Ngàn Vạn Loại Tâm Động - Thời Tinh Thảo

Chương 22



Hai người im lặng nhìn nhau, Nhan Thu Chỉ còn chưa dời ánh mắt đi, Trần Lục Nam đã thu hồi trước.

Ống kính chĩa vào hai người, vô hình trung có chút kỳ lạ nói không nên lời.

Cơn gió lạnh của mùa đông thổi qua, thức tỉnh não bộ đang trì trệ. Mục Hân không nhận ra bầu không khí giữa hai người, còn rất vô tư la một tiếng: "Trời ơi! Chị Thu Chỉ và thầy Trần còn mặc trang phục tình nhân nữa!”

“...”

Tốt lắm, bầu không khí lúng túng hơn rồi.

Nhan Thu Chỉ không lên tiếng.

Trần Lục Nam lại nở nụ cười, tuy rằng rất nhẹ, cũng rất ngắn ngủi, nhưng vẫn bị máy quay bắt được.

Giọng anh trầm thấp, mang theo ý cười: "Rất trùng hợp."

Mục Hân gật đầu: "Dạ dạ.”

Thiệu Việt ho một tiếng, phá vỡ sự lúng túng này: "Thầy Trần, chúng ta đi vào trước đi, thầy Từ Tùng đang làm mì cho chúng tôi.”

Trần Lục Nam gật đầu.

Nhan Thu Chỉ nghĩ không ra, vì sao người đàn ông này lại đến ghi hình chương trình, hơn nữa còn không tiết lộ cho mình một chút nào.

Cô nghĩ đến thần sắc vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt của mình vừa rồi, muốn trở lại mấy phút trước điều chỉnh lại nụ cười của mình một chút, không nên thất thần, tránh sau này bị Trần Lục Nam cười nhạo.

Đang nghĩ ngợi, Mục Hân chắc là không kìm nén được cảm xúc kích động khi nhìn thấy thần tượng của mình nên chạy ào ào từ dưới lầu lên, thở hồng hộc nói: "Chị Thu Chỉ, sao chị còn chưa đi xuống?”

Nhan Thu Chỉ lơ đãng nhìn ống kính: "Còn có một ít đồ đạc chưa sắp xếp xong.”

Cô nhìn Mục Hân: "Sao em lại lên đây?”

Mục Hân đi lại trong phòng, vừa kích động vừa hưng phấn nói: "Em em em hơi kích động, phải tìm người chia sẻ một chút.”

Cô ấy nhìn Nhan Thu Chỉ: "Chị Thu Chỉ, thầy Trần đến tham gia chương trình truyền hình! Còn cùng một kỳ với em nữa.”

Nhan Thu Chỉ nghe lời này của cô ấy, không nhịn được mà bật cười: "Ừ.”

Cô mỉm cười nhìn Mục Hân: "Em rất thích anh ấy à?”

"Thích lắm luôn ấy ạ!"

Mục Hân không ngần ngại nói: "Thần tượng của em trước khi bước chân vào giới giải trí chính là anh ấy, em đã thích anh ấy rất nhiều năm rồi.”

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ cũng không bất ngờ.

Trong lòng rất nhiều người, Trần Lục Nam là thần tượng mà họ yêu thích và sùng bái rất nhiều năm.

Sức hấp dẫn từ nhân cách của người này lớn như vậy đấy, cho dù có ít tác phẩm, nhưng cũng khiến cho người ta nhớ thương mỗi giờ mỗi phút, không thể nào quên.

Cho dù anh đi bồi dưỡng hơn một năm hay là hai năm, hoặc lâu hơn mới trở về, trong giới này luôn có vị trí của anh, không ai có thể thay thế.

Lúc Nhan Thu Chỉ và Mục Hân xuống lầu, đám người Trần Lục Nam và Từ Tùng đã bắt chuyện với nhau.

Vừa vặn mì sốt dầu hành cũng được nấu xong, Nhan Thu Chỉ ngửi thấy mùi thơm, bụng đói cồn cào.

Cô vừa định tiến lên, nam nghệ sĩ đã hành động trước.

Thiệu Việt và Trần Lục Nam một trước một sau bưng hai bát mì đi tới. Vào buổi trưa, mọi người đều muốn vừa phơi nắng vừa ăn trong sân.

"Rốt cuộc cũng tới rồi."

Mục Hân sôi nổi nhiệt tình nói: "Thầy Từ Tùng và cô vất vả rồi ạ.”

Từ Tùng cười, khuôn mặt hoà ái nhìn bọn họ: "Nếm thử xem có thích hay không.”

