Ngàn Vạn Loại Tâm Động - Thời Tinh Thảo

Chương 55



Nhan Thu Chỉ cúi đầu nhìn thấy, Weibo chính thức của chương trình tạp kỹ viết rất rõ ràng

@ cùng nhau nghỉ phép đi V: Chào mừng mọi người cùng nhau nghỉ phép, để chúng tôi đi theo bọn họ, trải nghiệm sinh hoạt nghỉ phép không giống nhau, tìm về ký ức từng mất đi. @Chu Tử Đan @Lâm Cảnh @Nhan Thu Chỉ @Hướng Nguyệt Minh @Quan Hà @Trần Lục Nam, cảm ơn sáu vị tham gia, để chúng tôi cùng nhau chờ kỳ nghỉ phép tốt nhất của bọn họ.

Nhan Thu Chỉ không dám tin tưởng nhìn thành viên tham gia, ban đầu, cô thật sự không hỏi cụ thể người tham gia có ai.

Thật ra cái chương trình tạp kỹ này chị Manh không kiến nghị cô tham gia, chị Manh hy vọng cô đi một chương trình khác, nhưng Nhan Thu Chỉ nhìn một nơi nào đó, chỉ muốn đến đây.

Tất nhiên, cô đến một cách tự nhiên.

Sau khi ký xong hợp đồng, cô vội vàng đi đóng phim, cũng không hỏi nghệ sĩ khác tham gia là ai, tuy rằng cô nhìn tin nóng trên mạng, nhưng nói thật... hiện tại công khai rất khác nhau.

Nhan Thu Chỉ đang đi, Châu Châu không kiềm chế được mà hô lên: “Sao Quan Hà cũng tham gia?”

Cô ấy đè thấp âm thanh xuống: “Còn có cái người Lâm đạo nữa vì sao cũng tham gia?”

Châu Châu hoàn toàn khó tin.

Nhan Thu Chỉ cũng tò mò.

Từ lần trước sau khi phim truyền hình đóng máy, cô cùng Lâm Cảnh không còn liên hệ nữa, ngoại trừ ngẫu nhiên sẽ nói đến nhân vật, căn bản chưa bao giờ nói chuyện cá nhân.

Ngay khi Lâm Cảnh gửi tin nhắn, trên cơ bản cô không trả lời lại.

Đến cả Quan Hà... ở chỗ Nhan Thu Chỉ rất lâu rồi không thấy cô ta xuất hiện.

Quan Hà khoảng thời gian trước đóng phim, chủ đề về cô ta cũng ít đi, Nhan Thu Chỉ biết cô ta đắc tội với nhiều người, tài nguyên dần ít đi, cho nên cô thật không nghĩ đến Quan Hà sẽ tham gia chương trình tạp kỹ này.

Không chỉ Nhan Thu Chỉ ngoài ý muốn, những người liên quan trong vòng cũng bất ngờ, khiếp sợ.

Đội hình này phối hợp, thật sự ít thấy.

Officiao Weibo vừa đăng lên, rất nhiều người hâm mộ chuyển tiếp tin kích động này.

Khiếp sợ nhất chính là fans Trần Lục Nam.

[ ??? Tôi nhìn thấy gì?!! Anh trai nhà chúng tôi muốn tham gia chương trình tạp kỹ??]

[ a a a a mẹ nó mẹ nó!! Tôi biết ngay khách quý quan trọng này là Trần Lục Nam, tin nóng account marketing nói cái đó, chỉ có thể là anh trai chúng ta!!]

[Chờ một chút! Đây là đội hình ma quỷ gì??? Nhan Thu Chỉ cùng Lâm Cảnh quá tai tiếng, còn cùng Trần Lục Nam từng có tai tiếng, Nhan Thu Chỉ cùng Quan Hà còn từng là đối thủ cạnh tranh... Quan Hà cùng Chu Tử Đan giống như có quan hệ? Như vậy vấn đề đến rồi, Hướng Minh Nguyệt đến từ đâu?]

[Chúa ơi! Trước khi đội hình này ghi hình, tôi đã bắt đầu mong chờ rồi!]

[ a a a a chờ mong Nhan Nhan chúng tôi tham gia chương trình tạp kỹ bùng nổ.]

[ô ô ô ô tôi thích xem Nhan Nhan ngây ngốc! Chờ mong chị gái xinh đẹp!]

