Bởi vì đây là lần cuối cùng bổ sung tin tức của Trần Lục Nam, Nhan Thu Chỉ cả đêm không ngủ ngon được.
Lại giống như….. Ngủ rất ngon vậy.
Trong giấc mơ của cô toàn bộ là Trần Lục Nam, hơn nữa tất cả còn là một bức tranh không thể tả được của Trần Lục Nam.
Dáng vẻ khi anh hôn cô, thần thái trên giường khác hẳn với lúc bình thường, dục vọng trong đôi mắt sâu thẳm của anh, mỗi một hình ảnh, đều như in sâu vào trong tâm trí cô vậy.
Cả một đêm, giấc mơ lộn xộn này đã khiến cô lăn lộn rất nhiều.
Khi tỉnh dậy, Nhan Thu Chỉ hung hăng đạp mạnh vào chăn bông.
Cô bị điên rồi sao?
Cô có bao nhiêu đói khát khó nhịn sao, thế mà lại có những giấc mơ như vậy aaaaaa!
Dđều là lỗi của Trần Lục Nam!!
Thẩm Mộ Tình đang mơ mơ màng màng, cảm giác được bên cạnh có động tĩnh, cô cố gắng mở mắt ra, mơ hồ hỏi: "Nhan Nhan, làm sao vậy?"
Cả người Nhan Thu Chỉ cứng đờ, quay lưng lại với cô ấy nói: "Không sao, cậu ngủ tiếp đi, hôm nay tớ phải đến phim trường."
Thẩm Mộ Tình trả lời, nhắm mắt lại rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Nhan Thu Chỉ tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Mộ Tình mới tỉnh dậy.
Hai người đối diện nhìn nhau, Nhan Thu Chỉ kinh ngạc nhìn cô ấy: "Tại sao lại dậy rồi?"
Thẩm Mộ Tình gãi gãi đầu, "ừm" một tiếng nói: "Tớ phải về rồi."
"…..Hôm nay?"
"Ừm."
Thẩm Mộ Tình ngáp một cái nói: "Nói là còn có vài cảnh quay phải quay bù một chút."
Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ gật đầu nói: "Vậy tớ bảo tài xế đưa cậu đến sân bay."
"Được."
Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, nhìn cô ấy: "Nhân tiện, đưa Nhan Gia Trì về đi."
Thẩm Mộ Tình gật đầu: "Được, cậu đi nói với cậu ta đi."
"Ừm."
Hôm qua Nhan Gia Trì đã ăn trưa với họ, nhưng đến bữa tối lại không thấy đến, nói là muốn chơi trò chơi.
Nhan Thu Chỉ không có cách, sau khi gọi bữa tối cho cậu ta rồi cũng không quan tâm cậu ta nữa, đều đã lớn như vậy rồi, cũng không cần phải cô chăm sóc mãi.
Thẩm Mộ Tình thức dậy đã ăn sáng, trước khi Nhan Thu Chỉ chuẩn bị đi ra ngoài, cô ấy hỏi: "Đúng rồi, chuyện tiết lộ tối hôm đó chị Manh đã nói với cậu chưa?"
Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, kinh ngạc nhìn cô ấy: "Nói cái gì?"
"Người đứng sau là ai?"
Nhan Thu Chỉ im lặng một lúc, sau đó nhỏ giọng nói: "Tớ đại khái có thể đoán được, nhưng chị Manh nói rằng chỗ chị ấy cần phải xác nhận lại một lần nữa."
"Người của đoàn phim sao?"
"Vẫn chưa thể khẳng định được."
Nhan Thu Chỉ nói: "Đến lúc có tin tức chính xác, tớ sẽ nói với cậu."
"Được."
Không lâu sau khi Nhan Thu Chỉ đến phim trường, Thẩm Mộ Tình và Nhan Gia Trì xuất hiện ở sân bay.
Khi ở sân bay, còn gặp được rất nhiều phóng viên truyền thông.
Thẩm Mộ Tình nhướng mày, nhưng thấy mấy phóng viên không chú ý đến mình, cô ấy cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp dẫn Nhan Gia Trì lên máy bay, trước khi lên máy bay, cô ấy gửi một tin nhắn cho Nhan Thu Chỉ.