Mục Hân: "Chắc chắn là thích.”

Nhan Thu Chỉ cũng gật đầu theo.

Thiệu Việt đưa một phần cho cô, nhìn cô nói: "Không ăn hành tây đúng không? Đây là phần thầy Từ Tùng cố ý làm.”

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, nhìn bát mì sốt dầu hành không chính thống, không có tí hành tây nào trước mặt, cô cười, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn.”

Cô không thích ăn hành, nhưng vì lên chương trình, Nhan Thu Chỉ cũng không muốn đưa ra yêu cầu, dù sao mình cũng có thể gắp ra, không phải là vấn đề gì lớn.

Mục Hân kinh ngạc, quay đầu nhìn cô: "Chị Thu Chỉ, chị không ăn hành à?”

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ ngượng ngùng nói: "Kén ăn, mọi người đừng học theo tôi nhé.”

Cách đó không xa, nhân viên công tác bật cười theo.

Trần Lục Nam đi ở phía sau, đưa một phần cho Mục Hân.

Mục Hân kích động đến mức mặt đỏ cả lên, vội vàng nói: "Cảm ơn thầy Trần.”

Trần Lục Nam gật đầu, vẻ mặt bình thản.

Những vị khách mời thường trú khác cũng đi ra theo, thầy Từ Tùng tự nhiên ngồi vào bên cạnh, nhìn đám "thanh niên" bọn họ ăn mì.

"Thế nào, hương vị cũng được chứ?"

"Ngon lắm ạ."

"Cảm ơn thầy Từ Tùng."

Nhan Thu Chỉ phải thừa nhận, hương vị thật sự ngon. Cô rất thích mì sốt dầu hành, nhưng bản thân không làm được, dì trong nhà nấu cũng bình thường, hơn nữa thường xuyên quên chuyện cô không ăn hành nên thái nhỏ hành lá, sau đó bỏ vào.

Sau khi nấu ra, Nhan Thu Chỉ cơ bản không thể nào cho vào miệng được.

Sau khi ăn mì, Từ Tùng sắp xếp công việc cho mọi người.

Ghi hình loại chương trình này, thường thường cũng là muốn trải nghiệm cuộc sống một chút, trước khi ghi hình tổ tiết mục đã mua một khoảng đất xung quanh sân, dùng để trồng rau nuôi cá vân vân.

Có rất nhiều thực phẩm tự trồng được, củ cải lớn và bắp cải gì đó cũng rất nhiều.

"Lát nữa chúng ta phải làm gì?"

Dư Vị nói: "Hỏi thầy Tiểu Từ đi.”

Bởi vì hai người đều mang họ Từ, lại đều là bạn tốt, nên để phân biệt bọn họ, mọi người đều gọi là Đại Từ và Tiểu Từ như vậy.

Chỉ chốc lát sau, Từ Khai Thực đã đi ra, nhìn mọi người: "Chúng ta đi nhổ củ cải đi, sau đó mang về nhà cắt ra phơi khô.”

Mọi người đồng ý.

Áo quần trên người Nhan Thu Chỉ khá thích hợp để ra đồng làm việc, cô cởi áo khoác lông vũ ra, thay một cái áo hoodie.

Những người khác cũng nhao nhao trang bị nhẹ nhàng để ra trận.

Nơi nhổ củ cải nằm ở một ngọn đồi nhỏ tương đối xa, phải đi bộ khoảng nửa giờ mới đến.

Mục Hân và Nhan Thu Chỉ nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ nhắc đến Thiệu Việt và Trần Lục Nam, những vị khách khác cũng như vậy, đều sẽ suy nghĩ đến cảm nhận của mỗi người, sẽ không bởi vì trần Lục Nam nổi tiếng mà dành tất cả ống kính cho anh.

Đó là lý do tại sao nhiều người thích chương trình này.

Thật ra Nhan Thu Chỉ không nói nhiều, cô hơi hướng nội nên khá khó hoà nhập.

Đây cũng là điều cô nói với Thẩm Mộ Tình lúc ban đầu, thật ra cô không thích hợp để tham gia chương trình truyền hình.

Chỉ chốc lát sau, Mục Hân đã bắt chuyện với Dư Vị.

Nhan Thu Chỉ đi ở giữa, phía trước là Trần Lục Nam, phía sau là Thiệu Việt.

Đi mãi đi mãi, mọi người đến chỗ mặt đường rộng rãi.

Thiệu Việt chủ động nói chuyện với Nhan Thu Chỉ: "Cảm thấy thế nào?”

Nhan Thu Chỉ cười nhẹ: "Cũng khá tốt, thoải mái.”