[a a a a toàn bộ tôi đều muốn hóng!]

...

Nhan Thu Chỉ hít sâu, nhìn bình luận bên dưới Weibo một lúc lâu, mới chuyển tiếp.

Trước khi chuyển tiếp, Nhan Thu Chỉ gửi tin nhắn cho Trần Lục Nam.

Nhan Thu Chỉ: [... Anh lúc nào ký hợp đồng?]

Trần Lục Nam: [Có lẽ sớm hơn em một chút.]

Nhan Thu Chỉ: [Anh đến yêu cầu tham gia chương trình tạp kỹ sao?]

Trần Lục Nam nghiêm túc: [ Anh Vũ nói anh không tham gia, fans sẽ quên mất anh.]

Nhan Thu Chỉ không còn gì để nói.

Fans nếu như quên một số người cũng không có khả năng quên anh. Lúc trước một năm không có nhiệt độ, trở về còn không phải nhấc lên làn sóng sao, đỉnh lưu chính là đỉnh lưu, không thể lung lay.

Nhưng lời này, Nhan Thu Chỉ không nghĩ vạch trần anh.

Cô nhìn chằm chằm điện thoại, khóe môi vô ý thức cong lên.

Nói thật, cô rất muốn cùng Trần Lục Nam tham gia chương trình tạp kỹ, ít nhất có thể xem như ký ức đặc biệt.

Trần Lục Nam: [Tức giận?]

Nhan Thu Chỉ: [Không có, em đang lên máy bay, khi nào anh sẽ đến?]

Trần Lục Nam: [Ngày mai buổi sáng anh đến, gửi tin nhắn trễ một chút cho em.]

Nhan Thu Chỉ: [Được rồi.]

Tất cả mọi người tới trước khách sạn tập hợp, sau đó bắt đầu ghi hình cho chương chương trình.

Chương trình tạp kỹ này được phát sóng ngay sau khi ghi hình, nhưng để nổi tiếng sẽ có gần một giờ nội dung ghi hình trực tiếp.

Nhan Thu Chỉ trên máy bay, trực tiếp tắt điện thoại, cũng không nhìn nhũng bình luận trên mạng nữa.

Cô chỉ biết, đối với chương trình tạp kỹ này cô rất mong đợi.

*

Từ khi đăng công khai trên Weibo, tất cả nghệ sĩ đều thu hút ánh mắt mọi người, tin tức chuyến bay của Nhan Thu Chỉ có người biết.

Cô vừa rời máy bay, thấy fans cùng phóng viên ngồi canh ở cửa sân bay.

Đã là 3 giờ sáng, Nhan Thu Chỉ cũng thương mọi người ngồi đợi chờ, phân phó Châu Châu hai câu, trực tiếp đi thu hình phỏng vấn, còn thuận tiện dặn dò fans chú ý an toàn, lúc này mới rời đi.

Nhan Thu Chỉ có nhân viên công tác phụ trách đưa đón, trực tiếp đi vào khách sạn.

Nhưng bọn họ không phải ở chỗ này ghi hình chương trình tạp kỹ.

Nhan Thu Chỉ cũng không nghĩ nhiều, sau khi đến khách sạn trực tiếp tháo trang sức ngủ, một giấc ngủ này đên mười một giờ sáng hôm sau mới tỉnh dậy.

Lúc cô tỉnh dậy, điện thoại báo có tin nhắn.

Có Trần Lục Nam, Châu Châu còn có nhân viên công tác, bọn họ hôm nay sẽ tập hợp ở đây, buổi sáng ngày mai từ khách sạn xuất phát, đi đến địa điểm ghi hình.

Nhưng buổi tối muốn cùng nhau tụ họp ăn cơm, xem như chính thức giới thiệu quen biết.

Nhan Thu Chỉ duỗi tay xoa đôi mắt, trả lời lại Châu Châu, sau đó gọi điện cho Trần Lục Nam.

“Xin chào.”

Âm thanh Trần Lục Nam trầm xuống: “Tỉnh rồi?”

“Ừm.”

Nhan Thu Chỉ lười biếng nằm trên giường, híp hai con mắt nói: “Anh đến rồi sao?”

Trần Lục Nam ngước mắt nhìn đạo diễn, đè nặng âm thanh nói: “Xin lỗi.”

