Khi cô tỉnh dậy vào sáng hôm sau, đã không còn thấy Trần Lục Nam nữa.
Nhan Thu Chỉ cũng không quan tâm, cô tắm rửa rồi cùng Châu Châu đi đến phim trường.
Vừa đến nơi, cô đã nghe thấy nhân viên công tác đang bàn tán, nói rằng hôm nay sẽ có người đến thăm ban.
Nhan Thu Chỉ không quá nghiêm túc, cô ngồi ở vị trí của mình để đọc kịch bản.
Đột nhiên, những lời bàn tán bên tai cô càng lúc càng lớn hơn.
Một vài nhân viên công tác nhàn rỗi có lẽ cũng không chú ý đến cô, bắt đầu bàn tán chuyện phiếm.
"Không ngờ rằng Quan Hà đã giành được vị trí người đại diện của nhà An Gia rồi, thật là lợi hại mà."
"Thật ra tôi cũng khá thích Quan Hà, trước đây không phải là cô ấy cũng từng quay phim của Đạo diễn Lâm sao?"
"Nói nhỏ chút đi, người đại diện này của Quan Hà hình như là do tranh giành từ tay Nhan Thu Chỉ mà có được đó."
"Tôi cũng thấy tin tức trên mạng nói rằng, mục tiêu tiếp theo của Quan Hà có thể sẽ là nhà Địch Gia."
………..
Nhan Thu Chỉ nghe những lời nói đó, nheo mắt đọc kịch bản.
Châu Châu nghe vậy rất tức giận, vừa muốn qua đó giảng dạy người ta liền bị Nhan Thu Chỉ ngăn lại.
"Đừng lộn xộn."
Châu Châu tức giận, nhưng cô ấy dường như không làm gì được, các sao nữ trong giới giải trí cạnh tranh nhau là chuyện bình thường, nếu như là người khác dùng thủ đoạn bình thường để cướp lấy vị trí người đại diện này, cô cũng không cảm thấy điều đó.
Nhưng đó là Quan Hà.
Kể từ khi Nhan Thu Chỉ bắt đầu trở nên nổi tiếng trong giới, cô ta bắt đầu ngáng chân cô, còn luôn dùng những thủ đoạn đặc biệt để cướp đi vị trí người đại diện của cô.
Nhưng Nhan Thu Chỉ không phải là người có tính cách sẽ nhẫn nhịn, cô luôn có thể đi đến trước mặt phía thương hiệu đầu tư, sau đó làm mất đi những vị trí người đại diện vốn dĩ đã sắp xếp xong rồi.
Đương nhiên, vậy cũng bỏ đi thôi.
Châu Châu đã đi theo Nhan Thu Chỉ thời gian dài như vậy cô ấy cũng hiểu, chị Nhan Nhan của cô ấy không thiếu người đại diện cũng không thiếu tiền bạc, nhưng mỗi lần sau khi Quan Hà lấy mất vị trí người đại diện rồi đi đến trước mặt cô để diễu võ dương oai khiến cho người ta tức giận.
Điều càng khó chịu chính là, đội nhóm của cô ta vẫn muốn ngẩng cao dẫm xuống trên Weibo, mỗi lần đều dẫm đạp Nhan Thu Chỉ.
"Chị Nhan Nhan." Châu Châu tức giận nhìn cô: "Tại sao chị không tức giận chứ?"
Nhan Thu Chỉ nhướng mày cười: "Tức giận chứ, nhưng đây đều là nhân viên công tác, chúng ta tức giận cũng phải nhằm đúng đối tượng, có hiểu không?"
Châu Châu không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Cô ấy vẫn muốn nói tiếp nhưng điện thoại di động của Nhan Thu Chỉ đã vang lên, cô cúi đầu nhìn, đó là một dãy số lạ.
Nhan Thu Chỉ suy nghĩ hai giây, sau đó nghe máy: "Alo, xin chào."
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, sau đó truyền đến một tiếng cười vừa có chút quen thuộc lại xa lạ: "Xin chào ai đó?"
Nhan Thu Chỉ suửng sốt.
Khương Định cao giọng, hét lên: "Nhan Nhan?"
Nhan Thu Chỉ định thần lại, cố gắng tìm kiếm ai đó có liên quan đến giọng nói này từ ký ức phủ đầy bụi bặm của mình, cô ngạc nhiên hét lên: "Anh Khương Định?"
"Là anh."
Nhan Thu Chỉ vô cùng kinh ngạc, cố nén sự kích động của mình nói: "Tại sao anh…."
"Quay về rồi."
Nhan Thu Chỉ ngẩn ra: "Thật sao?"
