Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 972: Chuyển nhà



"Vâng, chị chưa vào đó ở sao?" Dương Minh hỏi. Mẹ Triệu Oánh chọn một nhà ở tiểu khu đó, Dương Minh cũng đã thanh toán tiền.

"Chị chưa chuyển đến đó" Triệu Oánh lắc đầu nói: "Chị vẫn ở chỗ cũ"

"Sao chị vẫn chưa chuyển?" Dương Minh có chút sửng sốt là vì nhà đó là do Triệu Oánh thuê mà.

"Chị cảm thấy không chân thật, cảm thấy ngôi nhà đó không phải là của chị" Triệu Oánh lắc đầu nói: "Đó là vì em muốn che mắt mẹ chị nên mua. Bây giờ em có thể lấy lại, chị không thể vô duyên vô cớ lấy nhà của em"

"Sao lại vô duyên vô cớ, chị là chị của em mà" Dương Minh cười nói: "Điều này không thể nào phủ nhận được. Em mua nhà cho chị có gì không ổn"

Dương Minh rất buồn bực. Triệu Oánh vẫn đang do dự, rõ ràng hai người chỉ còn kém một tờ giấy nhưng mà Triệu Oánh không thể quyết tâm được, ở lúc cuối cùng lại lùi bước.

Như vừa nãy vậy, Dương Minh mấy lần ám chỉ nhưng Triệu Oánh vẫn né tránh. Dương Minh không có biện pháp gì.

"Không nói cái này." Triệu Oánh cảm thấy tim mình đập quá mạnh: "Chị đi mua đồ" Nói xong nàng liền vội vàng chạy đi.

Dương Minh nhìn Triệu Oánh bỏ chạy, hắn cười khổ một tiếng. Triệu Oánh rốt cuộc vướng bận điều gì? Là vì xấu hổ hay vì Vương Tiếu Yên, hay Trần Mộng Nghiên?

Dương Minh nghĩ đến hồi đầu năm khi Trần Mộng Nghiên mắng Triệu Oánh là hồ ly, hắn lại cảm thấy đau đầu. Chuyện này không dễ làm.

Trần Mộng Nghiên là một cô gái truyền thống. mặc dù bây giờ nàng tha thứ chuyện của Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai, nhưng chưa chắc đã nhận Triệu Oánh. Bởi vì hồi cấp ba Triệu Oánh là giáo viên mà. Từ đáy lòng Trần Mộng Nghiên không thể chấp nhận cô giáo biến thành chị em.

Nghĩ như vậy, Dương Minh lại cảm thấy đau đầu. Có lẽ Triệu Oánh còn đau đầu hơn.

Trong nháy mắt Triệu Oánh đã mua xong thuốc rửa rồi ra bàn thanh toán và nhét vào túi. Dương Minh không khỏi buồn cười, có gì mà phải giấu như vậy?

"Đi thôi, chị mua xong rồi" Triệu Oánh nói.

"Ồ. được" thấy Triệu Oánh không nhắc đến đề tài lúc nãy nên Dương Minh cũng không nói gì thêm. Dù sao mình đã chuẩn bị cây Ký ức, Triệu Oánh sớm muộn cũng hiểu tâm tư của hắn.

Dương Minh và Triệu Oánh đẩy xe thức ăn giống đôi vợ chồng đi siêu thị. Dương Minh rất thích cảm giác này, Triệu Oánh cũng thích như vậy.

Lúc thanh toán, hai người cùng nhau mang đồ lên xe. Mặc dù một mình Dương Minh có thể cầm hết nhưng hai người cùng mang ra xe lại có cảm giác khác hản. Mỗi người một túi trông rất ăn ý.

Lên xe, Dương Minh khởi động xe rồi lặng lẽ lái đến nhà Triệu Oánh. Đã gần năm rồi hắn không đến đây.

Dương Minh nhớ lại lần đầu tiên đưa Triệu Oánh về nhà, cảnh đó vẫn hiện ra trước mắt hắn như mới ngày hôm qua.

"Sap, không nhận ra đây ư?" Thấy Dương Minh ngẩn người, Triệu Oánh vỗ vỗ Dương Minh rồi nói: "Mau xuống xe, phía trước xe không vào được, chỉ có thể đi bộ. Em quên rồi ư?"

Dương Minh xuống xe rồi cùng Triệu Oánh xách túi đi vào khu nhà Triệu Oánh ở.

"Ở đây sao vẫn như trước vậy, trời tối ôm nên khá nguy hiểm. Mai chị chuyển đến nhà mới đi"

"Không có gì, chị quen rồi" Triệu Oánh cười nói: "Chị đã ở đây hơn hai năm, trước kia em cũng đến rồi mà. Hơn nữa có mấy hôm nữa là khai giảng, chị sẽ vào trường ở"

"Vậy cũng chuyển đi, nhà bên kia để không, chị lại đi thuê nhà. Chị có nhiều tiền quá không tiêu hết sao? Nếu không chị coi nhà bên kia là em cho chị thuê, chị đưa tiền thuê nhà cho em"

Triệu Oánh thấy Dương Minh nói như vậy liền bất đắc dĩ. Nàng đúng là không thể trả tiền thuê nhà cho Dương Minh rồi. Nàng đành nói: "Được rồi"

"Mai chuyển luôn, mai em chuyển nhà giúp chị. Hay là đêm nay em ngủ ở đây?"

"." Triệu Oánh không nói gì, nàng sớm biết Dương Minh mặt dày nhưng không ngờ đến mức này.

