Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 970: Bị vạch trần



Không bao lâu sau, Tiểu Khiết gửi tin trả lời: "Tổng giám đốc thì sao, cũng có phải nhân viên đâu, tổng giám đốc chỉa là chỉ huy, thật nhàn hạ, em vừa uống cafe vừa xem tiểu thuyết đấy"

Dương Minh đổ mồ hôi, thì ra đề tài nói chuyện của phụ nữ chỉ có như vậy. Nặn óc một hồi, cuối cùng cũng ra được một câu: "Em thì rãnh rỗi, còn chị bận muốn chết"

"Đã sớm nói với chị rồi, đừng làm công việc này nữa, từ chức lại đây giúp em thì tốt hơn" Tiểu Khiết nói.

"Được rồi, vừa rồi Dương Minh vừa đến chổ chị" Dương Minh bắt đầu đi vào chủ đề, muốn nghe xem Tôn Khiết và Tiếu Tình nói gì về mình.

"Hắn tới? Hắn đến tìm chị? Không phải là cùng làm với chị chứ. ha ha ha!" Tiểu Khiết gửi cái mặt cười qua.

"Đi chết đi, muốn làm thì cũng làm với em!" Dương Minh nhanh chóng gửi tin, nhưng mà, sau khi enter xong mới thấy hối hận, Tiếu Tình bình thường hẳn là không có nói như vậy đâu!

Chỉ là, trong lúc trái tim đang đập đùng đùng thì Tiểu Khiết trả lời: "Em thật ra rất vui nếu hắn tìm đến em, chỉ sợ chị ghen thôi, hi hi"

"Chị ghen cái gì, nếu không chúng ta cùng nhau làm? Lần trước không phải sảng khoái sao, nghe em kêu lớn tiếng như vậy là biết." Dương Minh cười gian, trả lời tin, thầm nghĩ, thì ra Tiếu Tình và Tôn Khiết bình thường nói chuyện cũng ghê như vậy, phụ nữ nói chuyện với nhau quả thật không thể dùng lý lẽ thường để phán đoán.

"Được, ai sợ ai? Em thấy chị còn kêu lên hơn em, mà chị lại nói em" Tiểu Khiết nói.

Trong lòng Dương Minh mình rõ, trời ơi, đến Tôn Khiết cũng không có phản ứng chống đối, như vậy thật quá tốt, đúng là có tiềm chất làm hồ ly tinh rồi. Bình thường đối người ngoài rất đứng đắn nghiêm chỉnh, nhưng đối với mình lại tỏ ra dâm đãng vô hạn, là một cực phẩm đây!

Đại khái là sau khi xác định suy nghĩ của Tôn Khiết, Dương Minh cũng không nói thêm nữa, lỡ như bị vạch trần thì xong đời. Dù sao cũng đã có thu hoạch lớn rồi, không nên tỏ vẻ tham lam không đáy.

Vì thế Dương Minh liền nói: "Sắp đến giờ rồi, lát nữa chị phải đi gặp mặt nghiên cứu sinh mới, không nói nữa"

"Được rồi, chị nói đi gặp nghiên cứu sinh em mới nhớ ra, em đã quên mất. làm sao bây giờ?"

Quên? Quên cái gì? Em quên thì có liên quan gì đến anh? Dương Minh khó hiểu hỏi: "Vậy em làm sao? Em quên nhưng chị không quên là được"

Bên Tiểu Khiết im lặng một hồi, Dương Minh còn tưởng rằng nàng ta cho rằng mình đã out rồi, đang chuẩn bị signout ra thật thì Tiểu Khiết gửi tin đến, làm cho Dương Minh nhất thời run sợ.

"Dương Minh, cậu giả bộ có cố gắng lắm!"

Trời đất, không thể nào? Đã bị vạch trần? Trên đầu Dương Minh nhất thời toát đầy mồ hôi, làm sao mà Tôn Khiết biết được? Chẳng lẽ là muốn thử mình? Nghĩ đến, Dương Minh liền cố gắng bình tĩnh lại, nói: "Dương Minh cái gì? Dương Minh vừa đi, em nhớ đến hắn à?"

"Dương Minh, cậu đừng nghĩ tôi ngốc, tôi biết là cậu" Tiểu Khiết nói.

Sao có thể? Chẳng lẽ mình có sơ hở? Trong lòng Dương Minh cả kinh, vội vàng kéo lên phía trên để xem lại đoạn đối thoại, nhưng mà nhìn trái nhìn phải một hồi cũng không có thấy chổ nào không ổn!

Hơn nữa, nãy giờ cũng rất bình thường, xem bộ dáng cũng không hoài nghi mình, vậy tại sao lại bắt đầu nghi ngớ? Khẳng định là do câu nói cuối cùng của mình.

