Ngàn Vạn Loại Tâm Động - Thời Tinh Thảo

Chương 30



Cô vừa đăng weibo, người hâm mộ và người qua đường liền hô hào.

[Đụ má đụ má! ! Nhan Nhan của chúng ta giỏi quá đi.]

[A a a a, cùng Nhan Nhan, yêu Địch gia yêu cuộc sống.]

[Huhuhu chị ơi em muốn kiếm tiền mua giống chị á.]

[Ha ha ha ha ha, sao Địch gia tuyên bố đúng lúc như vậy chứ, có cảm giác vả mặt, không biết nhà nào đó có cảm giác này không.]

[???]

[A a a a Nhan Nhan của chúng ta rất có tiền đồ, tối qua đạt giải nữ diễn viên phụ xuất sắc, hôm nay lại trở thành người phát ngôn của Địch gia! Tuyệt vời quá đi mất.]

[Năm mới bất ngờ ghê.]

...

Ngoài fans của Nhan Thu Chỉ, không ít người qua đường cũng bày tỏ sự bội phục và thích thú.

Rất nhiều người qua đường đều thích Nhan Thu Chỉ hơn Quan Hà một chút.

Sau khi Nhan Thu Chỉ đăng weibo xong, Trần Lục Nam liền gọi cô ăn cơm.

Cô cũng không nhìn điện thoại di động nhiều, vừa ăn vừa rung đùi, vô cùng vui sướng.

Trần Lục Nam liếc cô vài lần, nhưng không nói gì.

Điện thoại di động ở bên cạnh rung lên, Nhan Thu Chỉ buông bát xuống lấy qua nhìn, là tin nhắn Châu Châu gửi tới.

Châu Châu: [Chị Nhan Nhan, chị giỏi thật đó.]

Nhan Thu Chỉ: [Bây giờ mới biết?]

Châu Châu: [Không phải không phải, em chỉ nói với chỉ một tiếng mà thôi, em đang lướt weibo, rất hả giận.]

Nhan Thu Chỉ: [Ừm, chị đang ăn cơm.]

Châu Châu: [...]

Nhan Thu Chỉ bị Trần Lục Nam nhìn hai lần, yên lặng buông di động xuống.

Cô cảm thấy mình uống canh gà vẫn tốt hơn.

Sau khi uống hai ngụm, Nhan Thu Chỉ chủ động nói chuyện phiếm với Trần Lục Nam.

"Món canh gà này có vị ngon hơn trước."

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ cũng không thèm để ý thái độ lãnh đạm của Trần Lục Nam, tinh tế thưởng thức một chút nói: "Ngon lắm, anh hầm thế nào vậy?"

Nghe vậy, Trần Lục Nam nhìn cô thật sâu.

Nhan Thu Chỉ cảm thấy hiện tại mình đã trở nên thông minh, càng ngày càng có thể đọc hiểu ý tứ Trần Lục Nam muốn biểu đạt từ ánh mắt.

Giờ phút này ánh mắt này có lẽ là…Em hỏi cái này làm gì, em cũng không học được.

Vừa nghĩ đến ý này, Nhan Thu Chỉ liền có chút đau lòng.

Tại sao cô lại thua Trần Lục Nam về khoản nấu nướng này chứ, không cam tâm.

Nhan Thu Chỉ ngượng ngùng: "Em chỉ thuận miệng hỏi thôi."

Trần Lục Nam trầm giọng: "Anh biết."

"..."

Hai người trầm mặc một hồi, Nhan Thu Chỉ nói: "... Địch gia tuyên bố rồi."

Trần Lục Nam gật đầu.

Nhan Thu Chỉ nói: "Năm sau em sẽ sang châu Âu chụp quảng cáo đại diện."

Bởi vì là năm mới, thời gian có chút không kịp, sau khi thảo luận xong thì trực tiếp hoãn lại.

Trần Lục Nam gật đầu.

Nhan Thu Chỉ ở đối diện trầm tư một hồi, hỏi: "Tết chúng ta có phải về nhà không?"

Tay cầm đũa của Trần Lục Nam dừng lại, ngước mắt nhìn về phía cô: "Không muốn về?"