Mặc dù Nhan Thu Chỉ không quên chuyện xảy ra vào đêm hôm trước, nhưng cô đã bị Trần Lục Nam trêu chọc trong nửa giờ, sau khi ngủ lại, cô gần như đã quên não rồi.
Ít nhất là bề ngoài không thể nhìn thấy được gì.
Buổi sáng, Châu Châu cùng cô đi ra ngoài cửa, sau khi lên xe vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Nhan Thu Chỉ rất bất lực, liếc nhìn cô ấy: "Nhìn cái gì vậy?"
Châu Châu không thể nhịn được, nhắc lại lời thú nhận của Trần Lục Nam tối hôm qua.
Nhan Thu Chỉ dở khóc dở cười, gõ đầu cô ấy: "Kích động như vậy sao?"
"Tất nhiên rồi."
Châu Châu ngẩng cao đầu nói: "Lời tỏ tình của anh Trần là dành cho chị Nhan Nhan, tối qua anh Trần đã được rất nhiều cư dân mạng khen ngợi, trên mạng vẫn còn video của hai người, có hàng trăm nghìn lượt like rồi."
Nhan Thu Chỉ thật sự không biết điều này.
Cô sững sờ một chút, tò mò hỏi: "Đoạn video cắt nối biên tập gì?"
"Chính là một số video cắt ghép biên tập từ lần quay trước của hai người, thật sự rất đẹp." Châu Châu nói đến đây, kích động không thôi: "Chị Nhan Nhan chị có muốn xem không?"
"Trạm B sao?"
"Đúng."
Nhan Thu Chỉ nhướng mày, gật đầu nói: "Vậy xem chút đi."
"Em sẽ gửi link cho chị."
"Được."
Sau khi nhận được link Châu Châu gửi, Nhan Thu Chỉ trực tiếp click mở.
Đoạn video không dài lắm, chỉ vài phút, nhưng cư dân mạng có tài, biên tập thực sự rất tốt, khiến cho Nhan Thu Chỉ nảy sinh một loại cảm xúc dường như là đoạn video này thực sự do hai người phối hợp quay cùng nhau vậy.
Cô xem đi xem lại hai lần, trực tiếp chuyển tiếp video cho Trần Lục Nam.
Nhan Thu Chỉ: (Cái này xem hay đó, anh ngủ dậy thì xem nhé?)
Giữa hai người họ có sự chênh lệch múi giờ là sáu giờ, Nhan Thu Chỉ đoán rằng thời gian ăn cơm chiều, là lúc Trần Lục Nam tỉnh dậy.
Cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn tối hôm qua Trần Lục Nam gửi rất lâu, sờ sờ chóp mũi, có chút bối rồi không biết nên trả lời không.
Tối hôm qua là cô không trả lời.
Nhưng bây giờ nhìn thấy nó, cô có chút cảm giác ngứa ngáy.
Chỉ là…. Có chút muốn trả lời lại, nhưng lại cảm thấy như vậy không phải rất dè dặt.
Nhưng thử nghĩ lại xem, Nhan Thu Chỉ lại cảm thấy ở trước mặt Trần Lục Nam, cô dường như cũng không cần dè dặt, hai người là vợ chồng, đi đâu cũng nhìn thấy nhau, dè dặt gì đó thực sự cũng không cần thiết.
Nghĩ đến điều này, não của Nhan Thu Chỉ trở nên nóng lên, kích động.
Cô cúi đầu gõ chữ: (Em cũng vậy.)
Sau khi gửi đi, lại cảm thấy dường như không quá rõ ràng, cô lại bổ sung thêm một câu: (Muốn ngủ với anh.)
…….Loại khoảng cách âm.
Sau khi gửi xong, đầu Nhan Thu Chỉ còn xuất hiện một câu như vậy, ngay lập tức, vành tai cô nóng bừng lên.
"Chị Nhan Nhan, tới nơi rồi."
Nhan Thu Chỉ định thần lại, thở ra một hơi, cùng Châu Châu xuống xe.
Sau khi xuống xe, Nhan Thu Chỉ và Châu Châu cùng nhau bước vào phim trường, ngay khi cô vừa xuất hiện, phim trường vốn sôi động lập tức im lặng.
Tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt sáng quắc, trong ánh mắt của nhóm người này…. Đều là sự đàm tiếu, có ngưỡng mộ, còn có sự kích động không nói nên lời được.