"Ừm."
Khương Định nhìn tư liệu ở trước mặt, cười nói: "Không hỏi anh về khi nào sao?"
Nhan Thu Chỉ nhướng mày, nhẹ giọng nói: "Nếu anh muốn nói với em thì anh tự nhiên sẽ nói thôi." Nói rồi, cô nhớ tới một điểm mấu chốt: "Tại sao anh lại có số điện thoại của em vậy?"
Khương Định nhìn tấm ảnh trải trước mặt anh ấy, cười nói: "Thấy được một phần tư liệu của em, anh suýt nữa nghĩ rằng mình đã nhận nhầm người rồi, không ngờ rằng mấy năm không gặp Nhan Nhan của chúng ta đã thành một đại minh tinh rồi."
Nhan Thu Chỉ nghe được lời nói trêu chọc của anh, không khỏi cười nói: "Anh đừng trêu chọc em, chỉ là lăn lộn kiếm bữa cơm thôi."
Khương Định cười nói: "Càng ngày càng xinh đẹp."
Nhan Thu Chỉ có chút ngượng ngùng, sờ sờ chóp mũi nói: "Anh xem tư liệu của em ở đâu thế?"
Khương Định dừng lại một chút, gợi ý cho cô nói: "Anh làm việc ở nhà Địch Gia."
Nhan Thu Chỉ sững sờ, và ngay lập tức hiểu ra điều gì đó.
Khoảng thời gian trước, cô có thông tin nội bộ, nhà Địch Gia đang chọn người đại diện ở khu vực Trung Quốc, nhưng không chấp nhận tự tiến cử, gia đình họ sẽ trực tiếp sàng lọc lựa chọn các nữ nghệ sĩ.
Nhan Thu Chỉ cũng không quá coi trọng chuyện này, thậm chí cô còn không giành lấy vị trí người đại diện nhà An Gia, nhà Địch Gia cũng không ôm hy vọng gì, trừ khi cô đi cửa sau.
Nhưng bây giờ Khương Định vừa nói, Nhan Thu Chỉ đột nhiên có một chút suy nghĩ.
Sau khi đồng ý khí nào có thời gian sẽ gặp Khương Định, Nhan Thu Chỉ cúp điện thoại di động.
Châu Châu nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt đầy sự hiếu kỳ: "Chị Nhan Nhan, ai vậy?"
Nhan Thu Chỉ liếc nhìn cô ấy: "Tò mò sao?'
Châu Châu gật đầu.
Lúc này tâm tình Nhan Thu Chí khá tốt, cố ý bán rẻ cho cô ấy: "Không nói cho em biết."
Nghe vậy, khuôn mặt tươi cười của Châu Châu lập tức sụp đổ: "Chị Nhan Nhan…."
Nhan Thu Chỉ bật cười nắm lấy tay cô ấy, vỗ về cô ấy và nói: "Anh trai tôi."
"A?"
Châu Châu bất ngờ nhìn cô: "Chị còn có anh trai sao?"
Nhan Thu Chỉ "ừm" một tiếng, nói thêm: "Anh họ."
Châu Châu vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng Nhan Thu Chỉ đã bị đạo diễn Lâm gọi, chạy đến diễn với các diễn viên khác.
Nhan Thu Chỉ đã quay phim cả một buổi sáng, cũng không đọc những tin tức lộn xộn trên mạng.
Cô không phải là một người tự tìm điều không vui cho chính mình.
Buổi chiều, Nhan Thu Chỉ đang nghỉ ngơi trong phòng nghỉ, thì nghe thấy âm thanh náo nhiệt ở bên ngoài, có lẽ là một nghệ sĩ đến thăm ban.
Nhưng cô không ngờ rằng, người đến là người có quan hệ thân thiết với cô như vậy.
Quan Hà dịu dàng mỉm cười đứng giữa đám đông và yêu cầu trợ lý mang đồ uống nóng cho mọi người.
Cô ta đã từng quay phim của đạo diễn Lâm Cảnh, đó là bộ phim mà lúc đầu Nhan Thu Chỉ đã không lấy được, hai người là người quen cũ, việc đến thăm ban là điều dễ hiểu.
Trợ lý của Quan Hà nói: "Đây là trà chiều mà Hà Hà của chúng tôi tặng mọi người, đang là mùa đông, mọi người uống cho ấm."
Nhân viên công tác nhanh chóng đáp lời nói: "Cám ơn chị Hà."
"Tại sao chị Hà lại đến thành phố X vậy?"
Quan Hà khẽ mỉm cười: "Đến quay người đại diện đó, thuận tiện ghé qua thăm đạo diễn Lâm luôn."
