Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 992: Ngụy Tiến nổi giận



Mấy hôm nay Ngụy Tiến cảm thấy rất mệt mỏi, tay chân đau nhức.

Hắn vốn nghĩ là bị cảm, đến bệnh viện kiểm tra và lấy thuốc là xong. Nhưng lại không thấy có biểu hiện của bệnh cảm.

Ngụy Tiến liền xét nghiệm máu, kết quả làm hắn sợ hãi vì mình bị mắc bệnh Hiv.

"bác sĩ, anh có nhầm không đó?" Ngụy Tiến thấy kết quả này thì như bị sét đánh vậy, hắn ngồi ngây ra đó." Không lầm đâu, xét nghiệm này chúng tôi rất thận trọng, tiến hành thử nghiệm nhiều lần mới có kết luận. Bởi vì nước ngoài đã có lần bị nhầm nên chúng tôi rất cẩn thận" Bác sĩ nhìn Ngụy Tiến có chút đồng tình mà lắc đầu. Cậu thanh niên này còn trẻ, không ngờ lại mắc bệnh này.

"Bác sĩ, sao tôi lại mắc bệnh? Có phải nhầm của người khác không?" Ngụy Tiến vẫn không thể tin mà nói: "Tôi không nghiện thì sao mắc bệnh này"

"Bị bệnh này không hẳn là do tiêm thuốc phiện, có thể thông qua đường máu" bác sĩ giải thích cho Ngụy Tiến.

"Tôi không truyền máu hay nghiện mà? Sao có thể chứ?" Ngụy Tiến lắc đầu nói.

"Tôi chỉ là bác sĩ, không phải thám tử nên không thể điều tra ra nguyên nhân của bệnh nhân, tôi chỉ có thể kiểm tra và đưa ra kết quả" bác sĩ cười khổ nói.

"nhưng mà." Ngụy Tiến còn muốn nói.

Bác sĩ không kiên nhẫn mà nói: "Cậu không tin thì đi kiểm tra tiếp, chẳng qua tỷ lệ nhầm gần như là không"

"Được được" Ngụy Tiến vội vàng gật đầu, hắn phải kiểm tra lại.

Ngụy Tiến một lần nữa đi rút máu rồi lo lắng đứng chờ trong hành lang bệnh viện.

Ngụy Tiến nộp nhiều tiền nên rất nhanh có, kết quả vẫn là dương tính. Hắn trợn mắt há mồm, sao có thể chứ?

Ngụy Tiến cầm tờ giấy xét nghiệm, khóc không ra nước mắt. Hắn nhớ lại chuyện thời gian gần đây.

Mình không có quan hệ lung tung mà, không nghiện, không truyền máu. Chờ chút, Cổ tỷ.

Trong thời gian này hắn chỉ quan hệ với Cổ tỷ, chẳng lẽ nói?

Nghĩ đến đây, Ngụy Tiến liền vội vàng lái xe thẳng đến khu nghỉ dưỡng tìm Cổ tỷ nói chuyện.

"Ngụy thiếu gia, cậu đến rồi" Cổ tỷ đang ở trong phòng thấy Ngụy Tiến đến liền vội vàng đứng dậy xin lỗi: "Mấy ngày nay chị hơi mệt, hình như là bị cảm"

"Chị cũng bị cảm?" Ngụy Tiến ngây ra, hắn vốn nghĩ rằng mình bị Cổ tỷ lây bệnh, nhưng bây giờ xem ra Cổ tỷ cũng mới mắc.

Bởi vì bác sĩ nói với hắn có biểu hiện như vậy là mới mắc Hiv chưa lâu.

"Sao thế Ngụy thiếu gia, cậu cũng bị cảm?" Cổ tỷ thấy Ngụy Tiến như vậy liền có chút buồn bực nói.

"Cảm, hừ hừ, nếu vậy đã hay" Ngụy Tiến ngồi bệt xuống sô pha, ủ rũ nói: "Tôi bây giờ rất hy vọng mình bị cảm"

"Ngụy thiếu gia, sao cậu nói vậy?" Cổ tỷ thấy Ngụy Tiến như vậy liên có chút lo lắng mà hỏi.