Nhan Thu Chỉ cảm thấy mình giống như một con khỉ trong vườn bách thú bị mọi người quan sát theo dõi vậy.
Mặc dù trước đây cô cũng trải qua chuyện này, nhưng lần này… so với lần trước có vẻ uy lực mạnh mẽ hơn.
Cô mím môi, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Cô tiến lên trước hai bước, xấu hổ cười: "Mọi người nhìn tôi làm gì?"
Cô giả vờ tự nhiên hỏi: "Mọi người ăn sáng chưa?"
"……"
Sau một lúc im lặng,có người trả lời: "Ăn rồi."
Đạo diễn Tống cũng chạy từ bên kia đến, dở khóc dở cười nói: "Các anh làm gì vậy? Lần đầu tiên thấy Thu Chỉ sao?"
Mọi người đồng thời lắc đầu.
Đột nhiên, có người cẩn thận hỏi: "Chỉ là cảm thấy…. Chị Thu Chỉ quá tuyệt vời." "Đúng đúng đúng, chúng tôi đang quỳ bái chị Thu Chỉ."
"Chị Thu Chỉ, có thể phỏng vấn chị một chút không?"
"Chị Thu Chỉ, bây giờ chị và anh Trần làm mối quan hệ gì vậy, cho lên lần trước anh Trần đến là thật sự đến để dỗ dành chị sao?"
"….."
Ngay lập tức, vô số câu hỏi được ném về phía Nhan Thu Chỉ.
Cô bất lực, nhưng lại không thể không trả lời mọi người.
Nhan Thu Chỉ nhìn nhân viên công tác đang kích động ở trước mặt, cười nói: "Chờ một chút, tôi có thể tiếp nhận trả lời phỏng vấn, nhưng từng cái từng cái một đi, hơn nữa, tôi còn phải quay phim, đợi hôm nay khi quay phim xong tôi sẽ trả lời mọi người có được không?"
Mọi người nhìn lại đạo diễn Tống. Ý tứ trong ánh mắt của họ rất rõ ràng, họ muốn trả lời trước, rồi mới quay phim.
Đạo diễn Tống: "…..Hãy trả lời những câu chuyện phiếm của họ trước đi, quay phim muộn nửa tiếng cũng không sao cả."
Nhan Thu Chỉ: "……."
"Đạo diễn Tống muôn năm!"
Đến cuối cùng, Nhan Thu Chỉ phải thành thật trả lời một số câu hỏi tò mò nhất của mọi người, tất nhiên cô cũng không nói hết.
Sau khi được giải thoát khỏi nhóm nhân viên công tác đó, Nhan Thu Chỉ đi vào phòng thay đồ.
Thiệu Việt đang ở bên trong.
Sau khi nhìn thấy cô đi vào, Thiệu Việt cười hỏi: "Bị chọc phá có phiền không?"
Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút nói: "Không không phải là phiền, chỉ là tôi không biết nên trả lời như thế nào thôi."
Thiệu Việt "ừm" một tiếng, nhìn chằm chằm vào cô hai lần, không nói thêm gì.
Từ ngày Trần Lục Nam xuất hiện, anh ấy đã nghĩ thông rồi.
Đàn ông mà, đa phần đều có thể cầm lên được thì cũng buông được, nhân tâm không ở trên người mình, cố gắng nữa cũng vô dụng. Hơn nữa, ngay từ đầu Thiệu Việt đã biết Nhan Thu Chỉ không thích mình, lúc trước còn có ý giấu diếm, nhưng rồi sau này… dần dần anh ấy cũng nghĩ thông rồi.
Anh ấy có rất nhiều thứ không nỡ, cho nên sẽ không chấp nhận mạo hiểm vì một người.
Bây giờ hai người đóng phim như thế này cũng đã rất tốt rồi.
Nhan Thu Chỉ không nói thêm gì nữa, để cho chuyên viên trang điểm trang điểm cho mình.
Sau một lúc trang điểm, cô đột nhiên hỏi: "Hình như vẫn chưa nhìn thấy Mục Hân đâu."
Thiệu Việt kinh ngạc nhìn cô, trầm giọng nói: "Tôi nghe đạo diễn Tống nói sáng nay cô ấy có việc bận nên xin nghỉ phép."
Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ gật đầu: "Như vậy à."