Lâm Cảnh nhìn qua, nhưng không nói gì.
Một số nhân viên công tác nghe thấy người đại diện liền vô thức nhìn sang Nhan Thu Chỉ.
Người đại diện sáng nay họ vừa mới bàn luận, không phải là do Nhan Thu Chỉ là Quan Hà cạnh tranh sao, mọi người ngầm hiểu suy nghĩ, cũng không hỏi nhiều nữa.
Đương nhiên, cũng có những nhân viên không hiểu chuyện và không đọc những hot search.
"Chị Hà chụp người đại diện gì vậy?"
Quan Hà khẽ cười nói: "Là nhà An Gia."
Nhiều người mắt sáng lên.
An Gia là một thương hiệu cao cấp giá cả phải chăng, có túi xách, giày cao gót, mặc dù trên mạng có nhiều đánh giá khác nhau nhưng vẫn có rất nhiều người mua.
Quan Hà có thể giành được vị trí người đại diện xa hoa này, thực sự đủ để chứng minh được thực lực của cô ta.
"Chúc mừng chị Hà."
"Chị Hà thật là lợi hại quá."
Quan Hà nghe được những âm thanh nịnh nọt, nhẹ giọng nói: "Cái này không có gì, vẫn cần phải nỗ lực nhiều hơn mới được."
Có người nhìn cô ta nịnh nọt nói: "Bây giờ là nhà An Gia, nói không chừng dau này chị Hà sẽ là người đại diện của nhà Địch Gia nữa."
Đây cũng là một trong những thứ sang trọng hàng đầu.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Quan Hà, nhưng vẻ mặt lại khiêm tốn nói: "Làm như thế nào được, như vậy thì có lẽ phải mất vài năm nữa."
…..
Mọi người ôm lấy cô ta, Quan Hà mỉm cười, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Nhan Thu Chỉ, cô ta đi thẳng đến chỗ cô.
"Thu Chỉ."
Nhan Thu Chỉ nhẹ nhàng gật đầu, quay người ngồi sang một bên.
Quan Hà nhẹ nhàng hất tóc, nhìn xung quanh và nói: "Quay phim của đạo diễn Lâm rất vất vả đó."
Nhan Thu Chỉ thậm chí còn không muốn nhìn cô ta.
Quan Hà tức giận khi thấy thái độ lạnh nhạt của cô, rõ ràng là…. Cô ta mới nên là người lạnh nhạt e dè đó, nhưng Nhan Thu Chỉ chưa bao giờ coi trọng cô ta.
Cho dù cô ta giành được vị trí người đại diện đó, còn ngầm chế nhạo cô nhưng cô vẫn luôn cao ngạo như ngày nào.
"Thu Chỉ, tôi đang nói chuyện với cô đó."
Nhan Thu Chỉ mở một trang kịch bản ra, nhướng mi nhìn cô ta: "Tôi không bị điếc có chuyện gì sao?"
Nụ cười trên khuôn mặt Quan Hà đông cứng lại: "Tại sao cô lại có cái thái độ này?"
Nhan Thu Chỉ cũng không muốn nói gì thêm: "Ồ, thái độ của tôi như thế nào?"
Quan Hà há miệng thở dốc, vừa định nói cô không hiểu lễ phép, phía bên kia đã truyền đến những tiếng cảm thán.
"Trần… Trần Lục Nam đến đây sao?"
"Đạo diễn Quan cũng tới đây sao?"
"Ah ah ah ah trời ơi!"
Hai mắt Quan Hà sáng lên, sau khi nhìn thấy người vừa mới xuất hiện liền bước nhanh qua đó.
Nhan Thu Chỉ vô thức quay đầu lại nhìn về phía đó, bên đó có vào người, tất cả đều là những gương mặt quen thuộc, nhưng cô vẫn có thể lập tức nhìn thấy Trần Lục Nam, người đó đang bị đám đông vây quanh.
Mặc dù đứng ở trong đám đông nhưng anh vẫn là người tỏa sáng nhất.
Hôm nay anh mặc quần áo rất bình thường, trong một ngày lạnh giá như vậy, một chiếc áo gió tối màu có thể giải quyết mọi việc, khuôn mặt anh tuấn, khi chào hỏi mọi người, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười đó không có tâm, cảm xúc trong con ngươi không rõ ràng, có vẻ trầm ổn và lạnh lùng.
Nhan Thu Chỉ liếc nhìn, ánh mắt đụng phải Trần Lục Nam, vừa định thu hồi ánh mắt, Lâm Cảnh đã quay đầu lại nhìn cô, gọi lớn: "Thu Chỉ, lại đây chào hỏi đi."