Nhan Thu Chỉ mím môi, không nói gì.

Quả thật cô không muốn trở về, nhà Trần Lục Nam còn tốt, Nhan Thu Chỉ ở cùng người nhà họ Trần kỳ thật rất tốt, nhưng còn bên kia, cô không muốn.

Trong phòng yên tĩnh một hồi, Trần Lục Nam thấp giọng nói: "Ăn cơm trước đi."

"Ò."

Vẻ mặt Nhan Thu Chỉ không chút đổi sắc ăn cơm, đột nhiên cảm thấy chút vui vẻ sau khi Địch gia tuyên bố bị đè lại, khiến cho cô có chút cảm giác không thở nổi.

Cô lại tình cờ nhắc đến chuyện này.

Sau khi ăn cơm xong, Nhan Thu Chỉ tiếp tục cầm điện thoại lên lướt weibo, dời đi sự chú ý của mình.

Từ sau khi Địch gia tuyên bố, cô lập tức lên hot search.

Không ít người cảm thấy cô làm người đại diện rất tốt, tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng cũng có thể chấp nhận.

Cũng có rất nhiều người cảm thấy Nhan Thu Chỉ còn chưa đủ tư cách, dù sao cũng chỉ là một người cầm giải nữ diễn viên phụ, kiểu thương hiệu xa xỉ như Địch gia này cô vẫn không thể đỡ nổi.

Có người đặt câu hỏi, người hâm mộ liền phản bác.

Nói thật, khí chất của Nhan Thu Chỉ rất tốt, trông cũng xinh đẹp, cho dù là kiểu quần áo nào cũng có thể gánh được. Đương nhiên, mỗi một tấm ảnh kia được tung ra, không ít người điên cuồng liếm màn hình.

Nhan Thu Chỉ thật sự không kém chút nào.

Mặc dù vậy, bên Quan Hà kia cũng không an phận.

Quan Hà đang vui vẻ, nhìn cư dân mạng nhục mạ Nhan Thu Chỉ, kết quả điện thoại di động rung lên, acc phụ của cô ta nhận được tin tức của Địch gia.

Mở ra xem, nụ cười trên mặt Quan Hà cứng đờ.

Cô ta lướt bình luận mới dưới weibo của mình, những lời chúc mừng phía dưới trong nháy mắt thay đổi, có vô số bình luận hỏi cô ta có mất mặt hay không, có tự vả mặt không.

Về phần mấy lời bình luận chúc mừng ở trên top suy đoán cô ta lấy được vị trí người đại diện phát ngôn của Địch gia thì càng chói mắt đến cực điểm, giống như là đang cười nhạo cô ta.

...

Nhan Thu Chỉ lướt weibo, buổi trưa Thẩm Mộ Tình gửi tin nhắn cho cô xong liền hóa trang quay phim, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy tuyên bố.

Lúc này đang nghỉ ngơi sau khi quay xong hai cảnh, mở bài tuyên bố ra xem, còn lướt weibo thêm một lượt.

Thẩm Mộ Tình: [Cậu cảm thấy Quan Hà sẽ từ bỏ ý đồ sao?]

Nhan Thu Chỉ: [Không đâu.]

Thẩm Mộ Tình: [Tại sao?]

Nhan Thu Chỉ trầm tư một hồi, trịnh trọng nhập tin nhắn: [Bởi vì tớ cảm thấy IQ của cô ta không đủ.]

Thẩm Mộ Tình: [.] Được rồi, Nhan Thu Chỉ giỏi nhất là việc đả kích người khác, có lẽ là ở cùng Trần Lục Nam lâu, dù sao cũng có thể một đòn là trúng, đâm thẳng vào nội tâm người khác.

Quả nhiên, Nhan Thu Chỉ không đoán sai chút nào.

Nếu như Quan Hà có đầu óc thì sẽ không nên nhảy ra vào thời điểm này, nhưng giờ cô ta lại làm vậy.

Ngoại trừ ngoại hình với dáng người cũng không tệ, những thứ khác gần như bằng không.