"Ừm. Hình như cô ấy chỉ còn hai cảnh quay, nên xin nghỉ cũng là chuyện bình thường."
Nhan Thu Chỉ hiểu.
Sau khi trang điểm xong đi ra ngoài quay cảnh một, trợ lý đạo diễn từ bên ngoài vội vàng bước vào và hét lớn: "Đạo diễn Tống! Giới truyền thông đến rồi."
Đạo diễn Tống sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc hỏi: "Tới đây làm gì chứ?"
Trợ lý liếc nhìn Nhan Thu Chỉ: "….Đến phỏng vấn Thu Chỉ."
"……"
Nhan Thu Chỉ sửng sốt một chút, sau đó chỉ vào mình hỏi: "Phỏng vấn tôi làm cái gì chứ?"
Trợ lý: "…….Chuyện của anh Trần tối hôm qua đó, hẳn là có rất nhiều người muoond có được thông tin trực tiếp đầu tiên rồi."
Nhan Thu Chỉ: "……."
Đạo diễn Tống trầm mặc một lúc, sau đó nhìn về phía Nhan Thu Chỉ: "Thu Chỉ cảm thấy như thế nào?"
"Có ý gì ạ?"
Đạo diễn Tống bất lực cười nói: "Cô có muốn nhận phỏng vấn không? Nếu được thì sắp xếp đi, nếu không muốn thì tôi bảo nhân viên công tác đi ngăn lại."
Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Tiếp nhận đi, sớm muộn gì cũng phải hỏi thôi."
Chủ yếu là vì không muốn gây phiền phức cho đoàn phim.
Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, sau đó nhìn về phía Châu Châu nói: "Em đưa phóng viên truyền thông đến một bãi đất trống gần đây đi, chị sẽ đến đó, ở đây phải quay phim, hiện trường không thể bị tiết lộ được."
Châu Châu gật đầu nói: "Được."
Sau khi Nhan Thu Chỉ sắp xếp xong, cô gọi điện thoại cho chị Manh.
Chị Manh dặn dò vài câu và cũng không nói gì nhiều, chị ấy vẫn yên tâm với Nhan Thu Chỉ.
Mà cư dân mạng đều biết rằng giới truyền thông đã đến phỏng vấn Nhan Thu Chỉ rồi, thậm chí truyền thông còn thông báo trước trên Weibo rằng sẽ có phỏng vấn trực tiếp.
Khi Nhan Thu Chỉ xuất hiện trong một bộ trang phục quay phim, tất cả các làn bom đạn đều khen ngợi cô thật xinh đẹp.
Giọng nói của giới truyền thông ở hiện trường cũng rất lớn, Nhan Thu Chỉ mỉm cười trước ống kính, có chút ngượng ngùng.
Cô hít sâu một hơi, có chút lo lắng.
Ngay khi Nhan Thu Chỉ vừa xuất hiện, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía cô.
"Thu Chỉ đã lâu không gặp."
Từ sau khi cô quay phim, số lần cô xuất hiện tại các sự kiện giảm đi rất nhiều.
Nhan Thu Chỉ cầm lấy một cái microphone ở bên cạnh cười nói: "Đã lâu không gặp, mọi người, chào buổi sáng, các bạn đã ăn sáng chưa?"
Tất cả mọi người: "Ăn rồi."
Nhan Thu Chỉ mỉm cười nói: "Mọi người đến đây vất vả rồi." Cô ngượng ngùng nói: "Bởi vì đoàn phim đang quay phim, lát nữa tôi còn phải trở về, mọi người muốn hỏi gì thì hỏi đi, có thể trả lời tôi sẽ cố gắng trả lời."
Đôi mắt của các phóng viên sáng lên, nhìn cô: "Thu Chỉ và anh Trần Lục Nam …. Bây giờ đang là mối quan hệ gì vậy?"
"Anh Trần đã theo đuổi cô bao lâu rồi?"
…….
Hầu hết các câu hỏi đều xoay quanh cô và Trần Lục Nam.
Nhan Thu Chỉ cũng không biết đang nghĩ đến điều gì, cô mỉm cười trước ống kính, khiến cho các khán giả trước phát sóng trực tiếp hô lên "chết rồi chết rồi họ không có",.v.v Nhan Thu Chỉ cười lên thật sự là đẹp.