"Ồ, cứ quyết định như vậy đi. Thực ra em cũng đang mệt" Dương Minh thấy Triệu Oánh không nói gì nên vội vàng nói: "Em coi như chị đã đồng ý"

"Không được" Triệu Oánh giật mình kêu lên, chẳng qua kêu xong lại cảm thấy mình phản ứng hơi mạnh nên nhẹ nhàng nói: "Chẳng may, chẳng may Vương Tiếu Yên về thì sao?"

"Làm sao ư? Vậy có gì đâu, ba người cùng ngủ mà thôi" Chẳng qua đây là điều mà Dương Minh nghĩ, ngoài miệng hắn phải nói: "Em chỉ đùa một chút mà thôi"

Triệu Oánh thở phào nhẹ nhõm.

Dương Minh cũng hơi sợ, biết đâu Triệu Oánh bị hắn dọa chết ngất đi thì sao.

Hai người một trước một sau đi lên lầu. trời rất tốt chẳng qua điều này đối với Dương Minh mà nói là quá đơn giản. Dương Minh đi trước kéo theo Triệu Oánh, hai người rất nhanh đến trước cửa nhà Triệu Oánh.

Triệu Oánh đang định mở cửa thì Dương Minh đã rút một chiếc chìa khóa trong túi ra, mở cửa.

"Em. sao em có chìa khóa nhà chị?" Triệu Oánh không khỏi giật mình kêu lên, có chút khó hiểu nhìn Dương Minh. Nàng thầm nghĩ chẳng lẽ là Vương Tiếu Yên đưa cho? Nghĩ đến đây Triệu Oánh lại thấy đau lòng. Vương Tiếu Yên không ngờ đưa chìa khóa nơi này cho Dương Minh? Như vậy quan hệ giữa hai người không bình thường rồi.

"Chị cho em mà" Dương Minh nói: "Sao thế, chị không nhớ sao?"

"Chị đưa em?" Triệu Oánh ngây ngốc hỏi.

"Đúng mà, lúc đó vào kỳ nghỉ em đến đây lấy đồ. Chị đã đưa chìa khóa cho em"

Triệu Oánh lúc này mới nhờ trước đây mình đã đưa một chìa khóa cho Dương Minh, chỉ là sau này có nhiều chuyện nên nàng quên không đòi lại. Nghĩ đến đây nàng không khỏi vui mừng, Dương Minh không ngờ vẫn giữ chìa khóa.

"Mau trả lại cho chị. Em không nhắc thì đúng là chị quên mất. Nếu em lén xông vào thì chị sao biết" Triệu Oánh đưa ra đòi Dương Minh.

"Mai chuyển nhà rồi, trả hay không cũng vậy" Dương Minh nhét chìa khóa vào túi: "Vừa lúc mai chị đi học, em đến đây chuyển nhà cho chị"

Triệu Oánh lúc này không còn gì để mà nói, xem ra không chuyển nhà cũng không được. Mai Dương Minh cứ đến dọn, lúc nàng về thì nhà đã thành nhà trống.

"Chiều mai chị không phải học. Sáng mai em đừng làm loạn, chờ chị rồi cùng chuyển" Triệu Oánh chỉ có thể nói như vậy.

"Được rồi, chiều em mai làm công không lương cho chị" Dương Minh thầm nghĩ đến lúc đó bảo Bạo Tam Lập phái mấy nhân viên đến đây thì có phải là nhàn không?

Hai người vào phòng, Triệu Oánh bỏ đồ ăn vào tủ lạnh, sau đó bớt một chút đồ để nấu lúc này. nàng xuống bếp nấu ăn.

Dương Minh rảnh rỗi không có việc gì nên đi quanh phòng. Thấy Triệu Oánh đang làm ở trong bếp, hắn lén lút đi vào phòng Triệu Oánh.

Đây không phải lần đầu Dương Minh vào phòng Dương Minh. Chẳng qua lần trước khi đến thì không dám làm càn, lần thứ hai đến thì bị Vương Tiếu Yên bắt trúng, lần này là lần nhẹ nhàng nhất.

Dương Minh cởi áo khoác ngoài ra rồi nằm xuống giường, ngửi mùi thơm của Triệu Oánh. Tối qua hắn cùng với Vương Tiếu Yên cả tôi, sau đó lên mạng rất lâu nên hắn gần như không ngủ.

Lúc này nằm trên giường mềm mại, Dương Minh mệt mỏi ngủ từ lúc nào không biết.

Triệu Oánh nấu cơm xong liền gọi Dương Minh đi ăn cơm. Nhưng nàng gọi một lúc không thấy Dương Minh lên tiếng, nàng đành phải đi ra tìm Dương Minh.

Đẩy cửa phòng thì thấy Dương Minh đang nằm ngủ ngon trên giường, Triệu Oánh vừa bực vừa buồn cười. Dương Minh này coi đây là nhà mình sao?

Triệu Oánh khẽ gọi Dương Minh vài tiếng nhưng không thấy hắn tỉnh, nàng đành phải bật máy tính lên làm chuyện khác và chờ Dương Minh tỉnh dậy.

Thựa ra khi Triệu Oánh đẩy cửa đi vào thì Dương Minh đã tỉnh, hắn giả vờ ngủ mà thôi.

Nhưng Dương Minh đúng là mệt, hắn biết Triệu Oánh không thể hại hắn nên cứ nhắm mắt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.