Lúc Nhan Thu Chỉ lười biếng nằm trên sô pha xem mấy anh chàng tiểu thịt tươi thì Quan Hà đăng weibo, ngầm nhắc câu chuyện buổi sáng.

@Quan Hà V: Là tôi không đủ tốt.

Năm chữ đơn giản như vậy, nhưng dường như nói lên rất nhiều.

Người hâm mộ biết chuyện nháy mắt xông tới để lại bình luận an ủi, tỏ vẻ đau lòng với Quan Hà.

[Hu hu hu, không phải là cô không đủ tốt.]

[???]

[Sao vậy? Thế nào mà không đủ tốt chứ, cô rất tốt mà.]

[Để tôi giải thích cho mọi người một chút! Tiểu Hà của chúng ta hình như bị người ta cướp mất vị trí đại diện phát ngôn.]

[Mẹ nó! Ai dám cướp vị trí đại diện phát ngôn của Tiểu Hà nhà chúng ta? Tôi đã đi xé người đó.]

[Địch gia hay sao ấy... Cậu không đọc bài trước đó của cô ấy à?]

[Tôi nhận được tin tức nội bộ, nghe nói ban đầu Địch gia muốn ký hợp đồng với Tiểu Hà của chúng ta, kết quả nhà nào đó chen vào một bước, trực tiếp cướp đi vị trí người đại diện phát ngôn.]

[???Nhà nào đó còn biết xấu hổ không?]

Nháy mắt, sức chiến đấu của fans Quan Hà đã chuyển toàn bộ sang bên phía Nhan Thu Chỉ, còn có cả Địch gia.

Đại khái là mắng bọn họ không tín nhiệm, nếu lúc đầu đều muốn lựa chọn Quan Hà, vì sao lại tạm thời đổi người đại diện phát ngôn.

Cũng may Nhan Thu Chỉ và Địch gia đều có fan khống chế, không tạo thành cục diện hỗn loạn.

Nhưng ở những nơi như vậy, Nhan Thu Chỉ lại lần nữa bị bôi đen rất thảm.

Thậm chí còn có người nói cô dùng thủ đoạn đặc biệt để cướp vị trí người đại diện phát ngôn.

Nhan Thu Chỉ không phải thánh nhân, nhìn thấy những tin tức này vẫn có chút tức giận.

Cô liếc mắt nhìn tiểu thịt tươi trên TV, lúc này ngay cả tiểu thịt tươi cũng không trấn an được cảm xúc của cô.

Nghĩ vậy, cô đá mạnh một cước sang bên cạnh.

Vừa mới đá xong, Nhan Thu Chỉ lập tức ngây ngẩn cả người.

Cô nhìn về phía người đàn ông ngồi ở phía bên kia, chớp mắt: "Anh đến từ khi nào vậy?"

Một cước vừa rồi của cô...hình như đá vào Trần Lục Nam.

Nhan Thu Chỉ liếc mắt nhìn chân mình, sợ hãi thu chân lại.

Trần Lục Nam nhìn cô: "Mười phút trước."

"Hả?" Nhan Thu Chỉ hỏi: "Vậy tại sao em không biết?"

Sau khi nói xong, cô suy nghĩ một chút…à, mười phút trước, cô đang lướt weibo, bị fans của Quan Hà mắng đến nỗi sắp tức hộc máu, sao có thể chú ý tới Trần Lục Nam chứ.

Cô cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi. Không cố ý đá anh."

Trần Lục Nam không lên tiếng.

Sau khi im lặng một chút, Nhan Thu Chỉ vừa định thu hồi ánh mắt, anh hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Nhan Thu Chỉ liếc mắt nhìn anh một cái, tròng mắt hơi động: "Xảy ra chuyện lớn."

Cô khóc lóc ngồi dậy trên sô pha, ghé vào bên cạnh Trần Lục Nam nói: "Vợ anh bị mắng rồi."

Trần Lục Nam: "..."

Nhan Thu Chỉ tiếp tục: "Không chỉ vợ anh bị mắng, mà còn cả anh nữa."

"Ừ?"

"Ừ cái gì, em đang nói thật đó."