Đạo diễn xua tay.

Sau khi ra khỏi phòng, Trần Lục Nam thấp giọng: “Đúng vậy, bọn anh đến rồi.”

Anh bước xuống cầu thang, dáng người cao thẳng, hết sức chăm chú, thậm chí bên cạnh phòng có người mở cửa cùng anh chào hỏi cũng chỉ gật đầu nhẹ.

Quan Hà cứ như vậy nhìn Trần Lục Nam từ trước mặt mình đi qua, tay cô ta dừng giữa không trung, không có bất luận câu trả lời, người đàn ông đến ánh mắt cũng không chừa cho cô ta.

Cô ta nhìn bóng dáng Trần Lục Nam, nhìn anh trực tiếp đi xuống cầu thang, trong mắt hiện lên tia hận ý.

Trần Lục Nam đi tìm Nhan Thu Chỉ.

Không biết vì sao, trong lòng cô ta khẳng định ý nghĩ này.

Vừa đến khách sạn cô ta đã biết Nhan Thu Chỉ ở dưới tầng một, tối hôm qua nửa đêm thì đến.

Quan Hà đứng một lúc, chung quy vẫn không đi theo sau.

Cô ta không quên lời cảnh báo của người kia, đây là tài nguyên cuối cùng của cô ta, nếu lại làm loạn, cô ta sẽ không có bất cứ sự trợ giúp nào, tự sinh tự diệt.

Cô ta dừng lại một lúc, rút chân lại.

...

Nhan Thu Chỉ nghe thấy Trần Lục Nam thở dốc, duỗi tay xoa lỗ tai nói: “Anh đang làm gì?”

“Đi đường.”

Nhan Thu Chỉ: “...ồ.”

Cô chui vào trong chăn thì thầm: “Anh đang thở hổn hển rất lớn.”

Trần Lục Nam hơi dừng lại, cụp mi xuống: “Hả?”

Nhan Thu Chỉ không chịu được việc anh đè nặng âm cuối nói chuyện, cảm thấy nửa bên lỗ tai đều tê dại, cô hàm hồ nói: “Anh ăn cơm chưa?”

“Chưa.”

Nhan Thu Chỉ: “Ừ.”

Cô ghé trên giường nói: “Em muốn ăn lẩu.”

Cô hỏi: “Buổi tối liên hoan ăn cái gì?”

“Không rõ ràng lắm.”

Nhan Thu Chỉ: “...”

Cô bĩu môi, thấp giọng nói: “Anh nói em có thể đi dạo bên ngoài không? Dù sao buổi tối mới liên hoan.”

“Có lẽ là được.”

Nhan Thu Chỉ nghe Trần Lục Nam không lạnh không nóng nói, cô nghẹn lại.

Một lúc sau, cô rầu rĩ không vui nói: “Trần Lục Nam, anh đọc bài đuổi người rồi đúng không?”

Trần Lục Nam nhìn cửa phòng trước mặt, thấp giọng nói: “Nói như thế nào?”

Nhan Thu Chỉ trở mình, không vui vẻ nói: “Em nói như vậy, chẳng lẽ anh không muốn đi cùng em?”

Trần Lục Nam cười: “Đến mở cửa.”

“Cái gì?”

Nhan Thu Chỉ gập bụng từ trên giường bò dậy.

Trần Lục Nam ấn chuông cửa, dán vào điện thoại nói chuyện với cô, từng câu từng chữ: “Bồi em đi ăn lẩu.”

*

Cửa mở ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Trần Lục Nam cúi đầu nhìn áo ngủ trên người cô, không nhanh không chậm cất điện thoại.

Nhan Thu Chỉ tối hôm qua nửa đêm tắm rửa xong chỉ mặc một chiếc váy ngủ, hơn phân nửa da thịt đều lộ ra bên ngoài, người tuy gầy nhưng dáng người không cứng nhắc, ngược lại trước sau có chỗ lồi chỗ lõm, thậm chí so với dáng người bình thường còn tốt hơn.

Hai cánh tay thon thả, xương quai xanh tinh xảo, đường cong cổ thiên nga xinh đẹp.

Trên mặt không trang điểm, trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt còn mang theo chút kinh ngạc, cứ như vậy ngước nhìn anh.

Trần Lục Nam dừng lại, trở tay giữ cửa.