"…."
Sau khi Lâm Cảnh gọi xong, anh ấy mỉm cười với Trần Lục Nam và mọi người rồi nói: "Đây là nữ diễn viên trong đoàn của chúng tôi, Nhan Thu Chỉ."
Đạo diễn Quan nhìn theo, cười nói: "Tôi biết cô ấy."
Lâm Cảnh ngạc nhiên.
Đạo diễn Quan mỉm cười, chỉ và Trần Lục Nam và nói: "Anh Nam có lẽ là không biết, nữ diễn viên này nổi tiếng như Anh Nam vậy."
Trần Lục Nam bình tĩnh trả lời: "Tại sao lại nổi tiếng ngang nhau được?"
Nhân viên công tác ở bên cạnh trả lời lại: "Chính là nam nữ diễn viên mà mọi người muốn ngủ cùng nhất."
Giọng nói vừa dứt, không khí dường như yên tĩnh hơn một chút.
Nhan Thu Chỉ vừa đi tới, nghe thấy những lời này, đến nỗi Quan Hà ở một bên sắp cắn hỏng môi luôn rồi.
Sự nổi tiếng này, là điều mà cô ta vẫn luôn theo đuổi, nhưng khi cuộc bình chọn trực tuyến được phát động, tám mươi phần trăm số người đã bỏ phiếu cho Nhan Thu Chỉ.
Cô ta nheo mắt, kìm nén lửa giận trong mắt, cười dịu dàng nói: "Đây đều là trò đùa của cư dân mạng không có việc làm, thầy Trần đừng để ý."
Ánh mắt Trần Lục Nam dừng lại trên người Nhan Thu Chỉ ở bên cạnh, dừng lại một chút rồi nói: "Thật thú vị."
…..???
Mọi người đều vô vùng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Trần Lục Nam sau đó lại nhìn Nhan Thu Chỉ.
Nhan Thu Chỉ lãnh đạm cười nói: "Không có gì thú vị cả."
Cô nói: "Mọi người đều đang nói đùa thôi."
Đạo diễn Quan cười lớn: "Đây đều là khen nói sự quyến rũ tuyệt vời của hai người thôi." Anh ấy nói, đánh giá một lượt Nhan Thu Chỉ từ trên xuống dưới, gật đầu tán thành nói: "Thực sự xứng đáng với danh hiệu này."
Nhan Thu Chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Cám ơn đạo diễn Quan."
Quan Hà ở bên cạnh quan sát, trong mắt hiện lên tia ghen tị.
Sau khi chào hỏi xong, Lâm Cảnh đã đặc biệt hỏi ý kiến của đạo diễn Quan về việc quay phim và nhờ anh ấy cho một số ý kiến.
Đạo diễn Quan là một đạo diễn phim điện ảnh nổi tiếng, ông là đạo diễn một trong những bộ phim nổi tiếng nhất của Trần Lục Nam, hai người vừa là thầy vừa là bạn bè của nhau.
Nhan Thu Chỉ tò mò về lý do tại sao họ lại đến đây, cô đang suy nghĩ về điều đó, Quan Hà đã đi đến trước mặt Trần Lục Nam.
Nhan Thu Chỉ nhướng mày, nghe thấy Quan Hà nghẹn ngào gọi: "Thầy Trần."
Nhan Thu Chỉ mỉm cười.
Trần Lục Nam nhướng mày, lãnh đạm trả lời.
Quan Hà mỉm cười nhẹ nhàng, nghiêng người về phía Trần Lục Nam nói: "Tại sao hôm nay thầy Trần lại đến đây vậy?"
Trần Lục Nam lùi lại vài bước, lãnh đạm hỏi: "Cô Quan đã học phép lễ nghi chưa?"
Quan Hà sửng sốt một chút, không rõ tại sao: "Câu nói này của thầy Trần là có ý gì?"
Đột nhiên, một người đàn ông im lặng ở bên cạnh nãy giờ bật cười.
Sau đó Quan hà mới để ý đến người đàn ông ở bên cạnh này, sau khi nhận ra diện mạo của người đàn ông đó, trong mắt cô ta chợt lóe lên một tia kinh ngạc.
Không nói đến Quan Hà, ngay cả Nhan Thu Chỉ cũng chú ý đến đó.
Đi cùng đạo diễn Quan và Trần Lục Nam tới đây ngoài mấy người trợ lý ra còn có cả người đàn ông anh, từ đầu đến cuối anh ấy đều không nói gì, cũng không nghe thấy đạo diễn Quan và những người khác giới thiệu người.