Thiệu Việt cũng tỏ vẻ tán thành: "Quả thật là như vậy, không khí nơi này quá tốt, thôi thúc tôi muốn ở lại chỗ này không rời đi nữa.”

Nhan Thu Chỉ cười hì hì: "Anh có thể nộp đơn cho thầy Từ.”

Thiệu Việt nhún vai, hài hước nói: "Vậy thì có khả năng khán giả sẽ nói tôi phá hỏng cuộc sống của gia đình bốn người này.”

Bốn vị khách quý thường trú luôn được cư dân mạng trêu chọc là gia đình bốn người.

Nhan Thu Chỉ không nhịn được cười.

Một đám người trông vô cùng náo nhiệt, bầu không khí rất tốt đẹp.

Ngay cả Trần Lục Nam cũng đang nói chuyện phiếm với Từ Khai Thực, giọng của anh trầm thấp, thỉnh thoảng từ phía trước truyền tới, nghe rất thoải mái.

Sau khi đến ruộng củ cải, Dư Vị nhiệt tình dạy mọi người cách nhổ củ cải.

Thiệu Việt và Nhan Thu Chỉ đi cùng nhau, anh ấy cười cười nói: "Cái này tôi biết, để tôi dạy cô nhé.”

Vừa dứt lời, Nhan Thu Chỉ nhổ củ cải lên.

Nụ cười trên mặt Thiệu Việt cứng đờ.

Nhan Thu Chỉ cười cười với ống kính cách đó không xa, âm thanh nhẹ nhàng nói: "Việc này tôi từng làm khi còn bé.”

Tốt xấu gì cũng là người trong nhà có vườn cây ăn quả, nhổ củ cải gì đó thì không cần phải nói.

Mục Hân và Dư Vị liếc nhìn nhau, bật cười: "Chị Thu Chỉ, chị cũng giỏi quá đi.”

Nhan Thu Chỉ "Ừ" một tiếng: "Chỉ biết một chút thôi.”

Từ Khai Thực và Trần Lục Nam ở một bên khác, sau khi nghe được động tĩnh bên này, ngước mắt lên nhìn, cười nói: "Cảm thấy Thu Chỉ cũng không tệ.”

Trần Lục Nam nhìn bên kia, đôi mắt bị ánh mặt trời chiếu vào hơi đau nhức, anh híp lại, rồi mới thấp giọng nói: "Ừm.”

Từ Khai Thực nhìn dáng vẻ không có hứng thú của anh, cũng không nói chuyện với anh về nghệ sĩ nữ nữa, bắt đầu nói đến công việc.

"Sang năm có thời gian không?"

Chưa đầy một tuần nữa là đến Tết Nguyên đán.

Trần Lục Nam suy nghĩ: "Để xem là lúc nào đã ạ.”

Anh vẫn rất tôn kính Từ Khai Thực, cười hỏi: "Tìm cháu có việc gì ạ?”

Từ Khai Thực gật đầu: "Có chương trình truyền hình phát sóng vào năm sau, muốn mời cháu đến làm khách mời một lần, thế nào?”

Từ Khai Thực có tiết mục do chính mình chủ trì, là loại phát sóng mỗi tuần, mỗi nửa tháng ghi hình hai lần, đều sẽ mời nghệ sĩ trong giới tham gia.

Tuyên truyền phim điện ảnh, phim truyền hình, hoặc là gameshow, hoặc chỉ là lộ diện, bạn cũ gặp mặt tụ tập.

Chương trình được thực hiện rất tốt, danh tiếng và sức nóng đều có.

Trần Lục Nam gật đầu: "Không thành vấn đề.”

Từ Khai Thực gật đầu, cười khẽ: "Phải mở đầu cho thật tốt nên mời cháu đến trấn giữ.”

Trần Lục Nam khẽ cười.

Sau khi nhổ củ cải, đoàn người khiêng củ cải về rửa, sau đó bắt đầu cắt dưới ánh mặt trời.

Nhan Thu Chỉ vừa định đi lấy đao, đã bị Trần Lục Nam nhìn một cái.

Cũng không biết vì sao, rõ ràng là hai người không có bất kỳ sự giao lưu nào, nhưng cô lại có thể nhìn ra ý tứ anh muốn biểu đạt từ trong ánh mắt của Trần Lục Nam.

Mang theo chút chế giễu, sau đó hỏi cô: Em muốn đi lấy dao? Em đừng quên mấy hôm trước mình đã cắt cà chua thành cái dạng gì.

Nhan Thu Chỉ dừng bước, ngừng lại.