Nhìn vào những câu hỏi vô tận không có hồi kết, cô chậm rãi nói: "Hãy hỏi từng câu từng câu một đi."
Cô tính toán thời gian: "Theo đuổi bao lâu rồi thì tôi thực sư đã quên rồi, bởi vì anh Trần cũng không theo nghiêm túc theo đuổi tôi."
Cô nhìn vào máy quay, dừng lại rồi nói thêm: "Chúng tôi thích nhau, vì vậy không tồn tại sự theo đuổi đặc biệt nào."
Các phóng viên tròn xoe mắt nhìn cô.
"Vậy Anh Trần nói….. Quan hệ của hai người cần cô nói mới đúng, đây dường như là nói anh Trần vẫn đang theo đuổi cô sao?"
"Khi nào thì Thu Chỉ định trả lời anh Trần vậy, cư dân mạng đều nói theo đuổi người thực rất khó."
Nhan Thu Chỉ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, dường như sau khi Trần Lục Nam nói theo đuổi cô từ lần đó, hai người thực sự cũng không nói rõ có cần phải theo đuổi không, nhưng hành động lại thể hiện rất nhiều.
Cô đã để Trần Lục Nam lên giường cô rồi, bây giờ họ là tình huống gì, thật sự trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Nhưng khi phóng viên hỏi như vậy, Nhan Th uChir cảm thấy bản thân vẫn nên trả lời.
Cô nghĩ rồi, nhìn vào máy quay cười nói: "Nếu như hôm nay anh Trần có thể xuất hiện trước mặt tôi thì tôi sẽ không để anh ấy theo đuổi nữa."
Cô cười: "Nhưng có lẽ là không thể rồi, hôm nay anh Trần vẫn còn hoạt động ở nước ngoài, cho nên giả thiết này không thể thành lập được."
Nhan Thu Chỉ mỉm cười: "Mọi người còn có câu hỏi nào nữa không?"
Các phóng viên phía sau vội vàng đặt câu hỏi, Nhan Thu Chỉ vẫn kiên nhẫn trả lời từng câu một, cuối cùng, cô thậm chí còn quảng cáo cho việc quay phim hiện tại.
Cũng may, phóng viên cũng không thuận theo không buông tha, Nhan Thu Chỉ trả lời phỏng vấn hơn nửa giờ, câu chuyện này cũng kết thúc.
Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, trên mạng tràn ngập các video phỏng vấn của cô, ảnh chụp từng đoạn từng đoạn đối thoại.
Nhiều cư dân mạng nhận thấy, cô không chỉ lễ phép mà thái độ còn rất tốt, khi phóng viên đặt câu hỏi, dù hợp lý hay không hợp lý, cô đều nghiêm túc lắng nghe rồi cẩn thận trả lời.
Có một số có tính công kích, nhưng Nhan Thu Chỉ có thể giải quyết chúng rất tốt, mặc dù cô không trực diện trả lời nhưng cũng không làm cho mọi người thoải mái.
Sau khi xem video phỏng vấn của Nhan Thu Chỉ, nhiều cư dân mạng tỏ vẻ-- đột nhiên hiểu tại sao Trần Lục Nam lại thích cô.
Xinh đẹp, dáng người tốt, tính cách vừa tốt vừa dễ thương, có thể lắng nghe có thể pha trò, còn có thể nói đùa, người phụ nữ như vậy ai mà không yêu chứ.
Bọn họ cũng thích nữa!!
Nhan Thu Chỉ không bao giờ nghĩ rằng cô trả lời phỏng vấn như vậy còn có thể mở rộng nhóm người hâm mộ nữa, vào buổi chiều, chị Manh đã khen ngợi cô rất nhiều lần.
Chị ấy nói rằng chưa bao giờ nghĩ hóa ra cô lại có thể đối phó với giới truyền thông tốt như vậy.
Nhan Thu Chỉ khó lòng phản bác, thật ra cô không dễ hòa đồng như vậy, tính cách cũng có lúc tốt lúc xấu, nhưng đối mặt với giới truyền thông, cô không thể đi quá xa.
Hơn nữa giới truyền thông hôm nay thực sự tốt với cô, có lẽ là vì Trần Lục Nam nên mọi người cũng lịch sự hơn rất nhiều.
