Trong lòng Thẩm Mộ Tình kinh hãi.
Theo phản xạ, cô ấy quay đầu nhìn cô, Nhan Thu Chỉ nhắc nhở một câu: "Nhìn phía trước, tập trung lái xe."
"..."
Lúc này Thẩm Mộ Tình thật sự không có tâm tình lái xe, cô ấy hít sâu một hơi, kéo sự chú ý của mình trở về.
Sau khi lái xe đến khu dân cư, cô ấy dừng xe, quay đầu nhìn Nhan Thu Chỉ: "Cậu có biết mình vừa nói gì không?"
Tim Thẩm Mộ Tình suýt ngừng đập.
Ly hôn?!
Nhan Thu Chỉ muốn ly hôn với Trần Lục Nam?!
Tuy rằng cuộc hôn nhân này quả thật không như hai người mong muốn, ít nhất lúc ban đầu là như thế, nhưng hơn một năm nay, sự thay đổi giữa hai người có thể thấy được.
Tuy miệng Nhan Thu Chỉ vẫn luôn nói không thích Trần Lục Nam, nói cô và Trần Lục Nam là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng thực ra, người ngoài nhìn thấy rõ nhất.
Hai người dường như chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng lại dường như không hẳn như vậy.
Làm gì có vợ chồng trên danh nghĩa nào ở chung như vậy, nếu thật sự là vợ chồng trên danh nghĩa, có thể đã sớm ngoại tình, tự mình ăn chơi lêu lổng.
Nhưng họ thì không.
Trần Lục Nam đối xử với Nhan Thu Chỉ như thế nào, bọn họ cũng biết.
Quả thật anh rất kiệm lời, nhưng lúc cần che chở Nhan Thu Chỉ, Trần Lục Nam làm rất tốt.
Đương nhiên, chuyện tình cảm người ngoài cũng không thể nói rõ.
...
Nhan Thu Chỉ nhẹ nhàng nhìn ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Mộ Tình, thản nhiên nói: "Đương nhiên."
Thẩm Mộ Tình há miệng, không biết nói gì nhìn cô: "Sao đột nhiên lại có ý nghĩ này?"
"Không phải đột nhiên."
Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đã lâu không về, cây xanh trong tiểu khu hình như lại tốt hơn một chút, mùa đông sắp trôi qua, cả vườn xuân sắc đập vào mắt, tươi tốt mơn mởn, nảy chồi nảy lộc.
Cô thích mùa xuân, luôn cảm thấy rằng mỗi mùa xuân, tất cả mọi thứ phát triển, tất cả mọi thứ đều có thể trở lại.
Cô nhìn chằm chằm bên ngoài một lúc rồi thì thầm: "Từ lâu đã có suy nghĩ này."
Chỉ là suy nghĩ không nhiều mà thôi.
Thẩm Mộ Tình nhíu nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Thật sự quyết định sao?"
Nhan Thu Chỉ trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng nói: "Đại khái là vậy."
Nếu không có chuyện gì ngoài dự kiến.
"Khi nào cậu định nói với Trần Lục Nam?"
Nhan Thu Chỉ nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Chờ thêm một thời gian nữa, chờ cha xuất viện thì nói, hiện tại không nên khiến họ bị kích thích."
Thẩm Mộ Tình nhìn cô chằm chằm, đưa ra lời đề nghị: "Mặc dù tớ không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu và Trần Lục Nam, nhưng tớ đề nghị hai người ở chung một thời gian nữa xem, nếu thật sự đến mức không thể ở chung, nhắc lại chuyện này cũng không muộn."
Nhan Thu Chỉ gật đầu: "Tớ biết, yên tâm đi."
Thẩm Mộ Tình vươn tay, ôm cô cười, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên, cho dù cậu có quyết định gì đi nữa, tớ cũng ủng hộ."
Nhan Thu Chỉ cười: "Được, cám ơn."
Thẩm Mộ Tình cùng cô lên lầu, nhưng Nhan Thu Chỉ không vui vẻ lắm.
Sau khi đuổi cô ấy đi nghỉ ngơi, một mình cô ngồi ở phòng khách một lúc, cũng may mấy ngày nay cô nghỉ ngơi không vào đoàn phim.
Thẩm Mộ Tình mở tủ lạnh nhìn qua, cầm điện thoại lên gọi đồ, chờ đồ đến, cô mới nhẹ nhàng rời đi.