Thiệu Việt nghi hoặc nhìn cô: "Thu Chỉ, sao cô không đi?”

Nhan Thu Chỉ sờ sờ mũi, đi qua một bên nói: "Tôi cảm thấy mình không thích hợp với việc cầm dao.”

Cô ngượng ngùng nói: "Tôi không biết nấu ăn, tôi sẽ qua bên kia rửa củ cải với Mục Hân.”

Thiệu Việt: "..."

Con gái phụ trách rửa sạch, nam nghệ sĩ thì lại đang cắt.

Lúc ống kính lướt qua, Từ Khai Thực chủ động dẫn dắt đề tài, nhìn Thiệu Việt nhận xét: "Thiệu Việt bình thường thoạt nhìn không biết nấu ăn, cháu biết nấu ăn không? ”

Thiệu Việt nói: “Không biết lắm ạ.”

Từ Khai Thực cười: "Dư Vị của chúng ta cũng không biết, muốn nấu chắc là cũng không có thời gian.”

Thiệu Việt gật đầu.

Nói xong, Từ Khai Thực quay đầu nhìn Trần Lục Nam, sau khi nhìn thấy củ cải bày trước mặt anh, ông ấy sợ ngây người.

"Trời ạ, A Nam vừa nhìn đã biết là người biết nấu ăn, cắt cũng quá ngay ngắn rồi?"

Mấy người ở bên cạnh thò đầu qua nhìn.

"Anh Lục anh giỏi quá đi."

"Thầy Trần thật sự biết nấu ăn à?"

Trần Lục Nam "Ừ" một tiếng, giọng điệu bình thản, bộ dạng không quan tâm hơn thua: "Có thời gian thì sẽ nấu.”

Từ Khai Thực cười: "Chắc chắn là fan không biết cháu biết nấu cơm, sau khi chương trình này của chúng tôi phát sóng, fan lại có thêm một lý do để thích cháu, bây giờ ít người đàn ông biết nấu cơm lắm, phải thật quý trọng.”

Mục Hân nghiêng tai lắng nghe, nhịn không được nhỏ giọng thảo luận với Nhan Thu Chỉ: "Thầy Trần thế mà còn biết nấu cơm nữa.”

"Ừm."

Mục Hân không nhận ra có điều gì không đúng, tiếp tục nói: "Cũng không biết Thầy Trần nấu cơm có ngon hay không.”

Nhan Thu Chỉ đang thất thần, không chút nghĩ ngợi đã trả lời: "Cũng được.”

Nếu không phải bởi vì Trần Lục Nam nấu cơm ngon, cuộc sống vợ chồng của hai người có thể còn tệ hơn.

Con người sống bằng cái miệng, Nhan Thu Chỉ bại ở chỗ cô yêu thích việc ăn uống và có cái miệng thèm ăn, cô luôn không tự chủ được mà cúi đầu trước mỹ thực.

"Hả?"

Mục Hân trợn tròn mắt, bật cao âm lượng: "Chị Thu Chỉ, sao chị có biết thầy Trần nấu cơm ngon?”

Đại khái là cô ấy bị Nhan Thu Chỉ làm cho kinh hãi nên không thể khống chế được âm lượng, cứ như vậy truyền đến bên kia.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Thu Chỉ.

Ngay cả Trần Lục Nam cũng nhấc mí mắt lên, cho cô một cái nhìn.

Nhan Thu Chỉ sửng sốt, dần dần nhận ra mình đã nói gì, đối diện với ống kính và nhiều ánh mắt như vậy, cô há miệng, hơi vô lực giải thích: "Tôi đoán vậy.”

Cô nói một cách hợp lý: "Mọi người đều biết thầy Trần là kiểu người làm bất cứ chuyện gì đều làm đến mức tốt nhất, tôi tin rằng nấu ăn cũng vậy."

Lời giải thích này, mọi người miễn cưỡng đồng ý.

Huống chi…

Ánh mắt mọi người đảo quanh trên người hai bọn họ, cũng không nhìn ra chút gì.

Nhan Thu Chỉ cũng không thể nào có quan hệ với Trần Lục Nam, nếu thật sự có, một buổi chiều cũng đã trôi qua rồi, bọn họ không thể nào nhìn không ra.

Sau đó, Nhan Thu Chỉ không dám thất thần nữa, mỗi một đề tài Mục Hân nói với cô, cô đều lấy lại mười hai phần tinh thần, sợ rằng mình nhanh miệng rồi lại bị lật xe gì đó, đến lúc đó thật sự là há miệng mắc quai.

Sau khi làm xong, mọi người đều nghỉ ngơi.