Nhan Thu Chỉ không lên mạng xem, sau khi ăn cơm trưa xong, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình một lúc lâu rồi cau mày.
Trần Lục Nam vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Nhan Thu Chỉ liếc nhìn thời gian, ở trong nước là hai giờ chiều, ở nước ngoài chắc cũng là tám giờ sáng, theo logic mà nói, anh nên thức dậy rồi.
Nghĩ rồi, cô nhẫn nhịn, cất điện thoại di động đi.
Có thể là quá mệt mỏi, người này đang ngủ bù.
Nhan Thu Chỉ tự an ủi chính mình.
Sau giờ nghỉ trưa, Nhan Thu Chỉ còn hai cảnh quay nữa.
Đã đến lúc chuyển vị trí, bối cảnh ở đây đã vào giai đoạn kết thúc, thiếu một chút thì bổ sung một chút vậy.
Hơn năm giờ chiều, cảnh quay trong ngày một ngày của Nhan Thu Chỉ đã kết thúc.
Tối hôm trước cô ngủ không ngon, lúc này cô rất buồn ngủ.
Sau khi cảnh quay cuối cùng kết thúc, Nhan Thu Chỉ ngáp dài đi về phía Châu Châu: "Châu Châu, điện thoại di động của chị có đổ chuông không?"
Châu Châu biết cô đang đợi tin nhắn của người, cúi đầu nói: "Không có."
Nhan Thu Chỉ: "……."
Cô nghiến răng, nhận lấy điện thoại từ chỗ Châu Châu, trầm giọng nói: "Có người có thể không cần vợ nữa rồi."
Ở đây chỉ có Châu Chấu, cô ấy nghe thấy không nhịn được cười.
Nhan Thu Chỉ mở điện thoại di động của mình lên, vừa định gửi một biểu tượng cảm xúc cho Trần Lục Nam thì ở một bên đã truyền đến tiếng kinh hô của nhân viên công tác.
"Anh Trần?"
Nhan Thu Chỉ dừng ngón tay của mình, dường như tâm linh tương thông vậy, cô ngước đầu nhìn về phía cửa.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía người đột ngột xuất hiện đó.
Nhan Thu Chỉ không dám chớp mắt, sợ rằng anh sẽ biến mất ngay khi mình vừa nhắm mắt lại.
Người đàn ông đứng thẳng người ở cửa ra vào, mặc quần tây đen và áo sơ mi trắng, cúc áo được cởi ra lộ ra cái cổ, lại nhìn lên trên, khuôn mặt còn có chút mệt mỏi, nhưng đôi mắt rất sáng, con ngươi như đang cười, và đang nhìn chằm chằm vào chỗ cô.
Nhan Thu Chỉ cứ nhìn chằm chằm vào anh như vậy, tim đập như trống.
Người trong tầm mắt của cô như được phóng to ra, càng ngày càng rõ ràng, anh đang đi về phía cô.
Khi đi đến khoảng cách hai ba bước, Trần Lục Nam dừng lại, trầm mặc nhìn cô: "Không quen anh sao?"
Nhan Thu Chỉ không nói gì.
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc ở trước mặt, không biết có phải vì chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ mà dưới cằm Trần Lục Nam còn lộ ra râu ria xồm xoàm, nhìn qua có chút cảm giác suy sụp.
Cô lắc lắc đầu, mở miệng hỏi: "……Không phải là anh vẫn còn hoạt động sao?"
Nghe vậy Trần Lục Nam cúi đầu cười.
Anh cong môi dưới nói: "Ừm, hoãn lại rồi."
"Vì sao chứ?"
Trần Lục Nam ra vẻ trầm tư suy nghĩ, nhắc nhở cô: "Anh sợ rằng nếu hôm nay anh còn không xuất hiện nữa thì có người sẽ lại bắt anh phải xếp hàng lại."
Anh trầm giọng hỏi: "Anh đến rồi, còn phải theo đuổi không?"
Xung quanh đều là người quen, nhân viên công tác, diễn viên, đạo diễn,… Ánh mắt Nhan Thu Chỉ còn phát hiện ra có người đang chụp ảnh quay video nữa.
Nhưng lúc này cô căn bản không muốn ngăn cản.
Cô khẽ chớp mắt, có cảm giác chân thật.