LNhan Thu Chỉ mệt mỏi, sau khi về phòng cũng không quan tâm tới Thẩm Mộ Tình nữa, hai người quá quen thuộc, Thẩm Mộ Tình có thể ra vào nhà cô lúc nào cũng được.
Cô ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, điện thoại di động của Nhan Thu Chỉ nhận được vài tin nhắn từ Trần Lục Nam, còn có cuộc gọi nhỡ.
Ngón tay cô dừng một chút, mở ra xem, không trả lời.
Trần Lục Nam nhận được điện thoại của mẹ Trần mới biết bà đã về, còn đến bệnh viện.
Khi anh xử lý xong chuyện công ty rồi qua đó, Nhan Thu Chỉ đã không còn ở đó nữa.
Trần Lục Nam quay về nhà, nhưng trong nhà vắng vẻ, trước cửa cũng không có giày dép ném lung tung. Lúc này anh mới ý thức được Nhan Thu Chỉ không về bên này.
Trần Lục Nam gọi điện thoại cho cô, không nghe máy.
Anh suy nghĩ một hồi, gọi điện thoại cho Thẩm Mộ Tình.
Bình thường, Nhan Thu Chỉ có chuyện gì cũng sẽ chia sẻ với Thẩm Mộ Tình.
Trần Lục Nam cũng không thể nói rõ hiện tại mình có cảm giác gì, anh mơ hồ cảm thấy, có một số chuyện sắp thay đổi.
Nhưng sự thay đổi này sẽ không theo hướng anh muốn.
"Alo."
Thẩm Mộ Tình thật sự chưa từng nhận được điện thoại của Trần Lục Nam, đây là lần đầu tiên.
Trần Lục Nam bình tĩnh: "Nhan Nhan về nhà thuê sao?"
"Đúng vậy."
Thẩm Mộ Tình nói: "Sao thế?"
Trần Lục Nam giơ tay nới lỏng cà vạt, cúi đầu đi về phía phòng bếp: "Cô ấy thế nào?"
Thẩm Mộ Tình hơi ngẩn ra, còn có chút bất ngờ.
"Anh còn quan tâm đến chuyện này?"
Trần Lục Nam: "Tôi gọi điện cho cô ấy nhưng không nghe máy."
"À."
Thẩm Mộ Tình vì chuyện của Nhan Thu Chỉ mà lạnh nhạt với Trần Lục Nam: "Không nghe máy là chuyện bình thường, cô ấy không muốn nghe điện thoại của anh."
Là bạn của hai người, cô luôn nói chuyện thẳng thắn.
Im lặng một hồi, Thẩm Mộ Tình cảm thấy có một số việc Trần Lục Nam nên biết.
Cô suy nghĩ một chút, hỏi: "Giữa anh và Lâm Viện có chuyện gì?"
"Có ý gì?"
Thẩm Mộ Tình: "Anh không biết sao?"
Trần Lục Nam thản nhiên hỏi: "Tôi nên biết cái gì?"
Mấy ngày nay anh bận đến mức chân không chạm đất, căn bản không có thời gian quan tâm chuyện khác.
Thẩm Mộ Tình trầm mặc một hồi, nói: "Anh tự đi xem đi."
Cô ấy nhắc nhở: "Nếu anh không thay đổi một chút, tính cách của Nhan Nhan chính anh cũng hiểu rõ, cô ấy không phải là kiểu người để mình chịu tủi thân."
Cô ấy nói: "Tốt nhất là có chuyện gì thì anh phải nói với cô ấy, thương lượng với cô ấy, không phải lúc nào cũng nghĩ là cô ấy có suy nghĩ giống với đàn ông như anh."
"Anh cảm thấy mình làm vậy là vì tốt cho cô ấy, nhưng đó chỉ là bản thân anh thấy vậy, đàn ông các ngươi thật đúng là…"
Cô ấy nghĩ thật lâu, tìm một từ chính xác: "Tự cho là đúng."
Thấy điện thoại bị cúp, Trần Lục Nam uống ly nước đá trong tay, lúc này mới mở weibo.
Anh giao toàn quyền xử lý cho Vương Khang cùng người địa diện, còn mình thì vội vàng giải quyết việc riêng.
Chuyện cha Trần xảy ra tai nạn xe căn bản không thể áp chế được trong công ty, không còn cách nào khác, để ổn định thị trường, Trần Lục Nam tự mình ra mặt, trấn giữ công ty.
Ngay sau đó bên ngoài cũng có tin đồn, người thừa kế nhà họ Trần gia lên nắm quyền, là một vị đại thiếu gia mạnh mẽ quyết đoán, tâm lý mọi người mới coi như như tạm thời ổn định.