Dương Minh cẩn thận nhìn câu nói cuối cùng mình: "Vậy em làm sao bây giờ? Em quên nhưng chị không quên là được"

Cái này có gì mà không ổn? Trong câu nói cũng không có gì đặc biệt, Tiếu Tình hoàn toàn có thể dùng câu này để nói chuyện, vậy Tôn Khiết vì sao lại nghi ngờ mình?

Suy nghĩ một hồi lâu, cũng không phát hiện ra cái gì, Dương Minh đành phải kiên trì nói: "Tôn Khiết, em nói cái gì thế, Dương Minh gì? Giả bộ cố gắng là sao? Chị còn phải đi gặp mặt nghiên cứu sinh nữa, lần sau trò chuyện"

"Gặp mặt nghiên cứu sinh? Đùa à?" Tôn Khiết gửi qua một cái mặt khinh bỉ.

Dương Minh bất đắc dĩ, xem ra Tôn Khiết đã hoài nghi mình thật rồi, đã biết không thể lừa được nửa, đành nói: "Được rồi, Tôn Khiết yếu vấu, chỉ đùa chút thôi mà"

"Trời, làm như tôi không biết tâm tư gian xảo của cậu sao? Muốn thử ý tứ chơi 3P của tôi à?" Tôn Khiết gửi qua cái mặt giận dữ.

"Hắc hắc, nhưng mà sao em lại biết anh không phải Tiếu Tình?" Dương Minh vội vàng hỏi.

"Nguyên nhân rất đơn giản, bây giờ tôi là học sinh của Tiếu Tình, lát nữa tôi cũng đi tham gia gặp mặt, nhưng tôi đã quên" Tôn Khiết nói.

Trời đất ơi! Dương Minh vỗ đùi, cúi đầu, ủ rũ, trăm tính ngàn tính, nhưng tự nhiên không tính đến chuyện Tôn Khiết trở thành học sinh của Tiếu Tình, thật đúng là khó đỡ rồi!

"Thì ra em là học sinh của cô giáo Tiếu" Dương Minh gửi qua một tin.

"Tôi biết cậu sẽ nói như vậy mà, học sinh và cô gái cùng nhau. có phải không?" Tôn Khiết không chút khách khí nói, nhưng mà, lời này quả thật rất hấp dẫn nha.

Dương Minh thấy vậy trong lòng cũng bắt đầu ngứa, Tôn Khiết này quả thật là hồ ly tinh cực phẩm rồi, thật sự là cửa ải mà anh hùng khó qua nhất, cái nàng ta muốn liền trở thành cái mình muốn.

"Khụ khụ, anh là một con người rất nghiêm chỉnh, sao lại có thể làm ra hành động như vậy. nhưng mà ngẫu nhiên nếm thử một lần cũng tốt. Cuộc sống mà, nên thăm dò hết tất cả những cái đó chứ" Dương Minh nói.

Tôn Khiết gửi kèm cái mặt xem thường: "Tôi đi, tự cậu thăm dò đi, tối nay còn phải đi gặp khách, không có thời gian nghiên cứu cái này với cậu"

"Đi đi, đi đi" Dương Minh thở dài một hơi, sợ bị truy cứu không yên.

Tắt yahoo, Dương Minh thở phào nhẹ nhõm, tại sao mình lại cùi bắp như vậy, tự nhiên gửi cái câu kia, nếu không trả lời có phải là không có vấn đề không.

Nhưng mà, cũng bởi vì khẩn trương quá cho nên Dương Minh lại mắc thêm một sai lần, đó chính là không xóa đoạn nói chuyện này đi. vì vậy, đoạn nói chuyện liền trở thành một bằng chứng phạm tội của hắn. mặc dù có nhiều người không có thói quen lưu lại, nhưng mà trên đời này vẫn luôn có nhiều bất ngờ mà.

Tắt yahoo của Tiếu Tình đi, Dương Minh mới mở yahoo của mình lên, sau đó liền add nick của Tiếu Tình và Tôn Khiết vào, nhưng mà chẳng có ai đang online cả, cho nên Dương Minh trực tiếp tắt máy tính luôn.

Ngồi trong phòng làm việc của Tiếu Tình được một lát, liền cảm thấy quá nhàm chán, cho nên khóa cửa đi ra ngoài chơi, thầm nghĩ giờ này chắc là Triệu Oánh cũng tan học rồi.

Đi ra ngoài sân, quả nhiên ngay lúc đó liền nhận được tin nhắn của Triệu Oánh. Dương Minh vội vàng mở ra xem.

"Vừa mới hết khóa, nhưng trong trường còn có chút chuyện, có thể hơi trễ một chút, hay là bữa khác đi?"