"Biết rồi còn hỏi." Nhan Thu Chỉ khôi phục tinh thần lại: "Em bảo anh thật sự theo đuổi khi nào chứ?"
Trần Lục Nam cười trầm mặc, đưa tay ra muốn ôm cô, nhưng sau khi nhìn thấy những người xung quanh, anh dừng tay lại, đặt lên đầu cô: "Cảnh quay hôm nay đã quay xong chưa?"
"Ừm."
"Đi thay quần áo đi."
"….Được."
Nhan Thu Chỉ mím môi, không dám nhìn sắc mặt của những người khác, cô vội vàng đi vào phòng nghỉ thay quần áo.
Trần Lục Nam nhìn mọi người xung quanh, chào hỏi với mọi người.
Đạo diễn Tống nhìn anh, sau đó giơ ngón tay cái lên nói: "Anh Trần được đó."
Trần Lục Nam mỉm cười: "Cám ơn đạo diễn Tống."
"Khách sáo rồi."
Một lúc sau, Nhan Thu Chỉ thay quần áo đi ra.
Trần Lục Nam nói với mọi người và trực tiếp đưa cô đi.
Nhìn bóng lưng của hai người, có người hét lên: "Ăn kẹo đường ở cự ly gần, tôi sắp ghen tị muốn chết rồi!"
"Tôi cũng vậy."
"Không ngờ anh Trần thật sự tán tỉnh như vậy đó!"
"Wow wow wow wow Anh Trần đã vội vàng gấp rút trở về, chỉ vì lời nói của chị Thu Chỉ, thật sự là quá tuyệt mà."
……
Nhan Thu Chỉ không biết tình hình trên phim trường.
Sau khi cùng Trần Lục Nam đi ra ngoài, Châu Châu tự giác nói: "Chị Nhan Nhan, em cùng tài xế về khách sạn."
Nhan Thu Chỉ gật đầu: "Ừm."
Cô quay lại nhìn Trần Lục Nam: "Chúng ta…."
Lời còn chưa dứt, Trần Lục Nam nói: "Lên xe."
Anh lái xe đến.
Vương Khang là một trợ lý toàn năng, bất luận ở đâu bất luận khi nào cùng đều có thể thuê được xe cho Trần Lục Nam.
Nhan Thu Chỉ nhìn chiếc xe ở bên cạnh một lúc, sau đó đi lên theo.
Sau khi Trần Lục Nam ngồi lên, liền khởi động máy, cô cảm thấy có chút hoảng hốt.
Giống như là đang nằm mơ vậy.
Trần Lục Nam không nói chuyện, Nhan Thu Chỉ nhất thời cũng không biết nên biểu đạt sự kích động của mình như thế nào.
Bên trong xe yên lặng một hồi, Trần Lục Nam đột nhiên nói: "Đói bụng sao?"
Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút: "Vẫn tốt."
Cô không đói lắm.
Trần Lục Nam gật đầu, nói nhỏ: "Vậy về khách sạn trước nhé?"
"….Được."
Nhan Thu Chỉ phát hiện ra sau khi cô đồng ý về khách sạn, tốc độ của Trần Lục Nam dường như nhanh hơn một chút.
Đương nhiên, cô cũng không rõ có phải là do ảo giác của mình hay không, chỉ là cô cảm thấy…. Anh dường như có chút vội vàng vậy.
Đến bãi đậu xe, hai người trực tiếp đi vào thang máy dưới lầu.
Trong thang máy này còn có khá nhiều người, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam đứng ở trong góc, nắm tay nhau một cách tự nhiên.
Khi đi ra khỏi thang máy, phải đi bộ một đoạn hành lang ngắn.
Trên hành lang lúc này không có ai, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng bước chân.
Nhan Thu Chỉ luôn cảm thấy nhịp tim của mình khuếch đại giống như tiếng bước chân vậy, vang vọng bên tai, giống như trống rền vậy.
Cô kìm nén trái tim đang đập nhanh của mình, bước đến cửa phòng, quẹt thẻ, mở cửa, đi vào rồi đóng cửa lại.
Cánh cửa đóng lại, Nhan Thu Chỉ quay đầu lại.
Trần Lục Nam đi theo sau cô, và khi cô quay đầu lại cô nhìn nhìn cằm của người đàn ông.