Trần Lục Nam không chú ý tới Lâm Viện, anh trực tiếp tìm kiếm tên, vừa ấn vào, liền nhìn thấy bài weibo mà Thẩm Mộ Tình nói.
Trần Lục Nam nhíu mày, cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho Vương Khang.
"Anh Lục, sao vậy?"
Trần Lục Nam xoa xoa thái dương, nói: "Weibo của Lâm Viện có chuyện gì vậy?"
Vương Khang sửng sốt, kinh ngạc nói: "Anh Lục, anh không biết sao?"
Anh ấy nhớ lại giọng điệu vừa nói của Trần Lục Nam, vội vàng giải thích: "Anh Lục, xin lỗi. Tôi cho rằng hôm đó Lâm Viện gặp anh ở bệnh viện, cho nên cố ý không nhắc tới chuyện này với anh, là lỗi của tôi."
Thật ra anh ấy không nghĩ nhiều, tuy rằng weibo của Lâm Viện ám chỉ rất rõ ràng, nhưng anh ấy nghĩ Trần Lục Nam và Lâm Viện là đối tác, đăng một weibo báo bình an hình như cũng hợp tình hợp lý.
Không nghĩ đến cảm xúc của người khác.
Trần Lục Nam tức giận: "Liên hệ với ekip của cô ta, bảo cô ta xóa weibo."
Vương Khang hơi khó xử: "Nếu cô Lâm không muốn thì sao?"
Anh ấy nói: "Dù sao đó cũng là weibo của cô Lâm."
Đăng nội dung gì, người khác không có quyền can thiệp.
Trần Lục Nam cười lạnh một tiếng: "Vậy cứ để cô ta thử xem."
Anh là một người đàn ông tàn nhẫn, không chỉ trong các khía cạnh khác, mà còn đối với cả phụ nữ.
Trước kia còn lạnh nhạt không quan tâm tới Lâm Viện, là bởi vì từng có hợp tác, cũng đều là người trong giới, nhưng hôm nay, không hiểu sao Trần Lục Nam không thể đè nén được cơn tức giận của mình.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Lục Nam buông ly nước xuống, đi tới căn hộ nơi Nhan Thu Chỉ ở.
Anh âm thầm lái xe rời đi, không có bất cứ ai chú ý.
Bởi vì lần trước đã từng tới đây, nên lần này Trần Lục Nam thuận lợi vào tiểu khu không bị cản trở, anh mím chặt khóe môi, đỗ xe xong đi lên.
Khi chuông cửa vang lên, Nhan Thu Chỉ đang nấu cơm tối ở trong phòng bếp.
Thẩm Mộ Tình mua cho cô không ít thứ, tất cả đều có thể dùng được.
Nhưng tài nấu của cô có hạn, nấu đồ không thích hợp cho vào miệng, không phải quá mặn thì là không có vị, mì thì nhão nhoét, nhìn là biết không ăn được.
Cô vừa bưng bát mì của mình lên bàn, chuông cửa vang lên.
Nhan Thu Chỉ dừng tay lại, nhìn điện thoại di động bên cạnh còn đang im lặng, cô suy nghĩ vài giây, đi ra cửa xem, không bất ngờ, là Trần Lục Nam.
Kỳ thật Trần Lục Nam biết mật khẩu của căn hộ, nhưng hiện tại, anh lại rất kiên nhẫn chờ đợi.
Xem màn hình bên ngoài, Nhan Thu Chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh.
Vẻ mặt tự nhiên, ít nhất trông bề ngoài không giống như là quá kích động.
Đương nhiên, bỏ qua khóe miệng anh đang mím lại.
Trần Lục Nam giống như nhận ra điều gì đó, giương mắt nhìn camera giám sát ở cửa.
Nhan Thu Chỉ dừng một chút, cách màn hình đối diện với ánh mắt của anh.
Ngay sau đó, điện thoại di động cô đặt trên bàn làm việc lại rung lên.
Nhan Thu Chỉ kinh ngạc hai giây, mở cửa ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trên người cô mặc quần áo ở nhà, trên mặt không hề trang điểm, không giống với tiên nữ tinh xảo trong tuần lễ thời trang, nhưng Trần Lục Nam lại cảm thấy cô như vậy lại làm cho người ta càng cảm thấy thoải mái.
"Sao anh lại ở đây?"
Nhan Thu Chỉ mở lời trước.