Nhan Thu Chỉ phẫn nộ nói: "Anh có biết hiện tại cư dân mạng quá đáng như thế nào không, mắng em thì thôi đi, bọn họ còn mắng cả nhà em, tổ tông mười tám đời cũng đều bị bọn họ bới lên chào hỏi một lượt, thật khiến người ta tức giận."

Cô thì thầm vào tai Trần Lục Nam: "Nếu chỉ mắng em thì em đã không tức giận như vậy, nhưng bọn họ còn mắng cả anh."

Trần Lục Nam im lặng, lạnh nhạt hỏi: "Mắng anh nên em càng tức giận hơn?"

Đầu óc Nhan Thu Chỉ không kịp load, điên cuồng khen ngợi Trần Lục Nam: "Đúng vậy đúng vậy, anh ưu tú như vậy sao có thể bị mắng chứ, anh là nam minh tinh được yêu thích nhất trên mạng, thực lực đi kèm danh tiếng, anh ở trong lòng em là nam thần hoàn mỹ, sao bọn họ có thể mắng anh chứ?"

"..."

Sau khi điên cuồng nói một trận, thật ra Nhan Thu Chỉ có chút hối hận.

Có vẻ nịnh nọt quá không?

Nhưng cô lại lười đối phó với một bộ phận không có đầu óc, chỉ biết lấy tiền bôi đen người khác, cô cảm thấy không có hứng thú.

Hai người có quan hệ cạnh tranh nên với Quan Hà, cô còn có chút đam mê, nhưng đối với anti-fan thì thật sự không muốn để ý.

Còn không bằng để Trần Lục Nam hỗ trợ.

Nhan Thu Chỉ biết, dưới tay Trần Lục Nam có không ít người, người đại diện và trợ lý của anh đều là lão làng chuyên nghiệp, quan hệ công chúng đối phó với những chuyện này chỉ là tiện tay xử lý.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô chọc chọc cánh tay Trần Lục Nam: "Anh có nghe rõ em vừa nói gì không?"

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ nhìn anh.

Trần Lục Nam liếc qua, nhấc mí mắt lên nói: "Muốn anh hỗ trợ?"

Nhan Thu Chỉ gật đầu, chớp chớp đôi mắt to chân thành lại xinh đẹp của cô, suýt chút nữa viết cả ý tứ mình muốn biểu đạt lên mặt.

Đôi mắt cô rất đẹp, không phải lần đầu tiên Trần Lục Nam biết.

Nhìn đôi mắt gần trong gang tấc này, có chút hình ảnh không rõ ràng hiện lên trong đầu, cổ họng Trần Lục Nam nghẹn lại, giọng nói nặng nề: "Giúp thế nào?"

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ đột nhiên cười nói: "Tùy anh nha, em thế nào cũng được."

Trần Lục Nam "Ừ" một tiếng, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, gửi tin nhắn cho Vương Khang.

Nhan Thu Chỉ ghé lại nhìn, chờ sau khi anh gửi xong, nhanh chóng thu hồi ánh mắt: "Cảm ơn."

Buổi chiều hôm đó, những bài viết bôi đen Nhan Thu Chỉ biến mất không ít, ngay sau đó, Địch gia còn đưa ra bài viết mới.

Có lẽ tranh cãi trên mạng quá lớn.

Đăng ảnh chụp liên quan đến Nhan Thu Chỉ, trên văn bản chỉ có bốn chữ.

@Địch gia V: Độc nhất vô nhị [Ảnh].

Bài đăng weibo này vừa xuất hiện, chính là nói thẳng nói cho một số người biết ý mà bọn họ muốn biểu đạt.

Độc nhất vô nhị.

Điều này đại biểu cho sự lựa chọn của Địch gia chỉ có một mình Nhan Thu Chỉ, không có lựa chọn thứ hai.

Cư dân mạng chính là những người có đầu óc, hơi động não đã lập tức đoán ra.

Nháy mắt, Quan Hà lại bị cư dân mạng chế giễu, trào phúng đến mức cô ta phải xóa bài đăng weibo dài buổi sáng của mình.