Dương Minh vội vàng trả lời: "Không sao, em đang ở trong trường, xong chuyện chị cứ liên lạc với em"

"Được rồi" Triệu Oánh trả lời.

Sau khi nhận được tin nhắn, Dương Minh liền an tâm hơn, tìm một cái ghế đá trong trường, ngồi xuống ngó cảnh, nhìn đám người lui tới. Bởi vì đang giờ ra về, cho nên có rất nhiều người qua lại.

Có thể trở thành một sinh viên, là một điều bất ngờ với Dương Minh, vốn tưởng rằng mình khẳng định không bao giờ đậu đại học cả, nhưng không ngờ mình lại gặp phải cơ duyên, làm cho mình trở thành một sinh viên.

Trong nháy mắt mà đã trôi qua nửa học kỳ rồi, quay đầu nhìn lại thấy hoảng hốt, trong nửa học kỳ này đã xảy ra rất nhiều chuyện, Lam Lăng, Lâm Chỉ Vận, Trần Mộng Nghiên, Triệu Oánh, Tôn Khiết.

Trước kia cứ tưởng Vương Chí Đào sẽ là đối thủ lợi hại nhất, bây giờ nghĩ lại thấy hắn chẳng đáng giá chút nào, Dương Minh cảm thán một câu, cuộc sống của con người thật sự rất kỳ diệu.

Trong lúc đang trầm tư và thở dài, thì thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, khi điện thoại của hắn vang lên một lần nữa, thì sắc trời đã gần tối, Dương Minh móc điện thoại ra, là Triệu Oánh gọi đến.

"Chị Oánh, bên chị xong hết rồi à?" Dương Minh hỏi.

"Ừ, vừa mới chấm dứt" Triệu Oánh nói: "Dương Minh, xin lỗi em, bắt em đợi lâu như vậy, em vẫn còn trong trường chứ?"

"Em vẫn còn, không đợi chị thì em có thể đi đâu?" Dương Minh cười nói: "Khách khí với em làm gì? Chị ở đâu, em đến"

"Chị đang ở dãy số ba của nghiên cứu sinh, như vậy đi, em chờ chị tại cửa trường học, chúng ta gặp ở đó" Triệu Oánh suy nghĩ một hồi rồi nói: "Chổ chị nhiều người lắm, trời lại tối, chị sợ hai ta đi lạc"

"Được rồi, vậy em chờ chị ở cửa" Dương Minh nói xong, liền cúp điện thoại.

Hai người cơ hồ như là cùng đến cửa trường, nhưng mà, nhãn lực của Triệu Oánh không bằng Dương Minh, cho nên khi nàng nhìn chung quanh, thì Dương Minh đã lặng lẽ tiến đến sau lưng nàng, vỗ vai nàng một cái.

"A!" Triệu Oánh giật mình, nhất thời hét lớn lên, xoay người sang chổ khác, nhưng nhìn thấy là Dương Minh, mới thở phào nói: "Dương Minh, em làm gì vậy, muốn hù chết chị hả?"

"Hắc hắc, không ngờ chị lại nhát gan như vậy" Dương Minh cười nói.

"Nhát gan! Lần sau chị có vỗ em một cái như vậy, em cũng sẽ giật mình thôi" Triệu Oánh trách: "Lớn như vậy rồi mà còn giống như con nít"

"Chị Oánh, bây giờ chị cũng đâu còn là cô giáo của em, nói chuyện cũng đâu cần tức giận như vậy" Dương Minh nghiêm trang nói.

Triệu Oánh nghe xong, nhất thời cười hì hì, nói: "Sao lại đột nhiên đến tìm chị vậy? Không gọi điện trước?"

Triệu Oánh mặc dù rất muốn biết giữa Dương Minh và Vương Tiếu Yên có quan hệ như thế nào, nhưng mà nàng không dám hỏi, nếu Dương Minh hỏi nàng rằng làm sao mà nàng biết, thì nàng không biết nên giải thích thế nào? Chẳng lẽ nói là mình nhìn trộm? Như vậy xấu hổ lắm! Có vẻ giống như mình là một bình dấm chua hẹp hòi vậy.

Cho nên, Triệu Oánh cũng chỉ có thể làm bộ như không biết, làm cho mình thoạt nhìn tự nhiên một chút.

"Ừ, hôm nay em có đi dạo phố với bạn, thấy có một món quà, nên mua cho chị, sau đó không thể chờ đợi được, muốn tặng ngay cho chị" Da mặt của Dương Minh rất dày, cho nên nói dối cũng không đỏ mặt.

"Tặng cho chị? Chị đâu phải là Trần Mộng Nghiên?" Trong lòng Triệu Oánh vui vẻ, Dương Minh đi dạo phố, nhìn thấy thứ tốt, người đầu tiên nghĩ đến tự nhiên lại là mình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.