Ngụy Tiến đặt tờ giấy xét nghiệm lên bàn, vò đầu mà nói: "Cổ tỷ, chị xem đi"

Cổ tỷ cầm lấy nhưngkhông thể tin. Cổ tỷ thấy trên đó là dấu cộng liền ngây ra, một lúc sau mới nói được: "Ngụy thiếu gia, cậu, cậu không phải nói đùa với chị đó chứ?" " Tôi nói đùa? Tôi có thể nói đùa chuyện này sao? Tôi có điên đâu" Ngụy Tiến lắc đầu nói: "Cổ tỷ, chị cũng đi kiểm tra đi"

"Chị, Ngụy thiếu gia, chị nghi ngờ tôi lây bệnh cho cậu?" Cổ tỷ kinh ngạc nói.

"Có phải là chị hay không thì bây giờ cũng không sao cả" Ngụy Tiến vốn rất giận, chẳng qua trên đường đến đây hắn đã nghĩ ra. Trên đường này về cơ bản không thể chữa, như vậy ai lây cho mình không quan trọng. Ngụy Tiến cũng không muốn nghĩ quá nhiều nữa.

Cổ tỷ tự nhiên biết chuyện này nghiêm trọng như thế nào, tay cầm tờ xét nghiệm mà cứ run lên.

"Trời ạ, sao có thể như vậy chứ, sao có thể như vậy chứ?"

"Cổ tỷ, dù như thế nào thì cứ đi kiểm tra rồi nói" Ngụy Tiến lúc này đã rất bình tĩnh nên thản nhiên nói.

Cổ tỷ gật đầu, bây giờ đến bệnh viện là điều duy nhất ả có thể làm.

Ngụy Tiến dẫn Cổ tỷ đến bệnh viện, kết quả quá rõ ràng. Cổ tỷ cũng nhiễm Hiv. Cổ tỷ gần như sụp xuống, ngồi trong xe mà không ngừng lau nước mắt.

"Đúng, Cổ tỷ, bác sĩ không phải nói Hiv mặc dù không thể chữa nhưng nếu có thuốc đầy đủ thì sống hai ba mươi năm là bình thường. Cuộc đời còn lại chúng ta tìm chỗ không người mà sống" Ngụy Tiến nhìn Cổ tỷ như vậy liền thở dài nói.

"Ngụy thiếu gia, xin lỗi, chuyện này đều do chị" Cổ tỷ nghẹn ngào nói: "Chị chắc đoán được nguyên nhân rồi"

"Nguyên nhân gì?" Ngụy Tiến mặc dù đã bình tĩnh hơn nhưng nghe được Cổ tỷ nói không phải do ả mà có nguyên nhân liền vội vàng hỏi.

"Là Trâu Nhược Quang, nhất định là hắn" Cổ tỷ nghiến răng nghiến lợi mà nói.

"Trâu Nhược Quang?" Ngụy Tiến ngẩn ra một chút rồi nói: "Có quan hệ gì với hắn?"

"Hắn hiếp chị?" Cổ tỷ có thể lên chức má mì thì tự nhiên khá thông minh và có bản lĩnh, rất biết cách phân tích. Cho nên chỉ một đầu mối này thì Cổ tỷ đã nghĩ ra nguyên nhân.

"Cái gì? Hắn hiếp chị? Bao giờ?" Ngụy Tiến hung dữ nói.