Nhưng cái "không đủ tốt" kia, vẫn giữ lại.

Nhan Thu Chỉ không đi xem nữa, chuyện đại diện đại khái cũng kết thúc.

Về phần những người khác chế giễu gì, cô không quản được. Chỉ cần Quan Hà không đến chủ động trêu chọc nữa, Nhan Thu Chỉ nghĩ, cô hẳn là cũng sẽ không để ý loại người này.

Sau khi ăn cơm tối xong, Nhan Thu Chỉ ngồi một mình trên sô pha đọc kịch bản.

Chị Manh gửi cho cô vài kịch bản, "thời gian để trống công việc" của nghệ sĩ không thể quá dài, nếu như quá lâu không lộ diện, cho dù là nghệ sĩ hạng nhất cũng sẽ bị lãng quên, độ hot sẽ dần dần giảm xuống.

Trần Lục Nam ở thư phòng, lúc hai người ở nhà phần lớn thời gian đều không quấy rầy lẫn nhau.

Cô im lặng, Trần Lục Nam còn yên tĩnh hơn cô.

Đột nhiên, điện thoại di động ở bên cạnh rung lên.

Nhan Thu Chỉ cúi đầu nhìn, khi nhìn thấy cái tên xa lạ lại quen thuộc gửi tới tin nhắn, theo bản năng, cô cắn môi dưới.

Ngón tay cô dừng lại, không kịp trả lời, sau khi đặt kịch bản xuống, lên lầu tìm Trần Lục Nam.

Trần Lục Nam còn rất bận rộn, tuy rằng hai ngày sau đã là năm mới, nhưng công việc của anh cũng không ít.

Năm ngoái ra nước ngoài học thêm, trong giới giải trí không làm việc nhiều, nhưng công ty lại có nhiều chuyện.

Tuy rằng chỉ là hư danh, đại đa số mọi chuyện đều giao cho người khác xử lý, nhưng những quyết sách trọng yếu Trần Lục Nam vẫn phải làm.

Anh đang họp cùng ban quản lý bên dưới, Nhan Thu Chỉ liền thò đầu ra, âm thầm quan sát.

Anh hơi dừng lại, ngước mắt nhìn về phía cô.

Nhan Thu Chỉ khẽ bước vào, sau khi nhìn thấy Trần Lục Nam đang mở cuộc họp trực tuyến, cô cũng không lên tiếng quấy rầy.

Cô kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện Trần Lục Nam, rút ra một quyển sổ ghi chép từ dưới tay anh, sau đó cầm bút của anh lên, viết chữ trên đó.

- Cuộc họp của anh mấy giờ kết thúc?

Trần Lục Nam nhìn, tầm mắt rơi trở lại trên mặt cô.

Nhan Thu Chỉ nâng cằm lên, mấp máy môi hỏi: Mấy giờ.

Trần Lục Nam nhíu mày, dọa giám đốc đang báo cáo ở phía đối diện.

"Giám đốc Trần."

Trần Lục Nam nhấc mí mắt lên, ánh mắt lãnh đạm nhìn lại.

Người nọ lo sợ bất an nói: "Có chỗ nào không đúng sao?"

"Tiếp tục nói."

Trần Lục Nam lạnh lùng nói.

Trái tim giám đốc run rẩy, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Lục Nam, đứt quãng nói tiếp.

Trần Lục Nam vừa nghe vừa trả lời Nhan Thu Chỉ.

Chữ của anh rất đẹp, mạnh mẽ hữu lực, xuyên qua trang giấy, mang đặc điểm của riêng mình, vừa nhìn đã biết có luyện thư pháp từ khi còn bé.

Nhan Thu Chỉ nhận lấy xem.

- Có chuyện gì?

Nhan Thu Chỉ nhìn ba chữ kia, nằm sấp trên bàn hữu khí vô lực viết…Có người gọi điện cho anh sao?

Cô viết hàm súc chữ "có người" như thế này, vậy nhất định là người mà Nhan Thu Chỉ không muốn nhắc tới.

Trần Lục Nam ngẩn người một lát, chơi trò truyền giấy tới lui với cô.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.