Buổi đầu không thể xong được, dự kiến mất vài ngày để chụp hình và chỉnh sửa. Tịch Trí về công ty, bị sếp mắng cho một trận vì tội quên máy ghi hình. Nhưng cậu hứa, sẽ có file hoàn chỉnh gửi mail, đợi tạp chí được phát hành thì video hậu trường cũng sẽ được tung ra.
Bên này, Tịch Văn cũng bất ngờ khi tên nhóc Tịch Trí lại mò tới công ty làm việc. Hơn nữa lại còn ở vị trí thực tập sinh, Tịch Hy đúng là tàn khốc mà, đến em trai mình cũng không tha. Tịch Văn đã bị Tịch Hy vượt mặt lấy ghế chủ tịch, dù Tịch Trí có vẻ vô hại nhưng anh ta cũng sẽ để ý hơn.
Tần Lãnh vẫn nghĩ phải lấy lòng vợ thêm nữa. Mẹ anh chẳng bảo là phải thành tâm còn gì, nên trưa nay anh sẽ tới Tịch thị ăn trưa cùng Tịch Hy. Hai công ty không xa nhau, nên anh đã bảo Lâu Nghiêu chuẩn bị hai set đồ ăn tới. Sợ Tịch Hy bị đường đột, anh vẫn nhắn cho cô một câu báo trước.
Tịch Hy biết chồng đến cũng hơi ngạc nhiên, như này có vẻ hơi nhiệt tình quá. Tuy vậy cô vẫn mong chờ, trong lúc đợi Tần Lãnh tới, cô lấy son ra dặm lại một chút cho tươi tắn.
Kim Ưng mở cửa cho Tần tổng vào phòng chủ tịch, sau đó anh và Lâu Nghiêu cùng hẹn nhau ăn trưa tại nhà ăn của Tịch thị. Dù sao sau này, hai người cũng sẽ phải gặp nhau nhiều, nên dần thân thiết cũng là điều nên làm.
Tịch Hy cười cười:
- Sao nay lại nhã hứng qua đây?
- Anh muốn gặp em thôi, nhân tiện xem nơi em làm việc.
- Thế thì hôm nào em cũng phải qua tập đoàn của anh mới được. Có qua có lại.
Rồi cô rót cho anh một ly nước, ngồi xuống tự nhiên mở đồ ăn ra. Tần Lãnh cảm thấy nếu ở địa bàn của mình, Tịch Hy sẽ cởi mở hơn, y như lúc cô ở nhà riêng của mình.
- Ồ, salat và cơm trộn! Anh biết?
Tần Lãnh thấy ánh mắt cô có tia vui vẻ, cũng hài lòng đáp:
- Anh hỏi Tịch Trí, cậu ấy bảo ăn trưa em thường ăn nhẹ và nhanh gọn.
- Hai set? Anh cũng ăn như em sao, có quen không?
- Ăn cùng em thì đều là ngon!
- Dẻo miệng!
Tịch Hy thấy Tần Lãnh rất hay nịnh nọt cô. Hai người ngồi ngay tại phòng làm việc ăn cùng nhau. Tịch Hy để thể hiện rằng mình không để bụng chuyện cũ, đã xúc một muỗng đồ ăn đưa trước miệng anh:
- Cảm ơn anh!
Tần Lãnh vui vẻ há miệng nhận lấy, hai người nhìn nhau rất tình tứ. Anh cũng xúc một muỗng cho vợ mình. Tịch Hy còn cười thầm, họ có mấy hành động ngốc nghếch y như mấy đứa trẻ con yêu nhau vậy.
Ăn xong, Tần Lãnh không đi luôn, mà ngồi thảnh thơi uống trà. Tịch Hy thì đã quen nghỉ trưa nên có một phòng nghỉ nhỏ phía trong phòng cô. Nhắc anh về thì hơi vô duyên, nên cô khách sáo hỏi:
- Anh muốn nghỉ trưa chút không?
Tần Lãnh nhìn cô, gật đầu:
- Nếu em không phiền!
- Ừm, hơi nhỏ nhưng chắc vẫn ổn.
Cô chỉ vào phòng nghỉ của mình, rồi đi vào. Tần Lãnh đi theo sau. Sợ áo vest của anh bị nhăn, cô nhẹ nhàng cởi áo của anh treo lên giá đồ. Tần Lãnh thấy cô dịu dàng như vậy rất vui.
Hai người ngồi ngả lưng ra chiếc ghế nằm dài, hơi nhỏ nên Tịch Hy nằm sát vào chồng. Tần Lãnh thuận thế ôm cô vào lòng:
- Em cứ nghỉ đi, anh sẽ ôm em như này.
Tịch Hy xấu hổ:
- Như này không nghỉ được đâu!
Tần Lãnh nhìn xuống, hôn một cái lên trán cô:
- Đúng là khó nhỉ?
Tịch Hy ngại ngùng định đứng dậy, đúng là khó thật. Cái không khí này, quả thực Tần Lãnh rất biết cách dụ dỗ cô.
Tần Lãnh ôm cô không cho cô đi:
- Nào, em bảo nghỉ trưa mà!
- Anh đó, mau về đi. Anh còn ở đây thì em chẳng tập trung được việc gì hết.
- Em đang đuổi chồng sao?
Tịch Hy tinh nghịch đánh anh một cái:
- Mau lên, em sắp hết giờ nghỉ rồi.
- Ok, anh sẽ nhanh!
Nói rồi anh hôn cô thật sâu, Tịch Hy vội vàng đẩy anh ra:
- Anh lại xiên xẹo rồi đó, em bảo anh mau...về...đi...Ưmm....mmmm, không... được..c.ccc. Đây là...nơi..làm...viê...việc!