Nhan Thu Chỉ nheo mắt, nhìn động tác của anh.

“Anh ---”

Giây sau cô bị người ôm vào đặt trên bàn.

Nói là bàn thì không đúng, chỉ là một chỗ đặt đồ, mặt trên đặt ấm trà cùng đồ vật linh tinh, là gạch men sứ, lúc Nhan Thu Chỉ ngồi lên trên, cảm nhận được sự lạnh lẽo.

Cô theo bản năng rùng mình, không hiểu vì sao nhìn về phía anh: “Lạnh.”

Cô hỏi: “Anh làm gì?’

Trần Lục Nam dừng lại, nhìn vào mắt cô: “Chỗ nào lạnh?”

Nhan Thu Chỉ: “...”

Cô hoài nghi Trần Lục Nam cố ý, cô há miệng thở dốc, có chút không biết nên nói như thế nào.

Ánh mắt Trần Lục Nam nặng nề nhìn cô, thật ra thời gian hai người lăn lộn nhiều nên cô hiểu rõ người này.

Thời điểm trước kia không có cảm giác lớn, bởi vì tình cảm không đủ.

Nhưng sau khi có tình cảm, cùng thích nhau, chỉ cần được ở bên nhau, không ai không nghĩ đến thế giới hai người.

Trần Lục Nam nghĩ tất nhiên Nhan Thu Chỉ cũng như vậy.

Bọn họ đã nhấm nháp chút tư vị, lại muốn vứt bỏ, thật sự rất khó.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp bức màn chiếu vào có chút ánh sáng.

Nhan Thu Chỉ không bật đèn, nhưng hai người cũng thấy rõ biểu hiện của đối phương.

Không thể hiểu được, cô có chút khẩn trương.

Nhan Thu Chỉ nuốt nước miếng, vừa muốn động mông, Trần Lục Nam đem tay cô nhấc lên.

Nhấc lên lại buông ra.

Giây tiếp theo, cô còn ngồi trên chiếc bàn nhỏ ở cửa, nhưng nhiệt độ từ bên dưới truyền đến không còn lạnh nữa mà nóng..

Cách áo ngủ mỏng, độ ấm cuồn cuộn không ngừng truyền đến, thân mình cô run lên, thiếu chút nữa ngồi không vững, từ trên ngã xuống.

“Anh ---”

Nhan Thu Chỉ đỏ mặt khó tin, giống như đóa hoa chuẩn bị nở rộ khiến người khác muốn ngắt lấy.

Trần Lục Nam “ừm” một tiếng, “Anh làm sao?”

Bàn tay anh dùng tay đệm lót cho cô, ôm eo cô bằng tay kia, cả người ép Nhan Thu Chỉ lại, muốn né tránh cũng không có biện pháp.

Nhan Thu Chỉ chịu không nổi anh như vậy, mặt cùng cổ đều đỏ lên: “Anh có thể đem em thả xuống hay không?”

Cô không thoải mái động đậy: “Em muốn đến bên kia.”

“Không thể.”

Theo cô động, tay Trần Lục Nam nắm chặt, anh chiếm tiện nghi, âm thanh khàn khàn: “Đợi lát nữa còn ra ngoài ăn lẩu, không được lộn xộn.”

“...”

Nhan Thu Chỉ nhìn anh, tức giận muốn đá người.

“Trần Lục Nam!”

Cô nhịn không được nói: “Anh bây giờ có thể làm người không?”

Trần Lục Nam dừng lại, rũ mắt chăm chú nhìn cô, không nhanh không chậm nói: “Nếu không làm người, bây giờ có lẽ em đang ở trên giường.”

Nhan Thu Chỉ: “...”

Cô kinh ngạc nhìn anh, hoàn toàn không tin lời này từ miệng anh nói ra.

Trần Lục Nam yên lặng cùng cô đối mặt, con mắt không có chút chột dạ cùng ngại ngùng nào.

Anh cúi đầu, hôn lên khóe miệng Nhan Thu Chỉ.

Nhan Thu Chỉ không phản kháng, chủ động đáp lại anh, không đáp còn tốt, Trần Lục Nam rất biết cách kiềm chế bản thân, lần này đáp lại, anh khống chế không được.

Sau đó, Nhan Thu Chỉ trực tiếp bị ôm lên, cả người treo trên người anh, bị anh đè phía sau cửa.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.