Vẻ ngoài của người đàn ông này thuộc kiểu người nhã nhặn lịch sự, tạo cho người nhìn cảm giác lịch lãm, phong lưu và sang trọng.
Nhan Thu Chỉ quan sát một lúc, sau đó mới dịch chuyển ánh mắt trên người đàn ông đó.
Quan Hà khi nghe thấy tiếng cười của anh ấy, mặt nóng lên: "Anh cười cái gì?"
Người đàn ông nhìn cô ta: "Cô Quan hiểu rồi còn hỏi sao?"
Quan hà xấu hổ, kinh ngạc nhìn anh ấy.
Người đàn ông nói: "Anh Nam vừa mới hỏi cô Quan đã học lễ nghi chưa, cô thực sự không hiểu nó có nghĩa là gì sao?"
Quan Hà thật sự nghe không hiểu.
Cô ta ngạc nhiên nhìn Trần Lục Nam, rồi lại nhìn người đàn ông ở trước mặt.
Khóe môi người đàn ông trước mặt nhếch lên, anh ấy nhìn Trần Lục Nam nói: "Anh Nam, anh không thể nói thẳng một câu được sao? Cô Quan sẽ phải mất nửa ngày để đoán đó."
Trần Lục Nam nhìn anh ấy một cái.
Người đàn ông mỉm cười, nhìn Quan Hà và nói: "Khi cô Quan đứng cô có thói quen nghiêng về phía người đàn ông sao? Hay là cô chỉ quen nghiêng về phía Anh Nam vậy?"
Vừa dứt lời, mặt Quan Hà đỏ bừng lên, nhưng thể bị xấu hổ vì những chuyện cô ta cất giấu bị người ta vạch trần ra vậy.
Đối với các nhân viên công tác nghe được cuộc trò chuyện của họ, càng không thể nhịn được cười.
Hành động vừa rồi của Quan Hà rõ ràng là muốn thân mật với Trần Lục Nam, giống như đẳng cấp ăn vạ vậy.
Quan Hà nghe thấy những tiếng cười đó, mặt như bốc hỏa, nếu không phải vẫn còn một chút lý trí thì có lẽ cô ta đã bị chế nhạo mà bỏ đi khỏi hiện trường rồi.
Cô ta cắn chặt răng, nói: "Xin lỗi nhé, vừa rồi là do tôi đứng không vững."
Người đàn ông nghi ngờ mỉm cười.
Quan Hà không còn mặt mũi đợi ở đây nữa, sau khi nói vài câu thì đi đến bên cạnh đạo diễn.
Người đàn ông quay đầu nhìn về phía Trần Lục Nam: "Cám ơn tôi như thế nào đây?"
Trần Lục Nam liếc nhìn anh ấy, sau đó quay sang nhìn Nhan Thu Chỉ.
Lúc này Nhan Thu Chỉ có chút buồn cười, sự phẫn nộ vì vị trí người đại diện bị Quan Hà cướp mất của cô dường như đã bị dập tắt trong nháy mắt.
Chỉ là một đoạn ngắn như vậy, Nhan Thu Chỉ ước tính rằng không bao lâu sau nó sẽ lan truyền trên mạng Internet, và Quan Hà sẽ hoàn toàn mất mặt.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt sáng ngời của Trần Lục nam, cô lập tức ngừng cười, trừng mắt nhìn anh khi không ai chú ý đến.
Một người đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt.
Trần Lục Nam trực tiếp bỏ qua ánh mắt của cô, lập tức đi tới, thấp giọng hỏi: "Lát nữa cô Nhan còn có cảnh quay nào không?"
Nhan Thu Chỉ nhìn anh: "Anh…."
Các nhân viên công tác xung quanh cũng ngạc nhiên, nhìn thái độ của Trần Lục Nam đối với Nhan Thu Chỉ…có điểm đặc biệt?
Sắc mặt Trần Lục Nam không có quá nhiều cảm xúc, không lạnh lùng cũng không thờ ơ, cũng dường như không có vẻ đặc biệt, chỉ là một câu nói khách sáo.
Vương Khang nói thêm: "Cô Nhan, nếu không có việc gì thì có sang bên kia nói chuyện chút không?"
Nhan Thu Chỉ không bỏ qua sự ngạc nhiên trong ánh mắt của các nhân viên công tác, vừa định từ chối, Trần Lục Nam trầm giọng nói với cô: "Anh ấy là Bác Ngọc."
Trong phút chốc, Nhan Thu Chỉ nuốt lại những lời nói đến miệng vào trong.