Trần Lục Nam cúi đầu nhìn cô một lúc lâu, giọng nói khàn khàn: "Sao không quay về?"
"Không muốn về thì không về thôi." Nhan Thu Chỉ thản nhiên nói: "Anh đến chỉ để hỏi cái này?"
"Không phải."
Trần Lục Nam nói: "Thấy tin tức trên mạng rồi sao?"
Nhan Thu Chỉ không nói gì.
Trần Lục Nam kiên nhẫn nói: "Weibo của Lâm Viện, anh vừa mới biết. Vào ngày cha anh bị tai nạn xe hơi, anh không biết cô ta cũng ở trong bệnh viện."
Anh là một người không giỏi biểu hiện và hiếm khi giải thích bất cứ điều gì cho người khác, nhưng bây giờ Trần Lục Nam lại làm điều đó.
Anh chỉ mơ hồ cảm thấy, nếu như không giải thích, chuyện này nhất định sẽ vượt qua tưởng tượng của mình.
Nhan Thu Chỉ cúi đầu nhìn mũi chân, đánh giá Trần Lục Nam từ trên xuống dưới.
Người này, giống như bất cứ khi nào bất cứ ở đâu cũng đều như vậy, sạch sẽ chỉnh tề, cho dù là hiện tại, cũng không thấy anh từng bối rối.
Cho dù là cảm xúc, hoặc một cái gì đó biểu hiện ra bên ngoài.
Nhan Thu Chỉ nghe, mặt không chút thay đổi, gật đầu.
"Biết rồi."
Giọng điệu cô lạnh lùng nhàn nhạt, nhìn Trần Lục Nam: "Còn có việc gì không?"
Cô ra lệnh đuổi khách.
Trần Lục Nam ngẩn ra nhìn mặt cô một lát, cổ họng khô khan hỏi: "Ăn cơm chưa?"
"Nếu như anh không đến, hẳn là bây giờ đang ăn rất ngon."
Trần Lục Nam: "..."
Hai người im lặng nhìn nhau một lát, Trần Lục Nam hỏi: "Gọi đồ ăn ship tới?"
"Không có."
Nhan Thu Chỉ nói: "Tự làm."
Trần Lục Nam có chút kinh ngạc nhìn về phía cô.
Nhan Thu Chỉ vịn tay nắm cửa, lạnh lùng nói: "Tuy rằng không ngon bằng anh nấu, nhưng có thể vào miệng, không trúng độc là đủ rồi."
Cô dừng lại một chút, đột nhiên lấy hết dũng khí: "Trần Lục Nam."
Mí mắt Trần Lục Nam giật giật, trực giác nói rằng điều tiếp theo là thứ anh không muốn nghe.
Anh "ừm" một tiếng, nói: "Em nói đi."
Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn về phía góc chéo đối diện, đèn đuốc sáng trưng, bóng đêm mờ ảo lọt vào mắt, khiến cho người ta không thể nhìn hay chạm vào.
Cô không thích cảm giác này.
Cô dừng lại một chút và thì thầm: "Chúng ta hãy tạm thời xa nhau một thời gian."
Tay Trần Lục Nam siết chặt, lại buông xuống hai bên: "Ý em là sao?"
Nhan Thu Chỉ buồn cười nhìn anh: "Anh thông minh như vậy, lại không hiểu lời này của em có ý gì sao?"
Cô nói: "Theo nghĩa đen, chúng ta tạm thời tách ra một thời gian, về phần ly hôn, chờ sức khỏe của cha tốt hơn, em tự mình nói với ông ấy."
"Anh không cho phép."
Trần Lục Nam gằn từng chữ.
Nhan Thu Chỉ đối mắt với anh, khẽ hỏi: "Vậy thì thế nào?"
Cô nói: "Anh không cho phép đó là việc của anh, không phải của em."
Cô hơi dừng lại, nói: "Bà nội đã qua đời hơn một năm, những gì anh nên làm cũng đã làm, cha sẽ không ép buộc anh trở lại công ty, tất cả mọi thứ đều như anh muốn, anh còn bất mãn gì?"
Lúc trước Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam kết hôn, kỳ thật lý do rất buồn cười.
Công ty Nhan Phong xảy ra chút chuyện, cần tìm người hỗ trợ, ông ta không có gì khác, chỉ có một đứa con gái nuôi cũng không tệ, ít nhất diện mạo và dáng người cũng vô cùng xứng.
