
 
Mạnh Hùng thấy Hàn Phong tin tưởng mình như vậy, cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt ngây ngô.
 
Mà lúc này, Lâm Phỉ Vân nhìn thấy hai người luận bàn chấm dứt, cũng hưng phấn đi tới.
 
- Sư huynh, ngươi thật là lợi hại a! Ngay cả Mạnh Hùng cũng dễ dàng đánh bại được, hắn chính là kẻ mạnh nhất trong đám đệ tử đời thứ ba đó.
 
- Ha ha tiểu Vân cố gắng tu luyện, thì cũng sẽ lợi hại giống sư huynh, dễ dàng đánh bại Mạnh Hùng thôi mà.
 
Hàn Phong cười sờ sờ đầu nhỏ của Lâm Phỉ Vân, lên tiếng cổ vũ.
 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.