Gần đến giờ ăn tối, mọi người phân công nhau ra vườn nhặt rau, xuống nước bắt cá.

Lo rằng phụ nữ xuống nước vào mùa đông sẽ không tốt lắm, Mục Hân, Nhan Thu Chỉ và Từ Khai Thực được phân công ra vườn rau, ba người còn lại đi bắt cá.

Phân công như vậy là hợp lý nhất, nhưng thật ra Nhan Thu Chỉ hơi muốn đi bắt cá.

Quá lâu không được trải qua cuộc sống như vậy, cô có hơi khao khát.

Nhưng đây là sự phân công của Từ Khai Thực, không ai phản bác.

Chỉ có một người có thể.

Nghĩ vậy, cô nhìn thẳng về phía người đàn ông kia.

Từ Khai Thực đang nói chuyện với Trần Lục Nam, sau khi cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, Trần Lục Nam dừng một chút, rồi dời mắt đi.

"Nước trong ao rất lạnh, lát nữa xuống nước chú ý đừng để bị cảm."

Trần Lục Nam gật đầu.

Anh trầm ngâm một lúc lâu, nói: "Nếu không chạm vào nước thì sao?”

Từ Khai Thực suy nghĩ một chút: "Vậy chắc cũng không sao, tóm lại chú ý là được.”

"Dạ."

Nhan Thu Chỉ nghe Trần Lục Nam và Từ Khai Thực trò chuyện, trái tim nhỏ máu.

Hình như Trần Lục Nam cũng không phải là rất sẵn lòng giúp cô.

Nhan Thu Chỉ thu hồi ánh mắt, ngồi sang một bên, tuy rằng cảm xúc không lộ ra ngoài mặt quá nhiều, nhưng người quen thuộc với cô sẽ biết lúc này cô đang không vui.

Trần Lục Nam nhíu nhíu mày, nhìn về phía Từ Khai Thực: "Thầy Từ.”

"Hả? Có chuyện gì vậy? ”

Trần Lục Nam nói: "Chuẩn bị cho nữ nghệ sĩ hai bộ quần áo chống thấm nước đi.”

Từ Khai Thực kinh ngạc vài giây, vừa quay đầu liền nhìn thấy khát vọng trong mắt Mục Hân.

Ông ấy sửng sốt, đột nhiên cười: "Mục Hân cũng muốn đi bắt cá à?”

Mục Hân điên cuồng gật đầu: "Rất muốn ạ!”

Nhưng cô ấy không dám nói.

"Thu Chỉ thì sao?"

Nhan Thu Chỉ đáp: "Được ạ.”

Sau khi thay quần áo, đoàn người ra ao vớt cá.

Nước trong ao thực sự có hơi lạnh, vừa bước xuống là có thể cảm nhận được.

Nhan Thu Chỉ rùng mình một cái, nhưng nội tâm là sự kích động và hưng phấn.

Đã nhiều năm cô không xuống nước, khi còn bé cô thường xuyên ra sông mò cá, đã lâu lắm rồi.

Nhan Thu Chỉ cầm một cái lưới đánh cá trong tay, cũng không chú ý tới những thứ khác.

Cô chơi một mình ở một góc, cứ như những thứ khác đều không liên quan gì đến cô, cô nhìn con cá dưới nước không chớp mắt, vừa mới thả lưới xuống, một con cá nhỏ liền rơi vào lưới.

Đôi mắt cô sáng lên, vô cùng phấn khích: "Tôi…á…"

Nhan Thu Chỉ xoay người lại, không cẩn thận đụng phải Mục Hân, người đứng không vững, ngã thẳng về phía sau.

"Thu Chỉ."

“Chị Thu Chỉ!”

Tạo ra từng đám bọt nước, Trần Lục Nam cách Nhan Thu Chỉ xa nhất, nhưng không hiểu sao, anh lại đến nhanh hơn bất cứ ai.

Anh đưa tay vớt Nhan Thu Chỉ từ trong ao lên, giọng nói nặng nề: "Bị thương ở đâu rồi?”

Nhan Thu Chỉ lắc đầu, lần đầu tiên cảm thấy được trong lòng Trần Lục Nam, người vợ xinh đẹp này vẫn có chút sức nặng.

Cô chỉ vào miệng mình, vừa mới uống vào một ít nước bẩn trong ao.

Trần Lục Nam nhíu mày, ném lưới đánh cá cho Mục Hân: "Tôi dẫn cô ấy về trước đã.”

Từ Khai Thực vội vàng gật đầu: "Đi mau đi, nơi này có chúng tôi là đủ rồi.”

Trần Lục Nam gật đầu.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.