Mà Trần Lục Nam, lúc ấy bà nội của anh bệnh nặng, tâm nguyện cuối cùng của bà Trần chính là muốn nhìn Trần Lục Nam kết hôn.
Ban đầu Trần Lục Nam không đồng ý, cũng không có ý định kết hôn.
Cuối cùng, là cha Trần gây áp lực cho anh, mỗi ngày mẹ Trần cũng khuyên nhủ, bà nội nằm trên giường bệnh, kéo tay anh nói chuyện tiếc nuối nhất của đời mình.
Bà Trần rất thích Nhan Thu Chỉ, từ lần đầu tiên đưa cô về bà đã thích, Nhan Thu Chỉ cũng thường xuyên đến bệnh viện thăm bà.
Với Nhan Thu Chỉ, bà Trần giống như những người bà ở nông thôn tặng kẹo cho cô, đối xử với cô vô cùng tốt, khiến cho cô có cảm giác tìm được nhà.
Một ngày nọ, mẹ Trần và Trần Lục Nam ở trong phòng bệnh nhắc tới chuyện kết hôn, đúng lúc Nhan Thu Chỉ đi thăm bà Trần, cũng không biết hai người nghĩ thế nào, đột nhiên hỏi cô có nguyện ý gả cho Trần Lục Nam hay không.
Thật ra quan hệ giữa Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam thật sự không quá thân cận, Trần Lục Nam lớn hơn cô sáu tuổi, không học cùng một chỗ, hơn nữa anh ở trong giới giải trí, đừng nói là cô, ngay cả bà Trần muốn gặp anh một lần, cũng càng thêm khó khăn.
Gặp chuyện bất ngờ, Nhan Thu Chỉ theo phản xạ đưa mắt nhìn về phía Trần Lục Nam.
Thật ra cô đã xem qua phim của Trần Lục Nam, cũng biết anh giỏi giang thế nào. Nhan Thu Chỉ rất sùng bái, thậm chí còn có chút ngưỡng mộ anh, đơn thuần là ngưỡng mộ diễn xuất và thực lực của anh.
Nhưng nếu nói kết hôn với anh, cô không muốn.
Cô còn chưa kịp từ chối, điện thoại của Nhan Phong đã gọi tới, nói là sắp xếp cho cô một bữa tiệc, để cô qua ăn cơm.
Nhan Thu Chỉ không có cách nào từ chối, cô đi.
Đến lúc đó cô mới biết, Nhan Phong định bán cô, bán cho người nguyện ý đầu tư cho ông ta.
Thậm chí cũng không hỏi đối phương rốt cuộc là người có phẩm hạnh gì, sở dĩ ông ta nuôi Nhan Thu Chỉ, chỉ vì ngày này.
Lúc ấy Nhan Thu Chỉ liền làm loạn, gọi điện thoại cho Nhan Phong, khóc đến gần chết ở ven đường.
Sau đó, cô bị bắt buộc đi gặp không ít người, cô không muốn đi, Nhan Phong liền để cho người phong sát cô, trên cơ bản tài nguyên trong giới giải trí đều không có, trực tiếp từ tuyến mười tám rơi xuống đáy.
Sau đó có một lần, cô rơi nước mắt nhìn thấy Trần Lục Nam ở ven đường.
Anh đưa khăn giấy cho Nhan Thu Chỉ, kéo thấp mũ, ở bên đường chăm sóc cô.
Khi đó, Trần Lục Nam khi đó tạo một ảo giác cho Nhan Thu Chỉ, anh ôn nhu.
Lập tức, Nhan Thu Chỉ không chút suy nghĩ, nắm lấy ống quần anh hỏi…anh có đồng ý cưới em không.
Sau đó, nhà họ Trần nhờ người tính toán tính cách của hai người, nói vô cùng xứng đôi, tuyệt đối thích hợp.
Còn nói có thể đối trợ giúp cho bệnh tình của bà Trần, Nhan Phong và nhà họ Trần đàm phán điều kiện, sau đó, Nhan Thu Chỉ lĩnh chứng với Trần Lục Nam, hồ đồ kết hôn.
Mới kết hôn được nửa năm, Nhan Thu Chỉ không hối hận.
Cô không có lựa chọn nào khác, Nhan Phong có thủ đoạn gì, cô đã biết từ lâu. Thay vì phản kháng, cuối cùng thảm đến nỗi không đành lòng nhìn kết quả, chi bằng đàm phán điều kiện với ông ta.
Huống chi đối với Nhan Thu Chỉ, từ trước đến nay chưa từng có hy vọng xa vời và niệm tưởng gì đối với hôn nhân.