"Hôm mà cậu họp lớp ấy" Cổ tỷ thở dài nói: "Chị đoán hắn có quan hệ với con bé kia. Chắc hắn biết con bé đó bị bệnh nên oán hận chúng ta. Vì thế hắn hiếp chị, muốn thông qua chị mà lây bệnh cho cậu. Đều do chị, chị nên nói cho cậu. Chị sợ cậu biết sẽ không cần chị nữa"

"Mẹ nó chứ, thằng chó Trâu Nhược Quang này, tôi nhất định không tha cho hắn" Ngụy Tiến nói với Cổ tỷ: "Bỏ đi, chuyện này tôi không trách trị. Tôi sẽ điều tra rõ ràng, nếu là Trâu Nhược Quang lây bệnh thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn"

Chuyện đúng như Cổ tỷ đoán. Khi Ngụy Tiến gọi điện cho Trâu Nhược Quang, Trâu Nhược Quang nói có chút không được tự nhiên: "Alo, tìm anh à?"

"Trâu Nhược Quang, mày tại sao lại hại tao?" Ngụy Tiến hừ lạnh nói. Hắn đây là đang muốn lừa cho Trâu Nhược Quang mắc câu. Bởi vì tất cả chỉ là Cổ tỷ đoán, hắn không có chứng cứ thực tế mà.

"Em biết rồi ư?" Nghe Ngụy Tiến nói như vậy, Trâu Nhược Quang không thèm giấu nữa mà cười ha hả nói: "Ngụy Tiến, Mẹ nó chứ, mày là thằng chó, lấy một con điếm nhiễm Hiv đưa cho tao. Tao không biết nên chơi nó. Hừ hừ, tao phải cho mày nếm thử cái cảm giác bị bệnh, sướng chứ?"

"Trâu Nhược Quang" Ngụy Tiến rất tức, hắn không ngờ đúng là do Trâu Nhược Quang làm ra chuyện này: "Ai bảo mày chơi con điếm đó. Mày còn hại tao ư?"

"Ha ha? Mày còn nói tao?" Trâu Nhược Quang điên cuồng cười lên: "Mày nói mẹ gì thế hả? Nếu mày không dâm thì cũng không chơi con Cổ tỷ kia, mày cũng sẽ không bị bệnh? Ha ha ha"

"Trâu Nhược Quang, mày giỏi" Ngụy Tiến tức giận dập máy, hắn tức rận hét lên: "Trâu Nhược Quang, tao và mày không đội chung, tao nếu không giết chết mày thì không còn là đàn ông"

"Ngụy thiếu gia, thôi đi. Hắn cũng bị bệnh rồi nếu không cũng không cực đoan như vậy" Cổ tỷ ở bên cũng nghe thấy đại khái nên khuyên Ngụy Tiến.

"Cổ tỷ, chuyện này không thể bỏ qua được. tôi không để yên cho hắn" mắt Ngụy Tiến đỏ rực lên rồi dữ tợn nói: "Trước không nói đến hắn lây bệnh sang cho tôi, chỉ riêng chuyện hắn hiếp chị thì tôi cũng sẽ giết hắn. Cho tôi mọc sừng, tôi muốn giết chết hắn"

Cổ tỷ nghe Ngụy Tiến nói như vậy không khỏi cảm động, cũng không khuyên hắn nữa. Mà Ngụy Tiến lại đang nghiến răng nghiến lợi thầm tính toán xem đối phó với Trâu Nhược Quang như thế nào.

Bố hắn đã chết, mấy tên tay chân cũng xong đời. Có thể nói Ngụy Tiến bây giờ đã thành người cô độc, không có thế lực gì. Nhưng Trâu Nhược Quang kia thì khác, hắn có quan hệ khá tốt với Tùy Quang Hanh. Hắn nếu tùy tiện ra tay thì chưa chắc đã là đối thủ của Trâu Nhược Quang. Không giết được hắn thì có khi lại bị hắn giết, cũng khó mà nói.

Cho nên Ngụy Tiến đang nghĩ làm cách nào để giết Trâu Nhược Quang mà mình không có nguy hiểm. Chẳng qua nghĩ tới nghĩ lui thấy không có biện pháp nào hay. Hắn thở dài nói: "Mẹ kiếp nếu mấy thằng Mã Phong Tử không xong đời thì có thể dùng. Thằng Dương Minh kia quá ghê tởm"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.