Cô sững sờ hai giây, vừa định đưa tay chạm vào râu ria trên cằm anh, tay cô đã bị người đàn ông nắm lấy, trong chớp nhoáng, cô bị đổi tư thế, cả người bị Trần Lục Nam ép vào cửa hôn lên.
Anh dùng tay ôm chặt eo cô, tìm môi cô rồi tiến quân thần tốc, hoàn toàn không giống sự dịu dàng lúc trước.
Nhan Thu Chỉ bị ép mở miệng, chịu đựng nụ hôn mãnh liệt của anh.
Lưng cô dựa vào cánh cửa lạnh lẽo, trước mặt cô là một cơ thể nóng như thiêu đốt, khiến cuộc sống của cô như lâm vào nước sôi lửa bỏng vậy.
Là hạnh phúc, cũng là dày vò.
Hơi thở của Nhan Thu Chỉ bị người đàn ông lấy đi, anh quấn lấy lưỡi cô, nuốt tất cả những gì cô có, như thể anh muốn ăn toàn bộ cô.
Nhan Thu Chỉ bị nụ hôn làm cho khó thở, nức nở muốn đẩy người ra, nhưng đối với Trần Lục Nam, sức lực của cô không đáng để nhắc tới.
Một lúc lâu sau, Trần Lục Nam rời khỏi môi cô, những nụ hôn dày đặc rơi xuống nơi khác, má, chóp mũi, trán rồi xuống dưới rồi lại trở lại đôi môi mềm mại của cô.
Anh căn bản không hề có dấu hiệu muốn dừng lại.
Vào buổi tối, khi mặt trời lặn đằng tây, ánh sáng rực rỡ của mặt trời chiếu từ phía bên kia chiếu vào, tạo nên một khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp.
Khi Nhan Thu Chỉ hai chân mềm nhũn, cả người đổ xuống, Trần Lục Nam giơ tay, ôm người lên, dựa vào người anh, dường như anh cảm tình đặc biệt với vị trí sau cánh cửa này, anh vẫn luôn không thể rời khỏi đây.
……
Không biết đã qua bao lâu, nhưng quần áo của Nhan Thu Chỉ đã xộc xệch, lỏng lẻo, áo sơ mi của Trần Lục Nam đã được cởi ra vài cái cúc áo, tiếng thở dốc của hai người rõ ràng, vọng đến bên tai.
Sắc trời cũng đã tối sầm lại.
Trần Lục Nam cúi đầu hôn lên khóe môi cô, sau đó ôm cô vào trong.
"Cùng anh đi tắm trước đã."
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông không thành tiếng, đốt cháy nửa bên tai cô.
Nhan Thu Chỉ muốn từ chối, nhưng lại không thể từ chối được.
Đến bước này rồi, cũng không có gì phải xấu hổ và ra vẻ nữa, cô đưa tay, ôm lấy cổ Trần Lục Nam đáp lại: "Ừm."
Hai người đi vào phòng tắm.
Phòng tắm trong khách sạn không lớn lắm, thậm chí không có bồn tắm, phòng tắm bằng kính mờ, khi cô dựa lưng vào thì rất lạnh.
Từ cánh cửa kính mờ đến bàn trang điểm là những bức tường lát gạch…. Rồi bước ra khỏi phòng tắm và trở về giường, đêm nay, Nhan Thu Chỉ thực sự cảm nhận được cái gì gọi là … ngủ.
Cuối cùng, Nhan Thu Chỉ được bế vào phòng tắm, lúc đi ra trở lại giường, đôi mắt cô ướt át, gương mặt ửng hồng, cả cổ cũng lấm tấm ửng hồng.
Cô cuộn mình trên giường, lấy chút sức lực cuối cùng phủ chăn bông lên.
Trần Lục Nam nhìn cô thật sâu, yết hầu của anh cuộn lên, anh cúi đầu xuống muốn hôn cô, nhưng Nhan Thu Chỉ đã đẩy cô ra.
"Anh đừng tới đây."
Cô khàn giọng nói.
Sau này cô sẽ không bao giờ chủ động quyến rũ người ta nữa.
Mỗi lần đến cuối cùng, người thảm hại chính là mình.
Cô cau mày nhìn Trần Lục Nam: "Có phải là anh uống thuốc không?"
Trần Lục Nam: "?"