Hơn nữa, kết hôn với Trần Lục Nam, cô có thể thuận lợi phát triển trong làng giải trí mà không có bất kỳ hạn chế nào.
Mặc dù là bị cha bán đi, nhưng cô rất vui vẻ.
Trần Lục Nam nghe cô nói những lời này, có chút không thở nổi.
"Anh không bất mãn gì hết."
Trần Lục Nam nói: "Nếu chỉ vì Lâm Viện, anh có thể giải thích."
"Không phải."
Nhan Thu Chỉ vịn tay nắm cửa, ánh mắt bình tĩnh nói: "Quá mệt rồi."
Cô nói: "Trần Lục Nam, cuộc hôn nhân này đối với anh và em, đều quá mệt mỏi. Em không muốn tiếp tục như thế này, ly hôn đối với anh và tôi đều là chuyện tốt."
"Anh không cảm thấy như vậy."
"Nhưng em có!"
Nhan Thu Chỉ ngước mắt nhìn anh: "Cho dù anh có đồng ý hay không, đây đều là quyết định của em."
Cô trực tiếp ra lệnh đuổi khách: "Em đã nói xong, anh có thể đi."
Nhan Thu Chỉ muốn đóng cửa, bị Trần Lục Nam ngăn lại.
Cô ngước lên, trừng mắt nhìn anh, Trần Lục Nam đưa tay đè cửa, đè nén cảm xúc muốn bùng nổ của mình nói: "Nhan Nhan, anh không đồng ý."
"Đó là chuyện của anh."
Lúc này Nhan Thu Chỉ quá đói bụng, cô nhìn người vẫn luôn chặn cửa, dứt khoát buông tha.
"Anh thích đứng ở chỗ này thì cứ đứng, em sẽ không quan tâm anh."
Cô quay lại rồi ăn bát mì bị nát của mình.
Trần Lục Nam đứng ở cửa một lúc lâu, đi vào trong phòng.
Anh liếc mắt một cái, liền thấy được mì Nhan Thu Chỉ ăn, theo phản xạ, Trần Lục Nam đi vào phòng bếp.
Nhan Thu Chỉ không ngăn cản, cô cúi đầu không nhanh không chậm ăn những thứ khó ăn trong bát.
Sau một vài phút, một bát mì trứng cà chua màu sắc tươi sáng được làm ra.
Không có hành lá, bởi vì cô không ăn.
Mi mắt Nhan Thu Chỉ giật giật, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Lục Nam.
"Ăn bát này đi."
"Không cần."
Nhan Thu Chỉ bình tĩnh nói: "Tay nghề của anh quả thật không tệ, nhưng đối với em mà nói, em chỉ muốn ăn những gì mình muốn ăn."
"Tuy em nấu rất khó ăn, nhưng đó là thứ em cam tâm tình nguyện ăn."
Cô nhìn Trần Lục Nam: "Anh có hiểu ý nghĩa của câu này không?"
Hai người giằng co thật lâu, Trần Lục Nam đứng ở bên cạnh một lúc lâu, khàn giọng nói: "Đừng giày vò dạ dày của em."
Nhan Thu Chỉ không để ý tới anh.
Trần Lục Nam nới lỏng cổ áo thông, cố gắng làm cho hô hấp của mình thông suốt hơn một chút.
"Nếu như anh không hiểu ý tứ của lời này, vậy để em thẳng thắn hơn một chút."
Nhan Thu Chỉ bình tĩnh nói: "Em không cần anh bố thí, cảm thấy áy náy làm bát mì cho em, xuống bếp dỗ dành em, có phải anh cảm thấy em rất dễ dỗ dành không?"
Sau khi nói xong, Nhan Thu Chỉ liền hối hận.
Cô không nên thể hiện cảm xúc của mình ra như vậy, rõ ràng cô không muốn yếu thế.
Cô mím môi, lạnh lùng nhìn Trần Lục Nam: "Hôm nay em không muốn gặp anh nữa, nếu bây giờ anh không đi, ngày mai em sẽ gửi cho anh đơn ly hôn."
Cũng không biết là câu nào đâm trúng Trần Lục Nam, anh dừng lại một lúc lâu, thật sự đi ra cửa.
Từ đầu đến cuối Nhan Thu Khương đều không quay đầu lại, sống lưng thẳng tắp ngồi ở trước bàn ăn.
Bỗng dưng, ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông: "Anh sẽ không ly hôn."